Đặc Quyền Của Giáo Sư

Chương 114: Lời kết




Kinh ngạc qua đi, Vệ Kiêu tức thì lạnh mặt xuống, bắt lấy cổ tay Yên Hoài Tuyết, liền kéo hắn xuống giường.

“Ngươi chớ náo loạn.” Vệ Kiêu cứng khóe miệng, loại thái độ trêu chọc này làm hắn có chút thụ thương, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận.

Yên Hoài Tuyết trông Vệ Kiêu thực sự tức giận, đứng vững sửa sang lại y phục, xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ.

“Được rồi được rồi, không nháo ngươi nữa, đừng tức giận.” An an phận phận nằm trên mặt đất đắp kín chăn, nhắm mắt lại, không biết là thật hay là giả ngủ.

Vệ Kiêu nằm ở trên giường, nghiêng đầu sang chỗ khác, nương ánh trăng, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn.

Cái tên này cùng Yên Hoài Tuyết không có nửa điểm tương tự, nhất cử nhất động tất cả đều ở ngoài ý liệu của hắn, chính mình cùng hắn ở chung thật là một chút biện pháp cũng không có.

Thân phận Tứ thiếu Lạc Lâm gia của hắn làm cho người ta đánh không được mắng không xong, mà Yên Hoài Tuyết mất đi ký ức càng chẳng trách được hận chẳng thể, vì vậy tất cả cảm xúc chỉ phải tại dưới đáy lòng mình hắn chậm rãi tích tụ, tìm không thấy một cái lối ra khả thi, ở trong lòng thiên hồi bách chuyển, một vò đay rối quấn bện thành chua xót khổ sở.

Lẽ nào muốn hắn nói với Yên Hoài Tuyết, chúng ta vốn là yêu nhau, ngươi có thể lại yêu ta không? Trước không nói Yên Hoài Tuyết có thể đem hắn cho là người điên hay không, chính hắn cũng nói không ra lời, loại lời nói giống như cầu xin này, chỉ có thể càng làm mình có vẻ đáng thương thêm.

Yên Hoài Tuyết bây giờ chẳng còn là vị Cung chủ cô độc tùy ý làm bậy, không bị trói buộc kia của Triêu Hoàng. Làm Tứ thiếu của Lạc Lâm gia, hắn cần trọng chấn thanh uy Lạc Lâm, hắn cần khôi phục võ công, hắn cần nối dõi tông đường, có một gia đình mỹ mãn, mỗi buổi tối có một nữ tử ôn nhu có thể tiếng nhỏ lời nhẹ với hắn, vì hắn gạt ưu nghỉ ngơi.

Duy độc không cần hắn, kết luận cuối cùng này vẫn là khiến ngực bỗng chốc Vệ Kiêu co rút đau đớn.

Lúc này, hắn không biết, đưa lưng về phía hắn Yên Hoài Tuyết mở to mắt, vẻ mặt không còn cười đùa như khi nãy nữa, đang nghiêm túc suy tư chút gì đó.

Khổ sở mới vừa rồi chợt lóe trên mặt Vệ Kiêu bị hắn nắm được, hắn vì sao khổ sở, bởi vì mình đùa giỡn không can gì? Bởi vì mình mạo phạm với hắn? Hay bởi vì trong đoạn chỗ trống không có ký ức kia, người này thực sự từng sắm một nhân vật rất trọng yếu, lại bị đánh rơi ở ký ức bên kia?

Thực sự là một người nghĩ không ra, xác ngoài lãnh ngạnh, trên thực tế cũng một có chút yếu đuối.

Nhưng hắn không biết, Vệ Kiêu chỉ là khi đối xử với người nào đó thì mới có thể đem tấc đáy lòng yếu ớt bại lộ ra.

Cái này không biết có xem là chó ngáp phải ruồi không.

Hai người trằn trọc, đều mãi đến đêm khuya mới đi vào giấc ngủ, ngày thứ hai đều tinh thần không tốt.

Đều ôm tâm tư, Yên Hoài Tuyết thu liễm rất nhiều, một đường đi đều bình an vô sự.

Đến Vong Xuyên thành, mấy người cũng không khỏi cảm thán trong thành to lớn. Vào cửa thành, vẫn là vùng hoang dã trông vô bờ, cưỡi ngựa lộ trình qua một canh giờ, mới có thể dần dần thấy dân cư.

Xưng nơi này là thành chỉ sợ thật đúng là ủy khuất rồi.

Sau khi báo tính danh, không có bị trở ngại nhiều, mấy người liền được mời đến đại sảnh đợi.

Không bao lâu, Vong Xuyên Thành chủ xuất hiện trước mắt mấy người.

Còn hơn năm đó từ biệt Bích Vân Tiêu Thiên, tà tứ quyến cuồng chưa đổi, tăng thêm uy thế. Võ lâm Minh chủ, quả nhiên không giống người thường.

Nhìn quét người tới sau, Trì Trọng Hành nở nụ cười.

“Tố Thương Giáo chủ, đã lâu không gặp.”

Hai người thực sự nói không lên giao tình, huống hồ lần này đến đây, tình thế chưa rõ, Vệ Kiêu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Trì Thành chủ, nghe nói Dịch Hộ pháp Triêu Hoàng cung ở trong Vong Xuyên thành, có thể nhượng tại hạ thấy một lát hay không.”

“Chỉ dựa vào nghe nói, Giáo chủ liền qua loa tới muốn người?”

“Nếu tại hạ tới muốn người, đương nhiên là có vài phần nắm chắc, nghe nói cũng phải nhìn là nghe ai nói.”

“Vậy Giáo chủ là nghe ai nói?”

“Không thể phụng cáo.”

(phụng cáo: trả lời)

Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai.

Dự liệu không được chính là, Trì Trọng Hành cư nhiên lui nhường trước.

“Người có thể cho ngươi gặp.”

Vệ Kiêu không nghĩ tới Trì Trọng Hành có thể dễ nói như vậy, trong lòng giật mình.

“Thế nhưng nếu hắn không muốn đi cùng ngươi, mong rằng ngươi đừng miễn cưỡng.” Trì Trọng Hành hướng bên cạnh phân phó: “Sửu Kỵ, Dần Kỵ, mang Thiên nhi lại đây.”

Vệ Kiêu thấy Trì Trọng Hành bộ dáng nắm chắc thắng lợi, lòng thầm sinh nghi, lẽ nào lại có chuyện gì ngoài dự liệu của hắn?

Dịch Thiên Tru bị mang ra thì, Ninh Lạc Đồng đã lên nghênh tiếp.

Vệ Kiêu quan sát hắn, được chỉnh lý rất sạch sẽ, không nhếch nhác như ngày đó thấy ở Triêu Hoàng cung, trong ánh mắt vẫn không có nhiều cảm xúc lắm. Cảm thấy không ổn, vừa định bảo Ninh Lạc Đồng cẩn thận, chợt nghe nàng kinh hô một tiếng.

Cũng may Thanh Sơ tiến lên, chặn Dịch Thiên Tru một kích.

Dịch Thiên Tru nheo lại con mắt, nhếch môi, điên cuồng hướng Thanh Sơ công kích.

Quả nhiên, hắn vẫn không có thần trí, nhưng tại sao khi bị mang ra lại thuận theo như vậy ni.

Trì Trọng Hành ở phía trên cười nhạt: “Xem ra hắn không quá thích các ngươi, Thiên nhi luôn luôn không thích người lạ.”

Người không có thần trí khó ngăn cản nhất, Loạn Vũ giúp Thanh Sơ cản mấy chiêu sau, trong cổ họng Dịch Thiên Tru phát ra gầm nhẹ, trong ánh mắt đều là địch ý.

“Thiên nhi, trở về.”

Dịch Thiên Tru không hề động, nhưng cũng không công kích.

“Thiên nhi, nghe lời, trở về.” Dịch Thiên Tru quay đầu qua, nhìn thấy Trì Trọng Hành vẫy tay, khóa chặt lông mày, không cam lòng gầm nhẹ hai tiếng, vẫn là ngoan ngoãn đi tới.

Loạn Vũ mấy người nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Vệ Kiêu cuối cùng cũng biết vì sao Trì Trọng Hành tin tưởng mười phần như thế, lấy thủ đoạn của hắn nếu quả thật dưỡng Dịch Thiên Tru ba năm, như vậy Dịch Thiên Tru hiện tại nghe lời ai đó nói là không thể nghi ngờ.

Dịch Thiên Tru đi tới bên người Trì Trọng Hành, cúi đầu mê mẩn nhìn một hồi, mãi đến khi Trì Trọng Hành ôm hắn ngồi trên đùi mình, hắn lại ngửi ngửi cổ, mới yên tâm bất động.

Trì Trọng Hành vuốt ve tóc của hắn, thấp giọng nói: “Đói bụng sao?”

Dịch Thiên Tru nhắm mắt ôm cổ Trì Trọng Hành, mang theo giọng mũi lẩm bẩm càu nhàu.

Trì Trọng Hành cúi đầu cười, ngón cái không ngừng cọ cằm hắn, Dịch Thiên Tru không có phản kháng, tựa hồ đương nhiên.

Đoạn Tử Phóng không biết rõ nguyên nhân gì, xem không hiểu ra sao. Loạn Vũ liền hướng bị người gõ đầu, quay đầu nhìn về phía nhị vị khác. “Có phải ta nằm mơ không.”

Ninh Lạc Đồng không nói, Thanh Sơ hờ hững nói: “Ra chúng ta cùng nhau nằm mơ ni.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.