Đặc Quyền Của Giáo Sư

Chương 8: Sư tử Hà Đông




Sáng sớm thức dậy, sắc mặt của Trần Ngộ Bạch chẳng biết sao lại không tốt lắm. Bữa sáng Tiểu Ly nấu cháo, chiên trứng gà. Anh cắn một miếng trứng gà, cháo bưng lên cũng không ăn mấy miếng. Nhưng mà vì tính tình anh vẫn luôn không ổn định, An Tiểu Ly cũng không nghĩ nhiều.Lúc Tần Tang gọi điện thoại cho cô, hai người họ đang ở trên xe, đi tới công ty.

Vừa nối máy Tần Tang đã hung dữ với giọng điệu chất vấn: “Đêm qua không về ngủ hả?”

“Ặc, ha ha, tìm tớ có chuyện gì vậy?” An Tiểu Ly đỏ mặt chuyển chủ đề, Trần Ngộ Bạch đang lái xe liếc mắt nhìn cô.

“Hôm nay tớ về Tần trạch. Tối không về nhà, có lòng nói cho cậu một tiếng. Cậu… tìm đại chỗ nào đi.” Tần Tang cười nhẹ đầy hàm ý.

“Ờ.”

“Này, nói thật đi, có phải cậu cảm thấy ở chung với người khác rất bất tiện không?” Tần Tang một lời hai ý.

“Tần Tiểu Tang!”

“Ừ hử?”

“Cái đồ chết bầm nhà cậu, hai ngày nữa tớ chuyển tới ký túc xá công ty rồi! Cho Vi Nhiên nhà cậu chuyển tới ăn cậu đi!”

“Ôi, tớ rất chờ mong đó!” Tần Tang cố ý nói kháy cô, cười hết sức càn rỡ.

An Tiểu Ly lại lảm nhảm với cô một lúc nữa, lúc ngắt điện thoại vẫn lưu luyến không thôi.

Trần Ngộ Bạch yên lặng một lát, lạnh lùng lên tiếng: “Đơn xin ở ký túc xá của em được duyệt rồi?”

“Hả? À, chưa đâu, hôm nay em đi đến chỗ lão Nghiêm chút.” Chủ đề chuyển quá nhanh, An Tiểu Ly một lúc vẫn chưa phản ứng lại.

Trần Ngộ Bạch hừ lạnh một tiếng, thái độ vẫn luôn kiêu ngạo hống hách.

An Tiểu Ly nhất thời phát bực trong lòng, chán ghét lườm anh, “Anh có gì thì nói luôn đi, cứ hừ tới hừ lui thú vị lắm sao!”

“Ai cần em quản.” Trần Ngộ Bạch trả lời cô lạnh lùng.

“Ai muốn quản anh.” An Tiểu Ly cũng lạnh lùng, “Tôi chỉ mong sao phân rõ giới hạn với anh, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau.”

Trần Ngộ Bạch siết chặt vô lăng, tay nổi gân xanh, có vẻ bị chọc tức rồi, An Tiểu Ly được một phen hả giận.

“Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, tôi không đến nhà anh nữa. Tiền tôi nợ anh mỗi tháng trừ một nửa từ lương của tôi, từ từ rồi tôi trả.”

Trong xe nhất thời âm khí nổi từng cơn, mát mẻ vô cùng, núi băng đen mặt, lạnh lùng hạ chỉ: “Anh không đồng ý.”

“Vậy anh không cần tôi trả tiền sao? Ồ! Anh tốt quá!” An Tiểu Ly quay đầu lại giả vờ kinh ngạc hô to gọi nhỏ.

Nhìn Núi Băng lớn đen mặt làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra mà bị nội thương, lòng cô thư thái, thì ra, phúc hắc là phải ngược như vậy.

Cuối cùng xe cũng tới dưới công ty, Trần Ngộ Bạch tắt máy, không xuống xe, ngồi tại chỗ lạnh lùng lên tiếng: “An Tiểu Ly, em ngứa da có phải không?”

Anh hỏi rất từ tốn, rất nghiêm túc, An Tiểu Ly nghe vậy mà sợ hãi kinh khủng.

Song, can đảm và IQ không có quan hệ trực tiếp với nhau. Vì vậy, An Tiểu Ly xấu xa can đảm hẳn lên, “Vì sao anh luôn khiến em cảm thấy em là vật sở hữu của anh vậy?”

Vẻ u ám trên mặt Trần Ngộ Bạch tản đi một chút, quay đầu hững hờ liếc nhìn cô, “Em không phải sao?”

“Em cũng không biết.” RP* của An Tiểu Ly bắt đầu bạo phát, “Anh chẳng bao giờ nói với em một tiếng nào cả. Lúc nào cũng khiến em đoán mò, đoán xem anh đang nghĩ gì, đoán xem anh có thích em không. Đến cuối cùng, em đoán tới mức loạn xạ, ngay cả lòng mình cũng phải đoán đi đoán lại.”

(RP: vận khí)

“Em đoán mò mệt rồi. Trần Ngộ Bạch, bây giờ anh nói rõ ràng cho em biết một tiếng, anh có thích em không?”

Mắt An Tiểu Ly mở thật to, nỗ lực đích che giấu vẻ ngại ngùng con gái của mình. Cô đang dùng tự tôn của mình trao đổi cho tương lai, cho người nào đó một cơ hội cuối cùng.

Trần Ngộ Bạch cau mày, vẻ mặt nhìn cô hơi không thể tưởng tượng nỗi.

“Anh luôn nói là em ngốc, em thừa nhận, em không thông minh, cho nên em không đoán ra nổi lòng anh, cần anh nói cho em biết.”

“Thế nhưng, em cũng không ngốc đến nông nỗi mặc cho anh quay vòng vòng. Hoặc là anh nói với em rõ ràng, hoặc là, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ mỗi người một nơi. Tiền nợ anh em nhất định sẽ trả, thế nhưng em tuyệt đối không có điều gì vướng mắc khác với anh nữa.”

An Tiểu Ly phát huy hơn hẳn bình thường, bình tĩnh vững vàng, có máu có thịt, có lý có cứ, có tiến có lùi. Cả đời Trần Ngộ Bạch hiếm khi bị chấn động.

Vài năm sau, vào một buổi sáng mưa không ngớt nào đó, một người nào đó tỉnh ngủ lơ đãng lật giở tập tác phẩm của vị nhà văn tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Gương mặt bình tĩnh kiểm tra các khoản đánh dấu trong sách, lập tức giận dữ nghiến răng nghiến lợi, cởi sạch cô vợ đáng yêu còn đang ngủ ngon lành bên người, ra tay chân hung hăng lăn qua lăn lại cả một ngày. Lại có thể dám gài bẫy anh, cầm đoạn đối thoại trong tiểu thuyết đã học thuộc lòng từ lâu tới làm anh chấn động!

“Em… muốn nghe anh nói gì?” Trần Ngộ Bạch vậy mà lại hơi nói lắp.

“Anh biết mà.” An Tiểu Ly âm thầm cắn răng, liều mạng lần cuối cùng này, Tiểu Bạch, anh tốt nhất là thuận theo bà đi.

Trần Ngộ Bạch bởi vậy mà chìm vào yên lặng sâu thẳm.

An Tiểu Ly lẳng lặng chờ đợi, liếc nhìn không chớp mắt theo dõi lông mày lạnh lùng nghiêm nghị của anh, trong lòng càng lúc càng lạnh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, người ở bãi đỗ càng lúc càng đông. Đi tới đi lui ánh mắt đều ung dung thản nhiên liếc về phía trong xe bọn họ.

An Tiểu Ly thầm thở dài một hơi, mở cửa xe, không hề do dự nghênh ngang rời đi.

Đi tới cửa thang máy, anh đuổi theo, giữ cô lại, vẻ mặt lo lắng chưa từng thấy, “An Tiểu Ly, em… ngoan chút đi.” Giọng nói của anh càng lúc càng nhỏ.

An Tiểu Ly cười rạng rỡ, nhẹ nâng cánh tay ngọc giãy khỏi anh, khẽ chu môi: “Anh, cút xa chút cho bà!”



Sáng sớm ở Tần trạch vẫn yên lặng như trước đây. Tần Tang đậu xe ở nơi rất xa bên ngoài, đi dọc theo một cây đại thụ ven biệt thự vào cổng lớn.

Trong đại sảnh, Tần Uy và Tần Dương đang ngồi bên bàn ăn dùng bữa sáng, Tần Liễu mặc áo ngủ nằm bò trên sô pha lật giở một quyển tạp chí màu sắc sặc sỡ. Vương Di bưng nước hoa quả từ trong bếp đi ra, liếc nhìn thấy Tần Tang vào cửa, mỉm cười chào cô: “Cuối cùng người rảnh rỗi phú quý nhà chúng ta mong ngóng đã trở về rồi.”

Tần Tang khẽ cười, chào hỏi từng người một. Cô đưa túi cho người hầu, thay giầy vào nhà. Tần Liễu thấy cô đã trở về, đứng phắt dậy, “Tần Tang tới đây mau lên! Em nhìn hộ chị xem, là bộ này đẹp, hay là bộ này? Còn có bộ này bộ này bộ này…”

Vương Di thêm một bộ đồ ăn trên bàn, gọi Tần Tang ngồi xuống ăn sáng, bất mãn nhíu mày với con gái nhỏ trên ghế sô pha, “Lên nhà thay quần áo đi, đừng kêu gào ở đây nữa! Tần Tang vừa mới về đã làm phiền em nó. Không cho mua bộ nào hết! Tiền tiêu vặt tháng này của con đã vượt quá từ lâu rồi, còn một đống thẻ nợ chưa trả đấy, làm việc thì kén cá chọn canh, suốt ngày ở nhà làm loạn, hở một tí là mua cả đống đồ…”

Tần Dương lên tiếng cắt đứt hồi lải nhải của mẹ, “Mẹ, con gái mọi nhà đến tuổi thanh xuân, ăn diện cũng là điều hiển nhiên, ai cũng nói con gái phải nuôi cho tốt, mẹ tính toán cái này với con làm gì!”

Tần Liễu ngẩng đầu nghịch ngợm nháy mắt với anh hai, Tần Dương phi cho em gái ánh mắt “Có anh hai ở đây”. Vương Di tức giận nhẹ nhàng đánh con trai một phát, “Chính là bị các người làm hư như vậy đấy! Nếu các con đều nghe lời được một nửa Tần Tang thì mẹ đã bớt lo, lại còn mừng rỡ ung dung tự tại mặc kệ hai đứa rồi!”

Tần Tang đang cầm ly sữa tươi mỉm cười hờ hững, khuôn mặt hơi cúi xuống, trong ánh mắt không hề có độ ấm nào.

Ăn sáng xong, Tần Dương ra ngoài đi làm trước. Tần Uy gọi Tần Tang vào thư phòng nói chuyện công việc.

“Theo ý của ba, con vẫn nên làm việc bên cạnh ba, cho dù là làm trợ lý, vẫn có thể học được chút gì đó. Ba thấy con đừng tìm việc ở ngoài nữa, chưa thạo đời, chịu đựng những cơn giận không đâu, không cần thiết.” Tần Uy lo lắng uống trà, thảo luận hiền hòa với con gái.

Tần Tang đang thưởng thức bộ bút lông mới của ông, nghe cha nói như vậy, trầm ngâm một lúc, hỏi chậm rãi: “Có thể cho phép con có ý kiến khác không ạ?

Tần Uy cười, gật đầu.

“Mấy công việc con phỏng vấn có hoàn cảnh không tồi, đang chờ kết quả. Nếu như có thể, con vẫn muốn tự tìm việc hơn. Dù sao, luôn thản nhiên tự đắc dưới sự bảo bọc của ba, không phải là chuyện vui vẻ. Huống hồ, con cho rằng đời người cần một ít cơn giận không đâu để mài giũa.” Vẻ mặt Tần Tang trầm tĩnh, nhìn qua rất hiền thục đoan trang. Tuy rằng Tần Uy rất hiếm khi tán dương con cái hết lời, thế nhưng đứa con gái này, ông vẫn hết sức hài lòng. Nhìn chung trong số con cháu cùng thế hệ, Tần Tang nhà ông rốt cuộc vẫn xứng đáng với bốn chữ thục nữ danh môn nhất.

“Vậy tức là ba đồng ý?” Nhìn cha tán thành gật đầu, Tần Tang hơi kinh ngạc. Cô vốn tưởng rằng, cho dù thuyết phục cha thành công, cũng phải hao phí một phen miệng lưỡi rất lớn.

Ngón trỏ của Tần Uy gõ trên mặt bàn, cộc cộc cộc ba tiếng chầm chậm vang lên, “Đối với con, ba vẫn luôn yên tâm.”

Tần Tang nghe vậy không nói gì, mỉm cười điềm tĩnh.

Tần Uy đứng dậy từ ghế thái sư, Tần Tang vội vã đuổi theo. Ông vừa ra ngoài vừa chỉ một bức tranh trên tường cho con gái xem, “Tuần trước Trình Hạo sai người mang đến. Ba xem mấy ngày nay, vẫn chưa nhìn ra ý nghĩa. Ngày nào con có rãnh, nghiên cứu hộ ba xem.”

Bàn tay Tần Tang vốn dĩ nắm nhẹ, thoáng cái đã siết chặt lại, móng tay nhỏ dài đâm vào lòng bàn tay, cô cười cực kỳ khéo, “Xem tranh, quan trọng nhất là lòng yên tĩnh. Trong lòng ba luôn có tính toán bí hiểm, nhất thời suy xét bất định cũng không ngạc nhiên. Con sẽ gọi điện thoại hỏi Trình Hạo xem bức tranh có ý gì!”

Tần Uy thoả mãn chuyển ánh mắt từ trên bức tranh tới người con gái, mỉm cười vỗ vai Tần Tang.



Ở Tần trạch chẳng làm được việc gì, Tần Tang đành phải dính với Tần Liễu cả ngày. Xem đĩa phim, rồi tâm sự, nhưng cảm giác về thời gian vẫn như thể không biến mất.

Tiếng tin nhắn, Tần Tang cầm lấy điện thoại di động liếc nhìn, là Lý Vi Nhiên.

Tần Liễu vươn cổ ra muốn xem, bị Tần Tang né tránh, Tần Liễu híp mắt mờ ám, “Tần Tang, khai thật ra mau!”

“Lắm chuyện!”

“Nói đi mà! Có dáng vẻ thế nào vậy?” Tần Liễu buông xuống đồ ăn vặt trong tay, quấn quít Tần Tang không tha. Tần Tang nói câu có câu không cho có lệ với cô ấy, thật vất vả mới xử lý xong sự quan tâm nhiệt tình của Tần nhị tiểu thư.

Nhưng mà hai mươi mấy giờ không gặp, nhưng Tần Tang đã cảm thấy thật sự là “ngang cũng nhớ mà dọc cũng nhớ”. Nhân lúc Tần Liễu đổi đĩa, cô lên gác về phòng gọi điện cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.