Đặc Quyền Của Giáo Sư

Chương 36: Nghi ngờ cộng lại




Từ ngày có trí khôn và biết chút ít về thế giới vô hình tới giờ, lần đầu tiên Đinh ăn chay hơn ba tháng như vậy. Lúc đầu chàng chẳng cảm thấy có gì thay đổi, nhưng sau vài ngay, sự thèm khát thịt cá dồn tới kinh khủng. Nhưng ít ngày sau đó nữa, chàng từ từ quen đi với những mùi vị lạt lẽo của thức ăn chay hàng ngày.

Hơn tháng sau, tự nhiên Đinh thấy tâm thần nhẹ nhõm. Khi trước, những bực bội và nôn nóng nhiều khi tới với chàng thực dễ dàng, bây giờ như phù du mây nước. Đinh không còn thấy điều gì làm chàng phải bận tâm tới lo lắng, mất ăn mất ngủ như xưa nữa.

Không biết đó có phải là kết quả của những thức ăn hàng ngày không, hay là sự nghỉ ngơi của tâm thần mà chàng đã nghe lời sư phụ Thảo; tạm quên đi tất cả trong thời kỳ ăn chay này.

Hôm nay là ngày sau cùng của kỳ hẹn để trở lại nhà thầy San, tiếp tục tìm hiểu xem trong chiếc hộp sắt chứa đựng cái gì. Thảo tới nhà Đinh rất sớm, nàng có.vẻ hí hửng vì đã giữ trọn được lời hứa trường chay trong một trăm ngày. Điều này đã làm cha nàng rất ngạc nhiên và khâm phục người sư huynh đồng đạo

của mình hơn bao giờ hết.

Đinh và Thảo chở nhau tới nhà thầy San khi ông đangngồi ngắmnghía chiếc hộp sắt trong phòng khách. Vừa bước vô nhà, cả hai chưa kịp chào hôi gì, thầy San đã hỏi:

- Con có quen với Chế Mạc Sô không?

Đinh trả lời:

Con liên lạc được với thầy Sô qua một người bạn nghiền thuốc phiện. Anh này giới thiệu con với tên Cư. Y là đàn em của tên trùm du đãng để lần tới thầy Sô. Tuy nhiên, con chưa được gặp mặt ông ta bao giờ, mà chỉ được nghe người ta nói về bản lãnh và con người kỳ dị của ông ấy mà thôi.

Thầy San hỏi:

- Cậu muốn biết cái bất hạnh của ông ta không?

Đinh buồn bã nói:

- Con có đọc trên báo, và nghe nhiều người trong xóm của tền Cư nói về vụ ông ấy rồi.

- Ông ta bị chếttrong cuộc cảnh sát bố ráp du đãng trong nhà ông ấy. Nhưng các con có biết thực sự ông ta chết vì nguyên do gì không? .

- Báo chí nói ông ấy đứng tim chết! Nhưng con tin là ông ta có thể chết vì ma quỉ gì đây.

- Không phải có thể. Sự thực là như vậy! Ông ấy chết vì bị hồn ma trả thù.

Đinh nhìn thầy San đăm đăm hỏi:

Tại sao thầy lại biết chuyện của ông thầy Sô vậy?

Thầy San tư lự, nói:

- Chế Mạc Sô là bạn của tôi. Hành động ông ta dù dấu được mọi người, nhưng làm sao qua được pháp nhãn của tôi.

Pháp nhãn Đinh hỏi liền:

- Pháp nhãn là cái gì vậy hả thầy?

- Pháp Nhãn là một sức mạnh siêu nhiên, các con không thế nào hiểu nổi đâu. Hơn nữa, tôi cũng không thể nói ra được.

Thảo hậm hực nói:

- Cũng lại cái vụ “Thiên cơ bất khả lậu” !

Thầy San gật đầu:

- Đúng vậy.

Thảo hỏi:

- Thầy có chắc chắn ông thầy Sô bị một con ma nào đó giết không?

- Chắc chắn là như vậy. Chỉ cần thấy Chế Mạc sô nằm chết trên ngôi mộ ấy là biết roi. Nhưng thực ra, nội tình cũng có nhiều phức tạp lắm, Nhưng người ngoài cuộc khó có thể biết được.

Thảo lại hỏi:

- Như vậy thầy là người ngoài cuộc hay trong cuộc?

Thầy San thở dài.

- Tôi không phải là người trong cuộc, mà cũng chẳng phải là người ngoài cuộc. Bởi vì, đã mang cái nghiệp thầy bùa này vào thân thì hầu như mình là những người lắm chuyện thôi.

Đinh hỏi:

- Như vậy có nghĩa là thầy muốn bắt con ma giết hại thầy Sô à. Có chắc làm được điều đó hay không?

- Cậu muốn biết sự thật như thế nào, còn phải cố gắng học hỏi thêm nhiều lắm.

Cố gắng ra sao, học hỏi cái gì nữa?

- Phải khổ công nghiên cứa linh hồn học.

- Dạ, con đã liên tục học hỏi về môn này bấy lâu. Nhưng thú thực khó quá. Chắc cả đời cũng không hiểu nổi hết cái chân lý của những sự việc xảy ra trong thế giới vô hình này. Thầy San mỉm cười.

- Lòng người còn không ai đo được. Há chi ma quỉ làm sao mà hiểu cho thấu. Cậu phải biết là ma quỉ cũng có nhiều loại: Có hiền, có dữ, có bản lãnh cao, bản lãnh thấp Ôi đáng lẽ tôi không nên nói chuyện này ra cho cậu nghe, nhưng vì có duyên này nên tôi mới thổ lộ ra như thế.

Thảo cười hì hì.

- Bây giờ thầy hết sợ tiết lộ thiên cơ rồi sao?

Thầy San cũng cười vui vẻ, nói:

- Việc đầu tiên muốn biết rõ những gì chứa đựng trong chiếc hộp sắt này là đừng có chọc quê thầy mới được

Thảo níu tay thầy San, ôm vô lòng, mơn trớn.

- Không lý thầy giận con được hay sao?

Đinh cũng nói vô:

- Đúng rồi, nếu em làm thầy giận thì làm sao thầy vui vẻ được mà giúp đỡ chúng mình chứ.

Thầy San vẫn cười hì hì.

- Có lẽ cậu Đinh là kẻ hiểu đời nhiều hơn con Thảo.

Thảo nhìn Đinh trề môi, mỉm cười hỏi thầy San:

- Đương nhiên rồi. Nhưng thầy ơi, xin đừng làm khó con nữa chứ. Bây giờ thầy cho con biết con ma khác như thế nào đi.

- Con muốn biết chân tướng của nó hay sao?

- Tại sao lại không cơ chứ?

Thầy San cười khanh khách, nói;

- Đừng có giận nữa, để tôi nói cho một manh mối, có thể tìm hiểu tường tận sự việc hơn.

Thảo nôn nóng.

- Vậy thầy nói mau đi.

- Các con phải gặp tên Vinh, trùm du đãng trong một đường hẻm Khánh Hội.

Thảo ngơ ngác hỏi:

- Tên du đãng Vinh, hắn là ai vậy?

- Tên Vinh là anh em kết nghĩa với Chế Mạc Sô, thằng này không có một điều thất nhân ác đức nào là không dám làm cả. Nếu gặp nó, các con chịu khó chi tiền thì cái gì cũng xong ngay.

Thảo ngập ngừng một lúc, nhìn chìếc hộp nói:

- Còn chiếc hộp sắt này thì sao?

- Con cứ để đây cho thầy lo.

- Thầy không sợ nguy hiểm à?

Thầy San mỉm cười.

- Bất cứ chỗ nào, lúc nào, đều có nguy hiểm cả. Những người sợ nguy hiểm lại hay gặp nguy hiểm hơn nhiều.

Thảo nói với Đinh:

- Anh coi, sư phụ em có kiêu ngạo không?

Đinh mỉm cười, nhìn thầy San nói:

- Đúng rồi, nhưng lại được mọi người kính nể và bái phục nữa.

Thảo hừ một tiếng nói:

- Anh học được cái lối nịnh bợ đó ở đâu vậy?

Thầy San cười khà khà, bưng chiếc hộp sắt đi vô nhà trong, nói:

- Bây giờ tôi phải đi nghỉ để tối nay còn sức luyện Bùa Thần. Các con lo tìm tên Vinh đi.

° ° °

Muốn tìm được vinh trong thời gian này không phải là dễ. Sau hôm cảnh sát bố ráp nhà thầy Sô, cả xóm đã lại náo loạn vì Vinh một lần nữa.

Tối hôm Cảnh Sát bố ráp nhà thầy Sô trời mưa như thác đổ. Vinh đã băng ngang nghĩa địa, bơi theo con lạch Vĩnh Hội, lần ra tới sông Sài gòn rồi mò về nhà Tình. Lúc ấy Vinh đã mệt ngất ngư, chàng dùng chìa khoá giả lẻn vô nhà Tình làm nàng tá hỏa.

Cũng chỉ vì hồi chợp tối, Sửu đi với Tài tới nhà nàng. Tình biết Tài hơn ai hết, nhưng nàng chỉ không ngờ y lại là anh em họ của Sửu mà thôi. Tình biết hai người này tới nhà nàng là thếnào cũng có chuyện rồi. Nàng vội vàng lấy bia và đồ nhắm ra đãi hai người ngay. Tình cũng lại kêu cả đám em út ra đùa dởn để lấy lòng Tài và Sửa.

Sau vài chai bia, Sửu để đám con gái lại cho Tài. Chàng kéo tay Tình vô phòng trong nói:

- Em vô đây, anh nói cho em biết một việc hết sức thú vị và quan trọng.

Linh tính cho nnh biết có chuyện chẳng lành, nàng vội vã theo Sửu vô nhà trong ngay. Sau khi khoá cửa phòng lại đàng hoàng, Tnh đã tưởng Sửu đè nàng xuống rồi. Ai ngờ chàng vẫn tỉnh bơ và còn làm bộ ngồi xa xa mới kỳ lạ. Kinh nghiệm từ bấy lâu nay cho Tình biết có chuyện không xong. Nàng cố tình ngồi sát vô mình Sửu, ngả ngớn nói:

- Anh Sửu hôm nay sao khách sáo quá vậy. Làm cái gì mà như người xa lạ thế không biết. Bộ giận em rồi hả?

Sửu cười hề hề.

- Giận cái gì cơ chứ. Người đáng giận là thằng Vinh, không giận thì thôi, chứ mắc mớ gì tới em đâu.

Tình làm bộ nói:

- Ở khu này có ai lại không ngán anh Vinh, chỉ có mình anh là người đầu tiên dám đương đầu với anh ấy.

- Đương đầu ư, chạy dài chứ đương đương cái gì.

Tình làm bộ nịnh Sửu.

- Em thú thực, hôm ấy bị bất ngờ thôi. Hơn nữa, anh. Vinh đi hai người, còn anh có một thân một mình mà cũng lỳ thực.

Sửu cười ha hả, cốý kéo chiếc áo sơ mi lên cao cho Tình nhìn thấy cây súng giắt trong bụng chàng vừa mượn của Tài.

- Bây giờ thì một mình anh cũng chấp cả đám tụi nó. Từ bữa đó tới nay, em có thấy đứa nào lớ quớ ở đây không?

Tình sờ nhè nhẹ vô báng súng, cười cầu tài.

- Em phục anh thực, bây giờ có cái này rồi thì chắc chắn anh phải là nhân viên của nhà nước rồi. Ai còn dámchống anh nữa đây. Khi nào hành sự, xin anh nương nương tay cho em út nhờ nhé.

Sửu thấy Tình có vẻ thuận tình và nịnh bợ mình ra mặt, khoái chí lắm. Chàng choàng một tay ngang lưng nàng, kéo Tình sát vô lòng hỏi:

- Bây giờ em còn nhớ những lời hứa tối hôm đó không?

Tình làm bộ đưa đẩy:

- Chẳng những một mình em thôi, anh muốn bất cứ đứa nào trong nhà này em cũng vui lòng cho anh hưởng hết đó.

Sửu khoái chí cười hành hạch.

- Như vậy thì em còn đãi anh hơn cả thằng chó đẻ Vinh nữa rồi phải không?

Tình lấy tay bịt miệng Sửu lại, ngả ngớn.

- Anh nói nho nhỏ chứ, đàn em anh Vinh nghe được là khổ cho tụi em đó.

Sửu được thể càng nói lớn hơn;

- Bây giờ mà em còn sợ tụi chó đẻ đó nữa sao.

Nội tối nay, tụi anh qua nhà thằng cha già Sô, hốt hết không còn một đứa cho em xem.

Tình còn lạ gì đám Vinh và đám con Tý đang lẩn trốn bên nhà thầy Sô, nhưng nàng cũng làm bộ ngây thơ hỏi:

- Ủa, các anh ấy trốn hết ở bên Cầu Hàn à. Hèn gì mấy bữa nay không thấy một anh nào lai vãng ở trong xóm hết. Các anh qua được bên đó bố ráp hay sao?

Sửu vênh váo:

- Ở đâu mà đi không được. Dân Tổng Nha chứ bộ em tưởng tụi anh lèng phèng cái thứ địa phương này thôi hay sao.

Lúc đầu Tình chỉ giả bộ đưa đẩy để bỡn cợt Sửu, ai ngờ nghe Sửu khoe khoang cũng làm nàng sờ sợ. Nếu quả thực Sửu bây giờ là nhân viên Tổng Nha Cảnh Sát thì thếlực của y đâu phải nhỏ. Cái hận Vinh ném dao hôm trước thế nào cũng lớn chuyện rồi. Tối nay mà Tổng Nha bố ráp bên ấy coi bộ chết cả đám chứ không phải chơi. Lúc đầu Tình có ý tìm cách thông báo cho mọi người hay. Sau nghĩ lại tội gì mạo hiểm như vậy. Nghêu cò đả nhau, ngư ông thủ lợi. Tự nhiên nàng lại mừng thầm trong bụng. Một ý nghĩ thâm độc thoáng qua trong đầu nàng, Tình ghé miệng vô tai Sửu nói nho nhỏ:

- Anh lên làm đại ca ở xóm này, em hổ trợ hết mình. Đừng nói với ai nghe cưng.

Sữu nghe nói cười hềnh hệch.

- Nhất định, nhất định như vậy rồi.

Vừa nói xong, Sửu đã kéo Tình nằm xuống giường. Nàng thì thầm:

- Coi chừng mất sức, tối nay không tốt đâu anh.

- Ôi lo gì, đi cả trăm nhân viên chứ bộ mình anh sao.

Vừa nói xong, môi Sửu đã ngậm cứng miệng Tình. Nàng cong người lên và tin tưởng là tối nay thế nào Sửu cũng tnệt hạ hết đám anh em Vinh, và lẽ dĩ nhiên cả đám con Tý ở bên đó nữa, làm sao tụi nó thoát khỏi cuộc bố ráp đại quỉ mô như thế này được.

Ngoài trời bắt đầu mưa mặng hột, nhttng tiếng kẽo kẹt của chiếc giường cây bị tiếng mưa rơi át hẳn đi. Hình như gió thổi thực mạnh, lại có bão rớt ở đâu thổi Về nằm bên dưới Sửu, Tình nghĩ ngợi miên man về những dự định sắp tới. Nàng biết, tình hình trong xóm này sau cuộc bốráp chắc chắn có nhiều thay đổi. Nếu đám Vinh và Tý bị dẹp rồi, kể như không còn ai đáng mặt là địch thủ với nàng nữa. Cho dù không có Sửu và Tài đỡ đầu thế lực nàng vẫn còn trội hẳn hơn tất cả mọi đám làm ăn lẻ tẻ trong xóm. Tự nhiên Tình thích thú, ôm ghì lấy Sửu trong khi chàng đang nẩy người lên bắt đầu đi vào cơn hoan lạc cùng cực...

Chỉ vài phút sau, Sửa thở hổn hển nằm vật sang bên cạnh. Tình gác một chân lên mình chàng vuốt ve để yên cho Sửu ngủ. Nhưng ngay lúc đó có tiếng Tài gọi oang oang bên ngoài:

- Sửu Sửu ơi đi chứ mày. Tới giờ hành quân rồi, trễ là bà hú đó em.

Cả Tình và Sửu cùng giật mình, lồm cồm bò dậy mặc quần áo thực nhanh. Sửu cười hì hì, nói:

- Có chút xíu mà cũng mệt thấy mụ nội luôn. Nếu không mắc vụ thằng Vinh nhất định trời đánh anh cũng không thèm dậy nữa.

Tình cười khúc khích:

- Thì em đã nói anh rồi mà, nhưng không sao đâu, uống vài chai là lại sức ngay. ở nhà em làm đồ nhậu đợi các anh mang tin vui về nhé.

Tài cũng vừa vào tới, nghe Tình nói cười hề hề.

- Đúng rồi, tụi anh đi chừng vài tiếng, thế nào cũng trở lại. Hôm nay trời mưa to quá. Bố ráp xong vụ này chắc cũng mệt phờ râu, phải trở lại đây nhậu một

bữa cho lại sức mới được.

Tình níu lấy vai Tài, cốtình cọ sát thân hlnh núi lửa đang nóng hừng hực vô da thịt chàng.

- Nhớ nhé cưng, em chờ các anh mang tin chiến thắng trở về đó. Như vậy xóm này mới có thể yên ổn làm ăn được.

Tất cả mọi người vui vẻ cười nói rất hỉ hả. Mặc áo mưa vô xong, Tài và Sửu băng mình trong đêm tối về phía đầu hẻm.

Cả hai đi chưa đầy vài tiếng. Vinh đã lù lù hiện ra trước mặt Tình hỏi làm sao nàng không tá hỏa lên cho được Chân tay nàng run rẩy nhìn Vinh như bóng dáng tử thần về đòi mạng. Nàng làm sao ngờ được Vinh có thể thoát khỏi cuộc bó ráp đại qui mô và bất ngờ như thế này trong một đêm mưa bão mịt mù như đêm nay.

Nhưng cũng chính trời mưa bão đã giúp Vinh trốn thoát khỏi cuộc vây bắt không khó khăn gì. Khi chàng kéo Huệ chạy băng ra ngả sau, gặp ngay một nhân viên cảnh sát. Vinh ra tay liền, không chờ cho nhân viên kia lên tiếng. Lưỡi dao bay ghim ngay cuống họng làm thân thể người cảnh sát xấu số té bật ra sau. Vinh cúi xuống lượm cây súng của anh ta, băng mình vượt qua nghĩa địa. Bóng tối và mưa bão mịt mù đã giúp chàng biến đi thực mau khỏi vòng vây của cảnh sát và trở lại nhà Tình.

Nhìn thấy bàn rượu thịt ê chề sắp sẵn và sự hốt hoảng của Tình. Linh tính Vinh báo cho chàng biết, nơi đây chắc chắn đang xảy ra một chuyện gì hy hữu. Chàng buột miệng nói một câu vu vơ:

- Lại có sẵn cả một bàn tiệc nữa hay sao?

Tự nhiên Tình khụy xuống, hai tay chắp lên ngực lạy Vinh như tế sao làm chàng ngạc nhiên tới tột độ. Chàng gắt lên:

- Mày làm cái trò gì đó Tình, có gì thì nói đi, tao là thằng Vinh chứ không phải thằng Sửu đâu.

Nghe Vinh nhắc tới tên Sửu, Tình càng run rẩy hơn, miệng nàng đắng nghét. Mặt mũi không còn một hột máu nào nữa. Nàng nghĩ, như vậy là tất cả âm mưu bại lộ rồi. Vinh trở về đây được, có nghĩa là cuộc bố ráp đã thất bại hoàn toàn. Bây giờ sự việc sắp tới là những màn trả thù của nhóm Vinh chứ còn gì nữa!

Cứ như sự xuất hiện của Vinh vào lúc này ở đây thì ngửời đầu tiên của sự trả thù đã nhắm vào nàng rồi. Làm sao thoát khỏi cái chết với tay anh chị khát máu này hôm nay đây. Bây giờ chỉ còn tin vào số mạng. Nhưng bỗng l"mh nghĩ ngay tới việc cứ đổ hết tội lỗi lên đầu Sửu, may ra vớt vát được phần nào. Nàng mếu máo nói:

- Em... em lạy đại ca. Quả thực vụ này em không biết gì. Tự nhiên thằng Sửu mang thằng Tài tới bắt buộc em làm thịt rượu đãi tụi nó đêm nay, chứ em tuyệt nhiên không biết một tí ti gì về vụ chúng nó bố ráp các anh hết. Xin anh nghĩ tình tha cho em tội nghiệp.

Vinh ngây người, chàng không ngờ tự nhiên Tình lại phun ra cái âm mưu này của Sửu. Vậy mà từ trước tới giờ, chàng đâu có ngờ có bàn tay của Tình trong vụ này nữa. Vừa băng qua nghĩa địa, lội qua sông lết về đây Vinh đã định lợi dụng nhà Tình làm nơi nghỉ ngơi ít tiếng. Không ngờ chàng lại khám phá ra thêm một nhân vật nữa ngay sát cạnh mình làm nội gián cho tên Sửu khốn kiếp. Máu nóng trong người chàng trào lên mặt. Hai hàm răng chàng nghiến trèo trẹo.

- Bây giờ mày còn dám nhìn mặt tao nữa hay sao con chó đẻ.

Tình nhìn thấy một lưỡi dao bay rơi vô tay Vinh nhanh như một lằn điện. ánh thép long lanh tới rợn người. Chân tay nàng rụng rời, Tình ngã nhoài người ôm lấy chân Vinh khóc rống lên:

- Đại ca ơi... oan cho em, đừng giết em tội nghiệp. Em có làm gì đâu. Lúc nào em cũng trung thành với đại ca mà.

Vinh lui một chân về phía sau giữ thăng bằng, chân trướcchàngbịTìnhômchặt. Tựnhiênchàngthấychóng mặt và mệt mỏi kinh hồn. Vinh cốgượng lại một chút, nhưng hình nhưchàng đã kiệt sức nên đành ngồi xuống sát ngay đầu Tình.

Hai tay chàng nắm lấy tóc nàng, kéo mặt Tình ngước lên hỏi:

- Tao nghe mày nói đây. Cứ ngụy biện đi.

Miệng Tình méo xẹo, hai mắt sợ hãi tới trắng dã, lắp bắp nói:

- Em lạy đại ca. Xin thương em. Em đâu dám biện bạch gì đâu. Chẳng qua là tối nay, tự nhiên thằng Sửu nó dẫn thằng Tài tới bắt ép em làm rượu thịt đãi chúng nó, và bảo đi bố ráp tụi anh về sẽ ghé đây thôi. Chứ quả thực em không biết gì cả.

- Thế rồi mày làm theo lời chúng nó, bày tiệc ăn mừng tao bị vồ phải không?

Tình lắc đầu lia lịa, nước mắt dàn dụa.

- Dạ... không phải đâu, xin đại ca đừng nói vậy tội nghiệp em. Chúng nó bắt em làm vậy thì em phải nghe theo thôi chứ em đâu có dám phản lại đại ca bao giờ.

- Thếsao mày không kêu tụi em út đi báo cho tao hay mà lại ở đây làm tiệc thế này chứ?

Nghe Vinh hỏi vặn, tự nhiên Tình nghĩ ngay tới con Sún Rỗ. Nàng vừa cho nó nghỉ việc sáng nay về quê lấy chồng, vì con nhỏ xấu quá, nên không có người nào chịu nó hết. Tình vội vàng nói:

- Dạ, sau khi tụi nó đi rồi, em có sai con Sún Rỗ chạy qua bên thầy Sô báo cho các anh hay, không biết bây giờ nó ra sao rồi mà chưa thấy về.

Nghe Tình nói vậy, tự nhiên Vinh thấy thương hại con nhỏ này hơn là giận. Nhưthếđâu có phải nó muốn phản chàng. Vinh tát nhe nhẹ vô má Tình, hỏi:

- Thiệt không đó?

Thấy Vinh thay đổi thái độ, Tìnhmừngrỡ, biết đánh trúng tim đem chàng rồi. Nàng nhướn mình lên, ôm lấy Vinh kể lể:

- Đại ca ơi, lúc ấy em sợ muốn chết. Chỉ lo đại ca có bề nào tụi em biết dựa dẫm vào ai. Ngoài trời thì mưa to gió lớn như thếnày, không biết con Sún Rỗ có thông báo kịp cho các anh không.

Nói tới đây bỗng trong đầu Tình lại nảy ra một ý nghĩ mới, nàng không để cho Vinh nói, tiếp lời ngay.

- Cũng vì thế, em vội vàng sửa soạn rượu thịt cho tụi nó ngay và có sẵn sàng gói thuốc chuột, đang định đổ vô rượu cho tụi nó uống thì anh tới.

Lời nói dối trá của Tình ai ngờ lại như một liều thuốc bổ làm cho nét mặt Vinh tươi hẳn lên. Chàng ôm lấy nàng cười ha hả.

- Nếu vậy thì anh trách lầm em rồi. Bây giờ để thưởng công cho em, mang rượu ra đây, hai đứa mình uống cái đã, rồi tính mấy thằng chó đẻ này sau cũng

không muộn.

Thực tình thì lúc này Vinh đã mệt lắm rồi, chàng chỉ làm bộ thay đổi thái độ để gạt Tình, nếu để Tình biết mình kiệt sức, vô phúc con nhỏ phản phé quật ngược lại là bỏ đời. Chàng muốn uống một hớp bia và nghỉ ngơi một lát để lấy lại sức. Tình đâu biết tình hình như thế nên mừng rỡ lật đật mang chai rượu lại cho Vinh liền. Châng lắc đầu nói:

- Cho anh một chai bia, đem ra đây hãy khui. Anh không muốn uống thuốc chuột đâu.

Tình lại lật đật để chai rượu lên bàn, đem luôn mấy chai bia 33 và cái khui ra cho Vinh, nói:

- Có trời bảo em cũng không dám cho anh uống thuốc chuột, chứ đừng nói gì tự nhiên mà dám làm.

Vinh mở chai bia, tu một hơi. Chất men chạy dài xuống cổ họng, lan ra các mạch máu thực mau làm chàng tỉnh hẳn người lại. Tình lại đem tới cho chàng đa thịt gà luộc. Vinh bốc một miếng bỏ vô miệng nhai ngấu nghiến thích thú.

Chàng ngồi dưới đất, dựa lưng vô chân giường ăn uống một lúc hết đa thịt gà và mấy chai bia. Lúc ấy mới tươi tỉnh bảo Tình:

- Bây giờ thì em pha thuốc chuột vào rượu được rồi. Anh sợ chúng nó cũng sắp về tới nơi đó.

Tình lật đật lấy gói thuốc chuột, mới mua mấy bữa trước đổ hết vô chai rượu, lắc lên thực mạnh. Nàng nhìn Vinh mỉm cười, nụ cười đầu tiên khi Vinh bước chân vô nhà nàng đêm nay. Vinh cũng cười nhìn nàng nói:

- Tốt, để đó đi. Lát nữa cho hai thằng chó đẻ đó về uống mừng chiến công tối nay. Bây giờ em lại đây. Tình lon ton chạy lại ngồi bên cạnh Vinh ngay. Nàng "không ngờ mình lại thoát chết trong đường tơ kẽ tóc như vậy. Vừa ngồi xuống, Tình đã ôm lấy Vinh ngay, nhưng chàng xô nàng ra nhè nhẹ nói:

- Khoan đã, em dọn dẹp cho sạch sẽ ba cái chai bia này đi.

Trong lúc Tình dọn dẹp. Vinh móc khẩu súng trong bụng rạ, chàng kéo chiếc khăn trải giường xuống lau cây súng đem ngòm ướt át, mỉm cười bảo Tình:

- Chút nữa tụi nó tới đây, anh không còn là Vinh dao bay nữa, mà phải là Vinh chó lửa đàng hoàng, hà... hà... hà...

Tình cười nịnh:

- Chi cần dao không thôi, anh đã vô địch rồi, bây giờ có súng nữa còn ai chịu nổi anh đây.

Bây giờ Vinh mới để ý quần áo mình còn ướt nhem ướt nhẹp, chàng bảo Tình:

- Em lấy cho anh một bộ đồ đi.

Tình mở tủ lấy ngay một bộ đồ thực đẹp của Cư chưa kịp bỏ đi, đưa cho Vinh. Nàng tự tay cởi quần áo cho chàng, lau mình Vinh khô ráo rồi thay bộ đồ mới cho Vinh. Tình săn sóc Vinh như một người vợ hiền săn sóc chồng lúc ốm yếu. Vinh vẫn ngồi dựa lưng vô chân giường mân mê cây súng. Chàng để cho Tình tự nhiên thay quần áo cho mình.

Mọi việc xong xuôi, Vinh nghĩ có lẽ tụi thằng Sửu và Tài cũng sắp về tới. Chàng bảo Tình tháo cục cầu chì điện, chỉ để cây đèn dầu trên bàn ăn, rồi ôm Tình chui vô gầm giường. Tình không biết Vinh định làm gì nên hỏi:

- Anh làm cái gì kỳ vậy, tại sao không lên giường nằm mà chui vô đây chứ.

Vinh ôm Tình trong tay, cười hì hì:

- Anh ngu gì nằm đó cho chúng nó về nổ vô đầu anh hay sao. Nằm với anh dưới gầm giường này cũng sạch sẽ chán, nhà sàn lo gì hơi đất chứ.

Tình không ngờ Vinh lo xa như vậy, hèn chi chàng vùng vẫy mấy năm nay trong xóm này mà cảnh sát không động được tới người chàng cũng là phải rồi. Bàn tay Vinh cũng đã luồn qua.áo nàng vầy vò trên bộ ngực núi lửa của lnnh, nàng cười nho nhỏ thực dâm đãng:

- Em cho anh hết đó, chịu không?

Vinh nói nửa đùa nửa thực.

- Em phải để dành cho hai thằng cô hồn trước đã.

- Khi nào anh lấy thì không ai có quyền đụng vô nữa.

Tình rúc vô ngực Vinh, đập nhẹ vô vai chàng.

- Cái anh này...

- Anh nói không phải sao?

- Phải chứ sao lại không, nhưng mà bây giờ anh có muốn đi chăng nữa thì có mà trời bảo emcũng không dám cho người khác đụng vô. Chứ sá gì thằng Sửu với thằng Tài cơ chứ.

Vinh cắn nhè nhẹ vô tai Tình thì thào:

- Em có dám không đó.

- Có gì mà không dám chứ?

- Em quên là chúng nó có chó lửa và pháp luật trong tay hay sao?

Tình cười hì hì.

- Bộ anh không có chó lửa sao. Còn luật pháp ư? Có bằng luật giang hồ không?

- Em không hiểu là những kẻ chơi luật giang hồ sẽ chết vì luật giang hồ hay sao?

- Biết chứ anh, vì vậy em mới sợ!

Vinh không ngờ Tình thông minh như vậy. Từ trước tới nay, chàng chỉ tưởng mụ tú bà trẻ tuổi này cũng như những cô gái làng chơi khác; sống lâu lên lão làng.

Bây giờ chàng mới thấy Tình không thể xếp vào những hạng người này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.