Đặc Quyền Của Giáo Sư

Chương 113: Lời cuối




Vệ Kiêu không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ tái kiến Yên Hoài Tuyết. Hắn ngồi trong quán trà, thấy góc xếch đối diện công tử ca tư thái mười phần xinh đẹp ở dưới một đám tùy tùng thị vệ, lười nhác tà dựa vào.

Có lẽ là ánh mắt Vệ Kiêu rất khác thường, có lẽ là khoảng thời gian nhìn chăm chú quá dài, làm người ta không phát giác cũng không được. Khi ánh mắt Yên Hoài Tuyết quét tới thì, Vệ Kiêu đã không kịp thu hồi đường nhìn, bị bắt quả tang ngay. Đương nhiên, hắn đã không còn là cái nam nhân dễ đỏ hai má kia nữa, yên lặng thu đường nhìn, Vệ Kiêu cúi đầu uống trà.

Tam hộ pháp đã từng là người của Triêu Hoàng cung cùng Đoạn Tử Phóng đều tọa ở bên cạnh lặng im như lúc ban đầu, không biết là không có phát hiện hay là đang làm bộ chẳng biết.

Đến khi Yên Hoài Tuyết nghênh ngang đi tới ngồi vào đối diện Vệ Kiêu.

“Ngươi nhìn ta rất lâu.”

Vệ Kiêu ngẩng đầu, nhìn nhìn nam tử trên mặt cười cười có chứa hứng thú trước mặt.

“Đẹp mắt không.” Tự cố tự cầm lấy ly trà Vệ Kiêu uống qua muốn đưa lên, nhưng bị Vệ Kiêu ngăn cản.

Yên Hoài Tuyết nở nụ cười. “Ta nhận ra ngươi.”

Vệ Kiêu trên tay cứng đờ, Yên Hoài Tuyết nhân cơ hội đoạt lấy cái chén, nhẹ hớp một ngụm nước trà.

“Ngươi nhớ được cái gì?” Lạnh lùng trên mặt che giấu không được thân thể Vệ Kiêu khẩn trương sa sầm, hai tay dưới bàn, nắm thật chặt.

Yên Hoài Tuyết hơi nhếch mày, sự tình có chút xuất hồ ý liêu. Hắn không ngu ngốc, một câu nói của Vệ Kiêu khiến hắn có cảm giác tựa hồ hắn thật đã quên một ít gì đó.

“Ta nhớ được khi vừa mới tỉnh lại người thứ hai nhìn thấy chính là ngươi.”

Vệ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cực lực muốn quên thất vọng mất mác trong lòng, như là phá một cái động, vù vù gió lạnh thổi vào trong.

“Lẽ nào ta đã quên chuyện gì nhất định phải nhớ lại? Hoặc là ta đã quên ngươi hay sao?” Yên Hoài Tuyết trêu đùa hai câu, bởi vì biểu tình của Vệ Kiêu nhượng hắn nhớ tới nét mặt những cô nương lưu luyến không rời cùng bị cô phụ mỗi lần khi mình rời đi thanh lâu. Mặc dù không hoàn toàn giống nhau, lại ngoài ý muốn làm hắn cảm thấy có chút rất giống. Loại ý tưởng này vừa xuất hiện, chính Yên Hoài Tuyết cũng hơi bật cười.

Nhưng Vệ Kiêu bặm chặt khóe môi khiến hắn cười không nổi.

Lẽ nào thật đã quên chuyện trọng yếu gì?

Tam hộ pháp ở bên xem, ngực không khỏi đều thở dài, Giáo chủ thực sự là một tên ngốc.

“Tại hạ còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước.” Đặt ngân lượng trên bàn, Vệ Kiêu muốn mau chóng thoát đi loại cục diện bị động này.

“Ngươi thực vội?” Yên Hoài Tuyết nhìn chằm chằm Vệ Kiêu, cái nam nhân này thật làm cho người ta đoán không ra.

Im lặng gật đầu.

“Chúng ta đây cùng nhau đi đi.” Yên Hoài Tuyết cũng đứng lên, giũ giũ tay áo.

“Các hạ lẽ nào không có việc muốn làm?” Nơi này cách Lạc Lâm gia khoảng một đoạn, hiển nhiên Yên Hoài Tuyết không thể nào là tùy tiện đi dạo liền dạo đến đây.

Yên Hoài Tuyết đương nhiên không thể nói cho Vệ Kiêu hắn là nghe nói bên này có một thanh lâu rất nổi danh, hắn là dự định tới nếm thử chút.

“Ta chính là đi ra dạo, mới vừa rồi phát hiện Vệ huynh cùng chung chí hướng, liền quyết định cùng du lịch với Vệ huynh.”

Vệ Kiêu lặng im một lát, nói: “Tại hạ dự định đi Vong Xuyên thành, không phải du lịch giang hồ.”

“Thật tốt quá, ta còn chưa đi qua Vong Xuyên thành, lần này theo Vệ huynh có thể được thêm kiến thức.” Yên Hoài Tuyết nghiêm trang nói.

Đuổi đi một đám tùy tùng, Yên Hoài Tuyết cùng đoàn người Vệ Kiêu lên đường.

Cũng không phải cự tuyệt không được, cũng không phải không thể mặc kệ mà đi, nhưng Vệ Kiêu còn bảo Yên Hoài Tuyết đi theo bên cạnh.

Rốt cuộc là tâm tư thế nào, hắn không muốn truy đến cùng, bên cạnh hơn một người sóng vai cùng hắn mà đi, như là đương nhiên, tựa như thật lâu trước đây vậy.

Năm ngày sau, mấy người đã đi tới phụ cận Vong Xuyên thành, nếu không phải nguyên nhân Yên Hoài Tuyết, nguyên bản ba ngày là có thể đến.

Vệ Kiêu cùng mấy người Tố Thương ngồi ở phòng trong.

“Giáo chủ, chúng ta là bái phỏng hay đêm dò thám?”

“Ta nghĩ là tối do thám khá được, nếu như thời cơ thích hợp, có thể cứu Thiên Tru ra.” Ninh Lạc Đồng nói.

Thanh Sơ suy tư chốc lát, nói: “Thế nhưng Thiên Tru thần trí mơ hồ, vạn nhất phản kháng lên, đả thảo kinh xà, chẳng phải là chuyện xấu. Hơn nữa Trì Trọng Hành ẩn giấu lâu như vậy, có thể tìm được hay không cũng là một vấn đề.”

“Ta đồng ý.” Yên Hoài Tuyết đẩy cửa mà vào, một chút cũng không có cảm thấy thẹn nghe trộm. “Vong Xuyên Thập Nhị kỵ không phải đồ trang trí, các ngươi bí mật đi vào thì chắc chắn sẽ bị bắt được, hơn nữa nghe nói Thành chủ đại nhân hầu như cùng người kia như hình với bóng.” Đem mâm điểm tâm trên tay đặt lên bàn, Yên Hoài Tuyết tiếp tục nói: “Chuyện các ngươi đi tới Vong Xuyên thành nói không chừng Trì Trọng Hành đã biết được rồi, hắn và Nhạn Hồng Lâu Tô Bán Thủy giao tình không phải là nhạt, bây giờ có lẽ là đã chuẩn bị cho tốt chờ các ngươi đại giá quang lâm.”

Vài đạo đường nhìn bất đồng cùng nhau phóng tới, Yên Hoài Tuyết buông tay. “Lạc Lâm gia chúng tôi chính là có nguồn tình báo.”

Không nghĩ tới luôn luôn chuyên võ đạo Yên Hoài Tuyết cũng dần dần học được những mưu tính này, Vệ Kiêu nhất thời tâm tình có phần phức tạp, cái tên này còn là Yên Hoài Tuyết lần đầu hắn quen biết sao.

Mãi đến khi khuôn mặt trước mắt dần dần phóng đại, Vệ Kiêu mới hồi phục tinh thần lại, hai người chỉ tại trong gang tấc.

“Ngươi luôn luôn chằm chằm nhìn ta.” Tay chống cằm, Yên Hoài Tuyết chen ở bên cạnh Vệ Kiêu.

Những người còn lại thức thời lui ra, tuy rằng cũng không biết là thức cái gì thời.

“Nhưng ta không chán ghét, cảm thấy giống như ngươi hẳn là phải nên làm chỉ mãi chăm chú nhìn vào ta, lẽ nào…”

Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương, Vệ Kiêu thấy được khuôn mặt thoáng khẩn trương của chính mình.

“Lẽ nào ta đối nam nhân cũng có hứng thú?”

Vệ Kiêu nghĩ, khiến Yên Hoài Tuyết ý thức được điểm này, thực sự không xem là một chuyện may mắn.

“Ảo giác của ngươi mà thôi.” Vệ Kiêu đứng lên. “Trở về phòng đi, ta muốn ngủ.”

“Ta ngủ cùng với ngươi, chúng ta có thể cầm nến dạ đàm.”

“Tùy ngươi, ngươi có thể ngả ra đất nghỉ.” Vệ Kiêu không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, sự tình lúc nào cũng thoát ly khống chế của hắn, hướng tới phương hướng quỷ dị phát triển.

Không nghĩ là, Yên Hoài Tuyết thực sự ôm giường chăn tại trong phòng hắn trải ra đất. Gian phòng hảo hảo để đấy không đi, ở trong này bon chen, Vệ Kiêu đoán không được người nọ ôm loại tâm tư gì.

Suy nghĩ lung tung chuyện, Vệ Kiêu dần dần đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì, cảm giác khác thường khiến Vệ Kiêu theo bản năng bóp chặt cổ người trên người.

Con mắt như ba quang lưu chuyển, rạng rỡ sinh huy, khuấy vỡ một đêm trăng sáng.

“Ta thực sự đối nam nhân có hứng thú.”

Mệt mỏi buông ra tay, Vệ Kiêu xoay đầu qua, không muốn nhìn thẳng hắn.

“Đi xuống.”

“Ta đối với ngươi có hứng thú.” Dứt khoát nằm trên người Vệ Kiêu, cằm khoát lên vai hắn, chóp mũi đối chóp mũi.

“Đi xuống.”

Yên Hoài Tuyết đột nhiên cắn môi dưới Vệ Kiêu, nhìn thấy vẻ mặt hắn thoáng kinh ngạc ngơ ngác, cong lên khóe miệng. Nam nhân này, luôn luôn khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.