Đặc Quyền Của Giáo Sư

Chương 16: Quỷ kế của những người thiếp




Ba người nhìn nhau, Lý Vi Nhiên phản ứng trước tiên “Tiểu Lục. Em về khi nào?” Hành trình anh ba bố trí không phải là nửa năm sao? Sao mới hơn bốn tháng cậu ta đã trở lại rồi? Anh buông Tần Tang ra, nhìn Tần Tống vừa lo vừa mừng.

Nhưng Tần Tống không nhìn anh, từ thời khắc cánh cửa được mở ra, ánh mắt anh chưa hề rời khỏi Tần Tang. Cô cũng có vẻ mặt hớn hở như vậy sao? Cô cũng có vẻ mặt xấu hổ đỏ mặt sao? Cô cũng có…. khi trong lòng của anh năm của anh sao.

“Tang Tang, anh đã về.” Tần Tống nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ.

Cho dù bình thường Tần Tang cũng từ chối anh xa ngàn dặm, nhưng lúc này lòng anh cũng bị đâm đau nhói.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Lý Vi Nhiên chẳng biết tỉnh ngộ từ lúc nào, anh đứng thẳng, kéo Tần Tang che lại phía sau.

Anh cao hơn Tần Tống một chút. Từ nhỏ, anh luôn là người cao hơn Tần Tống. Anh hơi cúi đầu, nhìn ánh mắt bi thương nhưng quật cường của Tần Tống, cũng im lặng rất lâu.

“Anh năm, anh có thể đi khỏi trước được không?” Tần Tống mở miệng hiền lành, nhưng ánh mắt vẫn sâu lắng nhìn Tần Tang đang khẽ cúi đầu.

“Không thể”

“Em muốn nói với Tang Tang một vài lời, lập tức sẽ xong ngay.”

Tần Tống cảm thấy mệt mỏi rã rời, cổ họng cũng hơi khàn.

“Tiểu Lục, bây giờ Tang Tang là bạn gái của anh, em có thể gọi cô ấy là chị như Cố Yên, hoặc là” Lý Vi Nhiên cười ôn hòa “Dựa theo vai vế của hai chúng ta, em nên kêu cô ấy một tiếng, chị năm”

Trong nhất thời, hốc mắt Tần Tống đỏ lên. Điều này cũng làm lòng Lý Vi Nhiên như bị dao đâm vào đau nhói.

Lần trước tên nhóc này khóc, vẫn còn là lúc tiểu học. Hai người bọn anh hè nhau lột quần thằng nhóc nhà Trương tư lệnh, cột lên cây đại thụ trong viện. Khi tan học về, ông ngoài rút roi ngựa ra, bọn anh như cóc nhảy loạn. Anh lém lỉnh, trốn xuống gầm bàn, đầu roi chỉ thỉnh thoảng đánh trúng vài cái. Mà Tiểu Lục, lại mạnh mẽ hứng hết đòn roi. Dì rịt thuốc cho hai đứa, Tiểu Lục khóc giọt ngắn giọt dài. Khi đó, anh cười toe toét chế nhạo nó “Tiểu Lục, em thật vô dụng. Em nhìn anh năm xem, anh năm đâu có khóc.”

“Anh không đau, thì đương nhiên không khóc rồi.” Khi đó Tiểu Lục cũng dùng đôi mắt ửng đỏ như vậy cãi nhau với anh.

Lý Vi Nhiên bỗng sáng tỏ, liên hệ cảnh tượng thân mật khắng khít khi còn bé, cho đến cảnh tượng lúng túng bây giờ. Anh chỉ lặng lẽ nhìn đứa em họ đã trưởng thành. Bây giờ, Tiểu Lục, có phải từ trong đáy lòng cũng nhớ tới cảnh ồn ào khi còn nhỏ hay không?

Mà Tần Tang vẫn đang im lặng, lúc này tựa như thở dài một hơi thật nhẹ. Trong lòng Lý Vi Nhiên lại bị đâm thêm một nhát đau nhói.

“Tần Tống, anh về trước đi. Hôm khác tôi và Tiểu Ly sẽ đón tiếp anh.” Tần Tang nói với Tần Tống dịu dàng đúng mực.

Rốt cuộc Tần Tống ngẩng đầu lên, hai mắt anh cũng đã rươm rướm, lời nói giận dữ lạnh băng “Không cần. Cám ơn, chị năm” Anh ném mạnh hoa trong tay đi, cắn chặt răn, xoay người bước đi.

“Đi vào” Bóng dáng Tần Tống biến mất, Lý Vi Nhiên cúi đầu nói với Tần Tang đang đứng phía sau, anh đi vào nhà trước.

Tần Tang nghe giọng nói của anh, tựa như không vui.

“Chuyện gì xảy ra?” Quả nhiên, giọng anh lạnh lẽo.

“Như anh đã thấy.” Tần Tang đi vào đóng cửa lại thản nhiên trả lời anh.

Ánh mắt ban nãy của Tần Tống, làm cho cô thật đau khổ. Bây giờ cô không muốn nói chuyện chút nào. Mà phản ứng mới vừa rồi của Lý Vi Nhiên, không phải nói lên là chính anh cũng đã nhìn ra sao? Còn hỏi gì nữa chứ?

“Tần Tang” Lý Vi Nhiên cao giọng, nói vô cùng nghiêm túc “Bây giờ là anh đang hỏi em. Em đừng có làm cái giọng thản nhiên như vậy có được hay không?”

“Anh muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, đừng có chỉ trích thái độ của em. Từ nhỏ em đã có giọng điệu này, anh không thích nghe thì ra cửa quẹo phải.” Cũng không biết tại sao, tính tình tiểu thư của Tần Tang lại nổi lên trong thoáng chốc.

Lý Vi Nhiên tức quá, cười khẩy liên tục, lấy chìa khóa xe trên bàn, mở cửa bỏ đi cũng không quay đầu lại.

Tần Tang đứng thừ người tại chỗ một lúc lâu. Đối với Tần Tống, chẳng lẽ là cô sai sao? Nhưng từ lúc bắt đầu, cô có cự tuyệt anh ấy vô cùng dứt khoát không? Sao chuyện xảy ra đến ngày hôm nay, lại giống như tất cả đều là lỗi lầm của cô vậy chứ? Dường như Tần Tang cô đã chia rẽ anh em bọn họ vậy.

Trong lòng cô càng ngày càng buồn phiền, loạng choạng ngồi xuống ghế salon, gọi điện thoại cho An Tiểu Ly “Về đây”

“Tại sao vậy?”

“Trong nửa tiếng phải có mặt, mua một lốc bia. Muộn một phút, mình sẽ bóp chết cậu ngay tức khắc.” Tần Tang dùng giọng điệu nói như vậy, lại đặc biệt làm người ta khiếp sợ

“Cô không có tay hay không có chân?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tiểu Ly bỗng nhiên đổi thành một giọng nam lạnh như băng, giựt lấy điện thoại nói vào. Tần Tang vừa nghe thế đã nổi giận, nói hung dữ “Trần Ngộ Bạch, anh thức thời chút cho tôi, tôi có cả đống biện pháp chia rẽ chồng hờ vợ tạm các người đấy!”

“Cũng vậy thôi” Trần Ngộ Bạch cười khinh bỉ, điện thoại di động lại bị Tiểu Ly đoạt mất “Mình sẽ tới ngay lập tức, cậu chờ mình đi.”

Tần Tang ừ một tiếng, tức giận cúp điện thoại, tiện tay ném trên sàn nhà.

—————-

Bên kia bệnh viện, An Tiểu Ly thu dọn giỏ xách chuẩn bị rời đi. Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn cô, thừa dịp cô chưa thu dọn xong, thỉnh thoảng lại giấu điện thoại hoặc chìa khóa của cô vào trong chăn.

Tiểu Ly vừa tìm đồ, vừa trấn an tên tâm trí chín chắn, mặt mũi cau có nhưng lại như một đứa con nít lớn xác này. Thu dọn xong, thời gian cũng đã mất một nửa.

“Anh ngoan đi, đừng giận dỗi, ngày mai em mang cho anh thức ăn ngon ơi là ngon được không?” Tiểu Ly xoa gương mặt của anh, đặc biệt dụ dỗ yêu thương anh. Khóe miệng Trần Ngộ Bạch nhếch lên, hừ lạnh khinh bỉ.

Hiện tại, An Tiểu Ly cảm thấy, nhìn thế nào anh cũng đáng yêu vô cùng. Cô nựng cằm của anh, vừa định đi, điện thoại di động lại vang lên. Cầm lên nhìn xem, lập tức da đầu tê tái.

Sở Hạo Nhiên gọi tới, có nên nghe hay không đây?

Dĩ nhiên là không nghe. An Tiểu Ly nhấn nút từ chối, len lén liếc tên xấu xa. May quá, anh vẫn đang xem văn kiện.

Thời hạn của Tang đại tiểu thư càng ngày càng đến gần, Tiểu Ly xách túi, cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài.

“An Tiểu Ly” Bỗng nhiên Trần Ngộ Bạch kêu cô.

“Hả?” Tiểu Ly xoay người nhìn lại. Anh vẫn giữ tư thế như cũ, ngay cả khóe miệng cũng không thay đổi “Chuyện gì?”

“Không có gì. Anh muốn nói cho em biết, nếu như có chuyện muốn gạt anh, thì tốt nhất em nên giấu diếm cho kỹ. Cho đến khi em chết cũng đừng để anh phát hiện. Nếu không — em biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, đúng không?” Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu lên, nâng mắt kiếng trên sống mũi, nở nụ cười ôn hòa.

Cho nên An Tiểu Ly, dưới cuộc điện thoại liên hoàn đoạt mạng của Tần Tang, và nụ cười tươi của Trần Ngộ Bạch, chạy trốn trong sự kinh hãi muốn tè ra quần.

——

“Ặc, nếu mình là Lý Vi Nhiên, mình cũng sẽ không vui như thế. Tang Tang, là cậu sai rồi.” Sau khi Tiểu Ly vui vẻ nghe tin cầm thú trở về và chuyện cãi nhau của Lý Vi Nhiên và Tần Tang, cô cầm nửa lon bia, thẳng thắn nói với Tần Tang như thế.

Tần Tang nửa tin nửa ngờ “Tại sao? Lúc đó mình cũng rất khó chịu, không muốn giải thích. Anh ấy không thể chờ một chút sao? Hơn nữa, vì chuyện Tần Tống, tại sao lại cao giọng với mình, lúc vui vẻ thì lời ngon tiếng ngọt nói yêu thương mình. Bây giờ, lại thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà* vậy sao?”

(”Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà” Đó là câu ngạn ngữ của người Trung Quốc ý nói rằng thành công hay thất bại cũng do một cá nhân, ví như Hàn Tín thành danh lên đỉnh vinh quang cũng nhờ thừa tướng Tiêu hà( Lúc Lưu bang chỉ cho hàn tín một chức quan nhỏ trông coi lương thực trong quân ngũ Hàn Tín đẫ tức giận mà bỏ đi, Tiêu Hà mới khuyên Lưu Bang là nên giữ người này lại sẽ làm nên nghiệp lớn rồi cưỡi ngựa đuổi theo Hàn Tín gọi trở lại…. sau đó Lưu Bang nghe lời Tiêu Hà mà đăng đái bái tướng). Hàn Tín Công cao quá mặc dù bị phế chức nhiều lần nhưng Lã Hâu và Lưu Bang vẫn lo sợ ảnh hưởng của Hàn Tín nên mới nhờ Trần bình cho Tiêu Hà đi gọi Hàn Tín vào cung và bắt giam rồi vu cho tội làm phản mà đem giết)

An Tiểu Ly vui vẻ, đương nhiên cứ nói không kịp suy nghĩ “Mình cảm thấy rằng, hai người, đặc biệt là một người xấu xa, một người không phải xấu xa, mà người không xấu xa thì rất lổ lả đó! Cậu nghĩ xem, xấu xa thì cái gì cũng biết, giống như cậu xem trên tivi đó, họ nắm giữ toàn cuộc. Nhưng mình là loại cái gì cũng không biết, không biết trong lòng anh ấy đang suy nghĩ gì, không biết hành động này của anh ấy là có ý gì, không biết có nên tin tưởng anh ấy…”

“Dừng lại.” Tần Tang phiền muộn ném một cái lon rỗng đi “Nói nãy giờ lại nói đến tên xấu xa nhà cậu làm gì? Mình chả có chút hứng thú nào với anh ta cả.”

“Tang Tang” An Tiểu Ly đi chân trần bước xuống sô pha, đứng trước mặt Tần Tang đang ngồi trên sàn nhà “Hôm nay cậu sao vậy? Sao nóng nảy như vậy chứ? Cái mai rùa che mưa che nắng của cậu đâu rồi? Mặt nạ của câu đâu?”

“Mẹ nó. Cậu say rồi.” Tần Tang không nhịn được đẩy ngón tay cô ấy ra.

An Tiểu Ly hơi kinh ngạc “Tần Tiểu Tang, cậu dám chửi thề? Hôm nay cậu rất không bình thường, cậu làm sao vậy? Mất trinh rồi hả?”

Tần Tang bị cô ấy nói như vậy thì bật cười, đẩy cô ấy một cái, hai người sóng vai ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào ghế sô pha.

An tĩnh một lát sau, giọng Tần Tang vang lên khàn khàn, “Hôm nay tâm trạng mình … rất phức tạp… Tiểu Ly, mình quyết định nói chuyện với ba mình. Mình muốn sống chung với Lý Vi Nhiên — một cách nghiêm túc.”

“Hả? Vậy lúc trước cậu đùa giỡn với anh ấy à?”

“Không phải. Nói như thế nào đây… Ở chung với anh ấy, giống như — được nạp điện. Anh ấy cứ tràn ngập vào trái tim mình từng chút một. Trước kia, cho rằng anh ấy chỉ là một câu chuyện tuổi trẻ nông nổi của mình. Có thể giúp mình sau này mỗi khi nhớ lại cũng đều ngọt ngào. Nhưng gần đây mình phát hiện, mình không thể để anh ấy chỉ còn là quá khứ. An Tiểu Ly, mình yêu Lý Vi Nhiên mất rồi.”

Tần Tang ngửa đầu, nói một cách sâu lắng với trần nhà.

An Tiểu Ly mở một lon bia ra, uống vài hớp, ngờ vực đẩy đẩy tiểu thuyết gia bắt đầu trầm tư ở bên cạnh “Vậy cậu vẫn cãi cọ với anh ấy hay sao? Mình còn tưởng rằng các cậu chia tay rồi.”

“Nào có tình nhân nào mà không cãi nhau” Tần Tang xem thường “Nháo nhào chút cũng gia tăng tình cảm mà… Mình chỉ rất phiền não chuyện Tần Tống, chia tay có tốt hơn cho bọn họ không? Sao mình có thể đành lòng chia tay với anh ấy được.” Cô cầm lấy lon bia của Tiểu Ly, mỉm cười uống một hớp.

“Tần Tiểu Tang, lúc cậu cười như vậy, thật rất giống một con hồ ly nhỏ.”

“Ừ. Hồ Ly Tinh, đúng là đánh giá cao nhất cho phụ nữ.”

“Mình khinh. Uống đi.”

An Tiểu Ly chọc chọc vào Tần Tang đang say mê mỉm cười cao thâm “Có muốn mình gọi điện thoại cho người đàn ông của cậu hay không? Nói cho anh ta biết cậu uống say, để anh ta đến chăm sóc cho cậu.”

“Không cần, có lẽ khi anh ấy giận xong, ngược lại sẽ đến tìm mình.”

“Nếu anh ta không đến thì sao?”

“Thì mình phải đi chứ sao. Cậu cũng nói là mình không đúng. Núi không theo ta, thì ta phải theo núi thôi…” Tần Tang kéo dài âm cuối, cười khanh khách, gương mặt bởi vì say rượu nên càng xinh đẹp lộng lẫy.

Tiểu Ly siết chặt mặt cô, cảm khái từ tận đáy lòng “Tang Tang, cậu đã thay đổi thật rồi.”

“Hả?”

“Trước đây, cái gì cậu cũng nắm chắc, chưa bao giờ bị rơi vào tình thế khó khăn, chưa bao giờ đau lòng. Có lúc, mình cảm thấy, cậu thật giống như không hề có sức sống. Mà bây giờ, cậu lại biến thành một người sống động mãnh liệt rồi.” An Tiểu Ly ôm đầu gối, một tay cầm chai bia, nói nghiêm túc.

Tần Tang ngửa đầu uống một hớp, từ từ thở dài bùi ngùi “Sao đây ta? Bị cậu phát hiện mình là tiên nữ hạ phàm rồi. Này, An Tiểu Ly, bổn tiên nữ cảnh cáo mi, không được nói với người khác. Nếu không, ta sẽ kêu Lôi Công Điện Mẫu đánh chết mi.”

“Tần Tiểu Tang…” An Tiểu Ly nghiến răng kèn kẹt “Ngu ngốc”

An Tiểu Ly tự mình lĩnh hội, Thượng Đế thật sự là hoàn toàn công bằng. Sở dĩ mấy kẻ xấu xa có thể bình tĩnh kiềm chế được, là bởi vì ngu ngốc nhược trí hơn những người khác mà thôi.

———–

Tần Tống lảo đảo đi ra khỏi hành lang, trái tim đau đớn không thở nỗi.

Tang Tang, Tang Tang…

Chị năm ư?

Cô đã nói nhiều lời cự tuyệt tổn thương anh như vậy. Nhưng lúc đó, anh cho rằng, thật ra cô chỉ là một cô bé không dám đến gần tình yêu. Anh cho rằng, cô không dám yêu. Cho nên, anh tính đánh cuộc lâu dài. Nhưng thì ra cô không phải không dám, chẳng qua là, người đó không phải anh.

Tần Tống ôm ngực bằng một tay, một tay kia cầm chìa khóa mở cửa xe, thử nhiều lần, nhưng chẳng có phản ứng gì. Anh tức tối ném chìa khóa văng đi rất xa, chạy như điên ra cửa tiểu khu, ngoắc tay kêu một chiếc xe bỏ đi.

Đến Lưu Thệ, anh mở cửa xuống xe không thèm quay đầu lại, tài xế taxi thấy tình huống không phải, vội vàng đuổi theo, la hét níu kéo ầm ĩ tại cổng lớn “Này, này, này! Cậu sao lại như vậy chứ? Lớn con to xác thế kia, mà lại quịt ít tiền xe của tôi.”

Tần Tống thẫn thờ, mặc cho anh ta níu lấy cổ áo mình lắc lắc, nhìn đấm tay anh ta muốn đánh mình.

“Buông ra. Bao nhiêu tiền tôi trả cho anh.” Một nhân viên phục vụ trùng hợp đi về quán, bước đến giải cứu cho Tần Tống đã như người gỗ kia.

Tài xế cầm tiền hùng hùng hổ hổ bỏ đi, Tần Tống thất thần bước đi xiêu vẹo, phục vụ nam còn xinh đẹp hơn cả con gái bước đến đỡ Tần Tống, nói cả nể “Lục thiếu gia, muốn vào phòng riêng không?”

Mặt Tần Tống không hề thay đổi, chỉ giữ im lặng. Phục vụ nam kia cũng rất can đảm, âm thầm chờ đợi.

“Tìm một chỗ yên tĩnh cho tôi, gọi ông chủ các người lập tức tới đây.” Tần Tống gom góp chút sức lực còn lại rất lâu, nói nhỏ vô cùng.

“Ông chủ chúng tôi… đang bận.” Phục vụ nam cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

Tần Tống uể oải nhìn cậu ta, tựa như rất quen. Thật giống với thằng nhóc lần đó Yến Hồi kêu cho anh vậy.

“Vậy thì gọi A Lục cho tôi mấy chai rượu, cậu đi đi.” Anh không làm khó người nam trẻ tuổi kia, đẩy cậu ta ra, bóng lưng cô đơn bước lên thang lầu.

————

Chu Yến Hồi chỉnh trang quần áo bước vào, toàn bộ đồ trong phòng đã bị đập nát, trên mặt đất còn nhiều mảnh vỡ của chai rượu. Tần Tống ngồi một góc trên đất, một tay cầm một bình rượu, đã uống đến say mèm.

“Ơ, ở đây đang xảy ra chuyện gì?” Chu Yến Hội tự dọn ghế salon, kéo Tần Tống lên, rồi mình ngồi xuống.

Anh ta nhặt một chai rượu trên mặt đất, dùng răng mở nắp ra, cụng với Tần Tống, uống một hơi dài, sau đó mới hỏi thăm Tần Tống.

Tần Tống ngửa đầu uống nửa chai rượu, say túy lúy “Tiệc tẩy trần chứ sao… Dĩ nhiên phải uống rượu rồi. Không say không về… Yến Hồi, hôm nay, là tiệc tẩy trần mà… cả đời này tôi cũng vô cùng vô cùng khó quên…” Màu sắc trong mắt anh ngày càng tối sẫm, ánh mắt ngày càng đau thương.

Mắt Chu Yến Hồi lóe sáng rồi biến mất trong phút chốc. Anh ta từ từ uống một hớp, khóe miệng hơi nhếch lên “Sao vậy? Lương Phi Phàm thưởng cho cậu cái gì?” Tay anh ta vỗ vỗ bả vai của Tần Tống “Nói trước, phải chia tôi một nửa. Vì để giúp cho cậu về đây, tôi đã phải tốn không ít đô la để giúp cậu thuận lợi giữa hai nước đấy.” Anh ta giơ tay tính toán, cười cười nói với Tần Tống.

Mắt Tần Tống say lờ đờ, cười vô cùng thê thảm “Nếu biết cậu có thể giải quyết, cho dù thế nào tôi cũng không đi chuyến này. Cho dù có trả giá gấp trăm lần nữa cũng được.” Anh thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, ánh sáng chiếu vào gương mặt sáng sủa của anh, vô cùng lãng tử. Một anh chàng đẹp trai không ai sánh bằng, lần đầu tiên nếm được nỗi đau tình ái khắc cốt ghi tâm.

Chu Yến Hồi mím môi uống rượu, âm thầm mỉm cười.

“Yến Hồi, nếu như… Tôi nói nếu như thôi. Nếu như cậu thích phụ nữ của anh em mình… Không đúng, nếu như anh em cậu thích phụ nữ của cậu. Aizz, cũng không đúng…” Tần Tống mở miệng, nói không mạch lạc, hai bàn tay nôn nóng vò rối đầu tóc mình.

Chu Yến Hồi cũng tựa lưng vào ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, không thấy rõ vẻ mặt “Nếu như tôi muốn, bất kể là của ai hoặc là ai thích, tôi cũng sẽ không cho họ. Tần Tống, một người chỉ có thể sống một trăm năm, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, rất khó tìm được bao nhiêu thứ mình thích. Cho nên đừng để phải nuối tiếc.”

Lời của anh ta như lượn lờ khắp căn phòng, Tần Tống nghiên ngả, tự rù rì hai chữ “Nuối tiếc”, dần dần cũng mất đi thần trí. Khi Tần Tống té xuống, Chu Yến Hồi mở mắt ngay lập tức, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, và khát vọng u tối.

Tang Tang, quả nhiên em không phụ kỳ vọng của tôi. Từ đây, anh em bọn họ cũng khó có thể thân mật khăng khít như trước đây nữa rồi.

Tang Tang, em thật là một … tai họa.

Chu Yến Hồi uống một hơi đến nửa chai rượu, nhưng cổ họng vẫn khao khát lên xuống.

A Lục đẩy cửa dẫn Lý Vi Nhiên đi vào, Tần Tống vẫn đang ngáy khò, Chu Yến Hồi quần áo chỉnh tề, ngồi ở bên cạnh tao nhã uống rượu.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Vi Nhiên, Chu Yến Hồi cười cười với anh, nhặt một chai rượu trong đống dưới đất, ném cho anh.

“Huynh đệ tương tàn rồi hả?” Giọng điệu Chu Yến Hồi rất nhẹ nhàng, Lý Vi Nhiên nghe thế, cũng cười miễn cưỡng, bỏ chai rượu trong tay ra, đi đến bên cạnh Tần Tống, lay lay anh ta dậy.

“Tôi nói này, cậu sẽ không giết Tần Tống trong cơn tức giận chứ?” Chu Yến Hồi mở miệng uể oải sau lưng Lý Vi Nhiên, trong giọng nói cũng có hơi men.

Tần Tống trong trạng thái mất đi ý thức, nặng nề gục ở trên lưng Lý Vi Nhiên giống một bao bùn nhão. Lý Vi Nhiên cật lực vác thằng em họ lên lưng, nói nhỏ với Chu Yến Hồi “Tính tình nó trẻ con nhốn nháo, tôi sẽ không cho là thật.”

Chu Yến Hồi gật đầu “Ừ, tôi đồng ý. Mặc dù, cậu ấy thật giống như bị đau tan nát cả trái tim. Thật ra, tôi hiểu tâm tình của cậu, tôi cũng xem Tiểu Lục như là em trai mình.” Anh vừa nói, vừa cầm chai rượu tập trung nghiền ngẫm dưới ánh đèn, gương mặt đẹp trai mang vẻ lười nhác. Nếu như Lý Vi Nhiên nhìn kỹ, anh sẽ phát hiện được, lúc này, Chu Yến Hồi lại giống như một con báo đang liếm móng vuốt chuẩn bị sẵn sàng tấn công kẻ khác.

————

Lý Vi Nhiên khiêng Tần Tống về nhà, vừa vào cửa, đã thấy mấy va ly hành lý đặt giữa đường, giấy niêm phong vận chuyển ở phi trường vẫn còn nguyên như cũ. Xem ra, chắc vừa xuống máy bay, đã bỏ hành lý chạy đến chỗ Tang Tang.

Nhét Tần Tống lên giường, Lý Vi Nhiên thở hỗn hển đạp anh ta một cái. Chỉ có điều, Tần Tống ngủ như chết, không hề nhúc nhích gì cả.

Gọi điện thoại dặn dò người làm theo giờ bọn họ thường dùng đến đây vào ngày mai, Lý Vi Nhiên rót một ly nước đặt trên đầu giường, lại đạp thêm con heo chết trên giường một cái nữa, xoay người định bỏ đi. Lúc này Tần Tống lại lật mình, ôm chặt gối ôm, nói lẩm bẩm “Tang Tang…”

Trái tim Lý Vi Nhiên cũng nhanh chóng chìm xuống đáy vực, vì hai chữ nhỏ nhoi này.

———-

Sáng hôm sau, lại một thế giới nhức đầu.

An Tiểu Ly ấn ấn huyệt thái dương, gục xuống bàn rên rĩ buồn bã. Tần Tang buộc tạp dề, bưng bữa ăn sáng thịnh soạn lên, đầu của An Tiểu Ly lập tức hết đau ngay.

“Hôm nay còn phải đến bệnh viện hả?” Tần Tang không ăn gì hết, cầm ly sữa uống từ từ. Thật ra thì tối hôm qua, cô cũng say chếch choáng, nhưng lại không ngủ được đến tận trời sáng, bây giờ đầu cũng đau như búa bổ.

An Tiểu Ly ngốn trứng luộc trong miệng, uống một hớp sữa đậu nành, tranh thủ gật đầu.

“Công ty của các cậu phúc lợi không tệ. Tổng giám đốc ngã bệnh, ai cũng nghỉ theo.”

“Đâu có, đây cũng là công việc của mình. Mỗi ngày mình đọc báo cho Tiểu Bạch nghe ở bệnh viện mà.” An Tiểu Ly vô liêm sỉ cãi lại. Mà trên thực teế, lão Nghiêm đã dặn dò công việc này với cô, cô cũng cảm thấy không ổn. Nhưng lão Nghiêm dùng phân bố ký túc xá uy hiếp cô, cô chỉ phải cố gắng thôi.”

“Còn cậu, chừng nào đi làm?” Tiểu Ly thức thời nói sang chuyện khác.

“Ngày mai mình về nhà nói chuyện với ba mình xong, nếu như ông đồng ý, thì thứ hai đi làm. Chủ nhật chúng ta cùng đi dạo phố được không? Mình cần phải mua vài bộ quần áo công sở.” Tần Tang không chịu được nữa, cũng ấn lên huyệt thái dương.

Tiểu Ly gật đầu, vốn còn muốn hỏi Tần Tang chủ nhật không đến làm hòa với Lý Vi Nhiên sao, nhưng khi nhìn vẻ mặt cô tiều tụy, thì cũng không hề chọc ghẹo Tần Tang nữa.

Đậu đen pha đậu nành uống rất ngon, Tiểu Lý nhớ tới bộ dạng không vui hôm qua của Trần Ngộ Bạch, cố ý uống ít một chút, giữ trong bình ủ ấm, mang đến bệnh viện bắt anh uống.

Tần Tang ngủ ở nhà, Tiểu Ly lái xe của cô ấy đi. Đến cửa bệnh viện, kỹ thuật tệ hại của An Tiểu Ly xém chút gây họa. Có một người đi ra khỏi cửa bệnh viện, cô nhất thời không chú ý, thiếu chút đụng phải người ta.

Cô vô cùng lo sợ bước xuống xe xem sao, khi thấy được kẻ đó thì cũng thở phào nhẹ nhỏm.

“Sở Hạo Nhiên, anh muốn lừa em hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.