Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Chương 59




Tháng tư năm 2004, tỉnh Tương điều chỉnh lại bộ máy cán bộ, vụ án Tiếu Quân Dân giết vợ bị vạch trần nên vào tù.

Tống Minh Triều bị điều tới tỉnh Liêu Đông.

Trương Nhất Phàm được đề lên làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tương.

Theo định nghĩa của quốc gia, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là Phó chủ tịch tỉnh xếp hạng thứ nhất của Ủy ban nhân dân tỉnh, quyền hạn cơ bản giống với Phó chủ tịch tỉnh. Trong trường hợp Chủ tịch tỉnh đi ra ngoài hoặc là chịu sự ủy thác của Chủ tịch tỉnh có thể thay cho quyền hạn của Chủ tịch tỉnh. Có thể đồng thời đảm nhiểm Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, phó tỉnh cấp bộ.

Mỗi nhiệm kỳ là năm năm. Do đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử và bãi miễn.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, không khác Phó chủ tịch tỉnh là mấy, chẳng qua chỉ khác ở xếp hạng chính phủ, rất gần với Chủ tịch tỉnh mà thôi. Cho nên trên tình hình chung, mỗi khi gặp nhiệm kỳ mới, đại đa số Thường vụ cấp Phó đều có khả năng đi lên. Bởi vì ở Ủy ban nhân dân tỉnh xếp hạng thứ nhất. Hơn nữa có thể đại diện hoặc thay quyền hạn cho Chủ tịch tỉnh khi vắng mặt.

Nhưng chỉ là một phần nào đó, chứ không phải là toàn bộ, rất nhiều những sự việc quan trọng, Phó chủ tịch vẫn không có quyền quyết định. Ở cấp bậc và đãi ngộ, so với những Phó chủ tịch tỉnh khác cũng không có gì khác.

Kỳ thực trước đó, Trương Nhất Phàm đã chiếm được khẩu dụ của ba mình, Trương Kính Hiên cũng luôn theo sát hắn, từ khi điều hắn đến Giang Đổng làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cùng với bộ máy của Đổng Chính Quyền, chưa từng nghĩ sẽ phát sinh ra biến cố như này, Trương Nhất Phàm vốn là đối tượng bị người ta chèn ép, hiện tại lại là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tương.

Chuyện đổi thành như thế này, Trương Kính Hiên cũng thật không ngờ. Anh cả Trương Chấn Nam ở quân đội nghe được tin đồn, liền gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, hy vọng hắn đừng giằng co trong trận tranh đấu hư danh, chưa từng nghĩ Trương Nhất Phàm đột nhiên rút củi dưới đáy nồi, chạy đến Las Vegas, đem chuyện con trai của Tống Minh Triều ở đó làm rõ chân tướng, khiến cho Tống Minh Triều khủng hoảng.

Bản thân là một cán bộ cấp phó, nếu để người khác biết con mình ở Mỹ làm những gì, lại để Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra ra, Tống Minh Triều cho dù có chỗ dựa là Tống gia, cũng không thể ăn nói được với người trong thiên hạ.

Bởi vậy lần này, anh ta thỏa hiệp vô điều kiện, trở thành bại tướng trong tay Trương Nhất Phàm.

Về chuyện điều chuyển Tống Minh Triều, Trương Nhất Phàm chỉ có thể trong lòng cảm thán, theo lý thuyết, Tống Minh Triều mới là đầu sỏ gây nên toàn bộ chuyện này, kết quả cuối cùng lại chỉ bị điều đi không bị giáng chức.

Từ điểm này, Trương Nhất Phàm có một điểm tự tình, kỳ thật Lý Thiên Trụ cũng không thế quyết định việc trên phương diện này.

Đạt được ngai vàng Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Trương Nhất Phàm cũng không mấy vui vẻ, ngược lại khiến hắn thấy rõ quan trường chính là một trận cờ đọ sức mưu mô toan tính. Lần này nếu không phải tổ chức Tia Chớp ra tay, Trương Nhất Phàm muốn lật đổ Tống Minh Triều sẽ không dễ dàng như thế.

Đây cũng là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm thực sự sử dụng tổ chức Tia Chớp.

Đổng Chính Quyền từ Giang Đông gọi điện thoại tới,

- Thằng nhóc, gần đây lăn lộn không tồi nha! Đều lên được chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh rồi. Ba thấy không tới vài năm nữa, con sẽ vượt qua tôi. Xem ra ông lão xương cốt già yếu này cũng nên về hưu hưởng thanh nhàn rồi.

Trương Nhất Phàm cười khổ, Đổng Chính Quyển hiểu tâm tư hắn, cũng luôn chú ý đến tình hình của cậu con rể này. Nghe được tiếng cười kia của Trương Nhất Phàm, ông ta nói:

- Được rồi, được rồi, không cần phải mua được đồ rẻ còn muốn mua thêm. Bên trên cho một chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh không lẽ còn thiệt thòi? Làm người, không cần được một bước lại muốn tiến thêm một bước, kỳ thật Tống Minh Triều vẫn là giúp con. Con cũng không thử nghĩ, nếu như anh ta không gây sức ép, chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh này có thể rơi xuống đầu mình hay không?

Nói cũng đúng, nhưng Trương Nhất Phàm hiện tại cũng vì thấy Tống Minh Triều bày thiên la địa võng như vậy mà cảm thấy khiếp sợ. Nếu không vì bản thân cẩn thận, nói không chừng sẽ giống như Bao Dụ Dân, chết thế nào cũng không biết.

Đổng Chính Quyền nói:

- Ban đầu ông ấy quyết định sang năm để con tới chỗ ba làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, xem ra lần sau khi con đến, hẳn là chức vị chính. Ở tỉnh Tương quá độ một chút cũng tốt!

Với tính tình của Trương Nhất Phàm, Đổng Chính Quyền đương nhiên hiểu rõ, lần này không xử phạt Tống Minh Triều, trong lòng hắn rất không thoải mái, cho dù là để hắn lên chức Phó chủ tịch thường trực thì sao? Tống Minh Triều còn có thể ở tỉnh Lâm ung dung tự tại.

Lần điều chuyển này, Ủy ban nhân dân tỉnh lại thêm ba vị Phó chủ tịch tỉnh mới, Thẩm Hoành Quốc nhằm vào lần biên chế hóa này, lại một lần điều chỉnh, Trương Nhất Phàm hiện tại dưới một người trên vạn người trong số lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh.

Lần điều chỉnh này đi qua, Trương Nhất Phàm phát hiện ra một vấn đề, Thẩm Hoành Quốc trong lần điều chỉnh thứ hai này đã nắm toàn bộ Ủy ban nhân dân tỉnh trong tay. Phát hiện này khiến Trương Nhất Phàm trở nên dè dặt. Đồng thời, trong lòng nổi lên một loại bất an mơ hồ.

Loại cảm giác này rất kỳ quái nhưng hắn cố ý không thể không tin.

Vì sao lại thành như thế này?

Lần điều chỉnh này, Lý Thiên Trụ vì chưởng môn nhân của tỉnh Tương, hoàn toàn không hề nhúng tay, lại một lần nữa cam chịu kết quả này.

Vào lúc tan tầm, Trương Nhất Phàm tới văn phòng Thẩm Hoành Quốc, vốn muốn mời anh ta đi ăn cơm, nhưng Thẩm Hoành Quốc lại cự tuyệt đi ra ngoài, phải ăn trong chính nhà Trương Nhất Phàm. Khoảng tầm bảy giờ tối, Trương Nhất Phàm ngồi xe tới biệt thự số hai.

Thẩm Hoành Quốc đang ở trong sân tưới nước, sân trong, có một khu đất khoảng ấy thước, Thẩm Hoành Quốc trồng vài khóm hoa trong này. Trước kia Trương Nhất Phàm cũng đã tới nhà Thẩm Hoành Quốc, nhưng chưa từng gặp anh ta nhàn hạ thoải mái như này, xem ra hôm nay tâm tính cũng thoải mái, dương dương tự đắc.

Mặt trời lập tức xuống núi, cuối cùng dừng lại một tia bên trong khu vườn, bóng dáng Thẩm Hoành Quốc kéo dài xuống mặt đất, Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy, tính cách của hắn và Thẩm Hoành Quốc hoàn toàn bất đồng.

Lão gia của Thẩm gia luô khô khan, có khi nói với Tổng bí thư hoặc Chủ tịch Lý cũng khá ngay thẳng, nhưng Thẩm Hoành Quốc sau khi vào tỉnh Tương, vẫn tỏ vẻ ôn hòa, cũng không hề thấy anh ta có vấn đề gì nhanh gọn dứt khoát quyết đoán thủ đoạn.

Hiện tại làm Chủ tịch tỉnh, anh ta vẫn giữ tính cách ôn hòa, thẩm chí có khi trên hội nghị, cũng không lớn tiếng nói chuyện. Anh ta nói chuyện hay làm việc cũng khiến cho người ta có cảm giác chơi đùa vui vẻ.

Nhìn Trương Nhất Phàm đi vào, Thẩm Hoành Quốc nói,

- Đã đến rồi sao!

Trương Nhất Phàm đi tới,

- Chủ tịch tỉnh Thẩm khi nào thì học được trồng cây?

Thẩm Hoành Quốc cười nói:

- Thời gian trước, hiện tại tôi hiểu được, trồng cây cũng là một khóa học bắt buộc của cuộc đời, khi chúng ta tới tuổi già đây chính là nơi quy tụ.

Trương Nhất Phàm nói:

- Chủ tịch Thẩm bây giờ nói chuyện già có phải là quá sớm không? Hiện tại tiếng nói của Chủ tịch Thẩm ở tỉnh Tương như mặt trời ban trưa. Dưới một người, trên vạn người.

Thẩm Hoành Quốc ngồi xổm,

- Học từ đâu tới. Chẳng lẽ cậu không sợ tổ chức chuyển cậu đi, thời đại nào rồi, còn vạn người dưới vạn người trên. Trên thế giới này, không có cái gì gọi là trên, cũng không có cái gì gọi là dưới. Tất cả đều xem tâm tính của cậu. Cậu muốn đặt mình ở vị trí gì đi nữa thì người khác có đem cậu đặt ở chỗ khác cũng không quan trọng.

Trương Nhất Phàm gật gật đầu,

- Điều này cũng đúng, cảm ơn Chủ tịch Thẩm chỉ giáo.

Thẩm Hoành Quốc không đồng ý,

- Tôi lúc nào mà lại giáo huấn cậu? Bớt vuốt mông ngựa một chút!

Trương Nhất Phàm ha hả cười, chỉ vào đám cây hoa nói:

- Sao lại tưới thêm nước, đám cỏ này vì sao không diệt trừ?

Nói xong, hắn đi nhổ cỏ, Thẩm Hoành Quốc vội la lên:

- Đừng nhổ!!!

- Sao thế?

- Cỏ đó là tôi trồng!

Trương Nhất Phàm không hiểu,

- Anh rốt cục là trồng hoa hay là trồng cỏ?

- Hoa có cái tốt của hoa, cỏ có cái lợi của cỏ, sau này cậu sẽ hiểu. Đi thôi, cơm hẳn đã xong rồi.

Thẩm Hoành Quốc liền đứng lên, chắp tay sau lưng đi vào.

Trương Nhất Phàm vẻ mặt kiên trì chịu đựng,

- Hoa có cái tốt của hoa, cỏ có cái lợi của cỏ? Nghệ thuật gì vậy? Thẩm Hoành Quốc hôm nay thật thích chơi chữ.

Sau khi ăn cơm ở nhà Thẩm Hoành Quốc về, Trương Nhất Phàm còn đang suy nghĩ mấy câu nói kia của anh ta, Thẩm Hoành Quốc này cũng thật là, có gì không thể nói rõ? Cái gì mà hoa hoa cỏ cỏ.

Gần đây Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc có chút kỳ quái, một người chơi bóng, một người trồng hoa, trò gì?

Trương Nhất Phàm lại nghĩ, tuy nhiên đây cũng phù hợp với tính cách của hai người, một người thích chủ động xuất kích, ý nghĩa của sinh mạng là ở vận động. Mà người kia thì lại tĩnh mịch, hai người này kết hợp với nhau thật ra lại rất kỳ diệu.

Chỉ có điều từ động thái lần này của Thẩm Hoành Quốc, có chút ảnh hưởng từ bản tính của anh ta, chẳng lẽ người này muốn lấy tịnh chế động?

Trong đầu Trương Nhất Phàm đột nhiên lóe lên một ý tưởng, hắn phát hiện Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc, dường như không tầm thường, chẳng lẽ…

Bọn họ đang chơi cờ với nhau???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.