Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Chương 13




Cả đời Tôn đại nhân nghiên cứu thủy lợi nông nghiệp, không phải là một vị quan lại có chí hướng rộng lớn gì, nhưng không ngờ lại cưới phải một bà vợ cả vừa ngu ngốc vừa tham lam, sinh ra một đứa con trai trưởng dã tâm bừng bừng bạo ngược thành tính, còn có một vị muội muội ham phú quý muốn vào trong cung. Thanh danh năm đời Tôn gia cứ thế mà bị hủy hoại trong chốc lát, ông ta không còn sức xoay trời chuyển đất, chỉ đành đâm lao thì phải theo lao.



Hẳng ngày Tôn đại nhân vào triều đứng trong đám quần thần nghe giáo huấn thì vô cùng bình tĩnh, nhưng hôm nay ngay cả tay cầm tấm hốt* cũng run rẩy, bên mép mũ quan chảy ra rất nhiều mồ hôi, theo tóc mai và vành tai chảu xuống. Ông ta không dám lau đi, chỉ có thể hơi lùi bước đứng sau Công bộ thượng thư, khẩn thiết ngước mắt nhìn về phía Tứ hoàng tử, bị con ngươi nóng bỏng của ông ta làm đơ ngay tại chỗ.



”Thân thể của Tôn đại nhân không khỏe sao?” Tứ hoàng tử nâng mắt lên cười, phong độ như lời đồn đại, nhân ái và khoan dung.



”Tạ ơn Tứ hoàng tử quan tâm, vi thần bị cảm lạnh nhẹ, không đáng lo ngại.” Tôn đại nhân cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng đối phương nữa.



”Khí trời lạnh giá, ra cửa nên mặc thêm mấy cái áo mới phải.” Tứ hoàng tử thoáng quan tâm vài câu rồi đi về phía trước, đó là chỗ chỉ có các chư vị hoàng tử mới có thể đứng thẳng.



Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng lần lượt đến, thấy đối phương thì nét mặt tuy cười nhưng trong mắt lại xẹt qua vô số đao quang kiếm ảnh. Đám triều thần có người mắt nhìn thẳng, có người tâm tình không yên, có người trong lòng rối loạn, chộn rộn. Nói tóm lại hôm nay sóng ngầm trong triều bắt đầu khởi động như trong quá khứ, dường như mùi của một màn mưa gió sắp tới đang tràn ngập không gian.



Thành Khang đế bước vào khiến cho bầu không khí vốn đang ngưng trệ càng thêm nghiêm trọng, ông ta sắc mặt không đổi mở miệng: ”Có việc khởi tấu không việc bãi triều.”



Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử không chịu buông tha, lần nữa kích động triều thần tấu thỉnh phế thái tử, có điều bọn họ tranh đấu được mấy tháng, thái tử vẫn vững vàng ngồi ở vị trí thái tử, lúc này có hơi nóng ruột, cuối cùng nói luôn rằng tội của thái tử không thể miễn xá nên giết, hai vị tiểu hoàng tôn cũng cần cách chức làm thứ nhân.



”Tru sát thái tử?” Hoàng thượng lặp đi lặp lại từng câu từng chữ tấu thỉnh của triều thần, biểu tình trên khuôn mặt tối tăm khó hiểu.



Tôn đại nhân cảm thấy không khí vốn âm hàn đã ngưng kết thành từng viên sương tuyết, cánh mũi hít vào khiến cả người đau đớn. Ông ta ngước mắt nhìn Tứ hoàng tử, song chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp và bàn tay nắm chặt thành quyền của hắn.



Ông ta thu lại tầm nhìn, cúi đầu thấp hơn nữa, bên tai phảng phất âm thanh tiếng giậm chân đi của binh sĩ tiếng đao binh chạm nhau, cảm thấy bản thân đang gặp phải ảo giác.



Thành Khang đế ngồi trên cửu vị không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt khiến người ta sởn gai ốc nhìn mấy nhi tử đã thành niên chấp chính. Ngũ hoàng tử Lục hoàng tử còn đang hùng hồn biện giải dần im lặng, ấp úng không dám nói. Bỗng nhiên Thành Khang đế nhếch môi cười, chậm rãi quay đầu nhìn sang Tứ hoàng tử, thấy hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, lãnh đạm đứng yên thì ý cười nơi khóe môi càng sâu, ý lạnh trong mắt càng thêm khiếp người.



Tay Tứ hoàng tử nắm chặt thành quyền phát ra âm thanh ken két ken két, đang muốn chậm rãi nâng lên, chợt thấy một tên thị vệ bước nhanh vào đại điện, vừa chạy vừa kêu to: ”Khởi bẩm Hoàng thượng, Tây cương đại thắng, các tướng sĩ giành thắng lợi đã khải hoàn hồi triều đang đứng chờ ở cổng thành, kính hỏi Hoàng thượng bao giờ thì có thể vào thành?”



”Tốt, cuối cùng cũng trở về!” Thành Khang đế thu hồi ánh mắt cao giọng cười to, tay áo rung lên nói: ”Tạm thời bãi triều, các ái khanh theo trẫm đến cửa cung nghênh đón công thần của Đại Hán!” Nếu không phải thân thể có bệnh, ông đã dẫn đầu quần thần đến tận cổng thành nghênh tiếp.



”Thắng lợi? Khải hoàn hồi triều? Tây cương chẳng phải là thua trận cầu hòa sao? Sao lại đại thắng rồi?” nhóm triều thần nghị luận ầm ĩ. Tháng trước có chiến báo truyền tới, báo tin quân Hán thảm bại mất liền hai thành, người Tây di tuyên bố nghị hòa với Đại Hán. Lúc đó làn sóng phế thái tử ồn ào xôn xao, nhóm triều thần chủ trương cầu hòa chiếm đa số, hoàng thượng cũng đã phải Lý Phiên Viện đi Tây cương thương thảo hiệp ước.



Thế nào mà chỉ mấy tháng đã thắng rồi? Mà đại quân hơn mười vạn xuất phát hồi kinh, dọc đường không có chút xíu tin tức nào được tiết lộ, đây là có người tận lực phong tỏa tai mắt của mọi người trong kinh a. Phóng tầm mắt ra cả Đại Hán, ai có năng lực thông thiên triệt địa này? Ai có thể đùa bỡn văn võ cả triều bao gồm cả chư vị hoàng tử trong đó vậy? Mà mục đích của hắn là gì?



Nhóm triều thần ngẩng đầu nhìn về phía Thành Khang đế đang đứng trên hoàng vị, có người trong mắt lộ ra sự kinh hãi, có vui mừng khôn xiết, có cả nét mặt tuyệt vọng.



Thành Khang đế thu hết vẻ mặt của từng người một vào trong mắt, lúc này mới bước lên ngự liễn đi đến cửa cung. Chúng thần nối đuôi nhau theo kịp, có mấy người chân nhũn ngã oặt ra, hồi lâu không bò dậy nổi.



Tôn đại nhân mặt xám như tro tàn, tâm như cành khô, theo phản xạ nhìn về phía Tứ hoàng tử, thấy hắn vẫn trầm ổn thành thục như thế, trấn định bình tĩnh, tựa như đại quân hoàn triều vốn đã nằm trong dự tính của hắn.



Đại quân hơn mười vạn đứng chờ ở ngoại ô kinh thành, bức cung, bức cung cái gì? Chỉ sợ một khắc trước đại sự vừa thành, một khắc sau hoàng thành sẽ bị đại quân san phẳng. Hoàng thượng sắp xếp như vậy là trùng hợp sao? Dĩ nhiên không phải! Thật ra ông ta cái gì cũng đã đặt trong mắt, chẳng qua giương cung mà không bắn thôi.



Ẩn núp chờ đợi, muốn một kích mất mạng, đó là tác phong hành sự từ trước đến nay của Hoàng thượng. Mới ban nãy trên triều đám triều thần còn bàn tán xôn xao giờ im như hồ lô, một tiếng cũng không dám nói.



—————



Ngu Phẩm Ngôn cưỡi ngựa, đứng sừng sững ở cửa thành, ở sau hắn là tướng sĩ đen nghìn nghịt không thấy điểm dừng, mỗi người đều mang biểu tình nghiêm nghị, trong tay nắm chặt thanh gươm sáng loáng sắc bén, loại khí thế chết chóc do chém giết trên chiến trường nhuốm máu này khiến nha dịch giữ thành thật sự không có cách nào thở nổi.



Mặt bọn họ trắng bệch, liên tục kiễng chân ngóng về phía hoàng thành, chỉ ho vọng thái giám truyền chỉ đến nhanh chút. Đặc biệt là vị quan đứng cạnh Ngu Phẩm Ngôn, trời rất lạnh mà người như vừa đổ nước, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ giọt.



Chinh chiến nhiều lần, sát ý trên người Ngu đô thống càng lúc càng nặng, đôi mắt đen như mực không có chút tâm tình mà con người nên có, ngược lại giống như một vị la sát, cầm binh khí hành tẩu. Khi nhìn vào tròng mắt hắn ánh mắt hờ hững lạnh như băng.



”Sao thánh chỉ còn chưa tới? Lại sai người vào cung báo tin đi!” Vị quan không chịu đựng nổi, tùy tiện níu lấy một người quát lên.



Ngu Phẩm Ngôn bất động như núi, nhưng tuấn mã của hắn lại phun ra một làn khói trắng, hình như hơi mất kiên nhẫn. Đúng lúc này, trên tường thành bỗng xuất hiện bóng dáng của mấy người, trên tay còn cầm khăn tay liên tục huơ huơ.



”Ai ở trên kia? Ai cho phép các ngươi cho người lên đấy? Còn không nhanh lên đuổi người!” Vị quan hận không thể kéo mấy người kia xuống. Đây là đại quân khải hoàn hồi triều, không phải xiếc khỉ cho người ta xem.



Nhưng Ngu đô thống mặt không đổi sắc bỗng mở miệng: ”Đó là gia quyến của bản hầu, thỉnh đại nhân châm chước một chút.”



Nha dịch đang muốn đi đuổi người hóa đá, vị quan ra lệnh thiếu chút nữa sợ đến tiểu ra quần, lập tức quỳ xuống dập đầu bồi tội. Ngu Phẩm Ngôn thản nhiên xua tay, ánh mắt lạnh như băng thấy khuôn mặt già nua của lão tổ tông thì mềm đi, lại nhìn sang Ngu Tư Vũ ở bên cạnh, đám người Mã ma ma, cuối cùng dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm.



Có thể thấy hôm nay nàng cố ý ăn diện một phen, mái tóc như mây chải thành thập tự kế tinh xảo, giữa hai bên tóc mai của thập tự điểm xuyết một đóa mẫu đơn nở rộ, mà khuôn mặt của nàng càng hớp hồn người hơn hoa. Lúc này nàng đang lộ ra nửa người, tay nhỏ cầm khăn lụa vẫy không ngừng, nụ cười nơi khóe môi rực rỡ hơn cả bầu trời mùa đông.



*Thập tự kế:



Ngu Phẩm Ngôn cau mày khoát tay, nàng lập tức lùi người lại, thành thành thật thật nằm bò trên lan can, hình như thấy vui mừng trong lòng không có chỗ để biểu đạt, nàng chợt hôn lòng bàn tay mình, sau đó vươn tay ra.



Ngu Phẩm Ngôn thị lực hơn người, thu dấu son đỏ tươi trên lòng bàn tay nàng vào đáy mắt. Trên môi bỗng hơi nóng lên, cảm giác như nàng cách không khí gửi nụ hôn đi, đồng thời còn tràn ngập tình yêu. Khóe môi siết chặt của Ngu Phẩm Ngôn cuối cùng cũng cong lên, lộ ra cười mỉm đủ để mê đảo các cô nương trong thiên hạ, gương mặt vốn tuấn mĩ được ánh nắng mùa đông chiếu xuống càng thêm lấp lánh rực rỡ.



Vị quan trừng mắt nhìn người từ hung thần ác sát nháy mắt biến thành sinh động sâu sắc, áp lực trong lòng chợt giảm đi. Vừa khéo lúc này thái giám truyền chỉ đã đến, Ngu Phẩm Ngôn xuống ngựa tiếp chỉ, tạm thời dẫn năm nghìn tướng sĩ vào kinh, số người còn lại vẫn đóng ngoài kinh thành như cũ.



Lão thái thái từ trên tường thành đi xuống, eo không xót chân không đau, thấy tôn tử toàn vẹn, bệnh gì cũng biến mất. Ngu Tương đỡ bà đang muốn quay lại Thẩm gia, lại thấy một nhóm binh sĩ nhanh chóng chạy tới, người dẫn đầu nửa quỳ nói: ”Khởi bẩm lão thái quân, chủ soái lệnh cho ti chức đón các ngài trở về Vĩnh Lạc hầu phủ.” Dứt lời ra hiệu mấy người lên xe ngựa.



”Chẳng phải hầu phủ bị niêm phong sao?” Trong mắt lão thái thái hiện lên tia ngạc nhiên.



”Hoàng thượng đã sớm ban thánh chỉ xuống, chỉ chờ chủ soái về kinh liền gỡ phong hầu phủ.”



”Tốt tốt tốt, đi nhanh thôi, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!” Lão thái thái mừng đến chảy cả nước mắt, vội vã bước lên xe ngựa.



Bởi Thành Khang đế phong tỏa tin tức, trong kinh không ai biết đại quân sắp khải hoàn hồi triều. Lúc này cả nhà Tam phòng đang vui mừng hớn hở đón khách, Trác thị mặc bộ cẩm bào đỏ thẫm ngồi ở trên, kéo tay Thường Nhã Phù liên tục ngắm nghía: ”Có mấy ngày không gặp mà Phù Nhi đã trổ mã thành một đóa hoa sen rồi.”



Thường Nhã Phù thẹn thùng cúi đầu, thê tử của Ngu Phẩm Hồng là Lô thị lại cười lạnh nói: ”Như thế mà cũng gọi là dáng đẹp sao, mắt các ngươi bị bệnh rồi đó hả? Các ngươi từng gặp tiểu thư Thẩm gia chưa? Đó mới gọi là dáng vẻ tươi diễm như đào khuynh quốc khuynh thành, hôm đó ở trên đường liếc mắt nhìn nàng ấy, ta suýt quên cả đường đi. Hình như Thường tiểu thư chưa được như thế, mà còn thất trinh trước khi cưới.”



Cha của Lô thị mặc dù chỉ là một lý trưởng nho nhỏ nhưng nếu không có ông ta săn sóc thì đám người tay chân vô dụng của Tam phòng Ngu gia đã sớm chết đói đầu đường từ lâu. Ai ngờ rằng bọn họ một khi đắc thế liền dự định thay Ngu Phẩm Hồng lấy một bình thê, quả đúng là coi Lô thị như một kẻ ngu. Để Thường Nhã Phù vào cửa, Lô thị thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đối phương chỉnh chết, chi bằng tiên hạ thủ vi cường.



Lời vừa nói ra cả sảnh đường yên ắng, mãi đến khi tiếng khóc nức nở của Thường Nhã Phù truyền đến, Tĩnh Quốc công phu nhân mới tức giận quát: ”Lời này ngươi nghe được ở đâu? Toàn là bịa đặt!”



”Đâu cần tốn sức thăm dò? Ở ngực Thường tiểu thư có một nốt chu sa, việc này trong kinh ai chả biết? Dĩ nhiên nếu nàng ta không chủ động cởi quần áo cho nam nhân nhìn thì sao còn sợ người ta nói? Thấy Thường tiểu thư tư thái phong lưu như vậy, không biết thường ngày được ”tưới tắm” bao nhiêu. Bảo là trở lại quê nhà, có trời mới biết có giấu gian phu nào trong nhà không.” Lô thị vốn xuất thân quê mùa, vừa mở miệng là ăn nói tục tằn.



Tĩnh Quốc công phu nhân tức gần như muốn nôn ra máu, lớn tiếng mắng: ”Ngươi tiện phụ này, dám nói xấu con ta như thế, ta mà không xé cái miệng của ngươi…”



Lô thị vội trốn sau lưng Trác thị sắc mặt đang bực bội, Trác thị suy nghĩ có nên gọi một ma ma tới nghiệm thân cho Thường Nhã Phù hay không, bỗng nghe thấy ngoài cửa có người kêu to: ”Phu nhân, Vĩnh Lạc hầu phủ được gỡ phong, lão thái quân quay lại hầu phủ!”

—Hết chương 132—


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.