Đặc Công Vương Phi

Chương 38: Ôn chuyện hay kể tội?




Ôn Lương Vũ ngây người. Thân bán yêu mang đến cho hắn quá nhiều đau khổ, vừa rồi đột nhiên mừng rỡ, hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Trường Thiên nói: “Nếu biến thành người, tức là sinh như cỏ, mệnh như giấy, nhiều nhất sống được tám mươi năm là chết, nếu chuyển thành yêu, ngơi sẽ phải tu yêu đạo lại từ đầu. Nhưng mà…..” Hắn trịnh trọng nhắc nhở, “Nếu xóa bỏ huyết thống nhân tộc, sau này bản tính yêu tộc sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến ngươi. Ngươi cũng không phải sinh ra đã là yêu, mà là sau này mới chuyển hóa, lực chống cự với tâm ma thô bạo, tức giận, bi thương lại càng kém, hơi vô ý một chút là sẽ mất đi bản tính, sát sinh thành ma. Những thứ này, ngươi có thể chịu được không?”

Thân thể của Ôn Lương Vũ, nhận huyết mạch truyền thừa của Ôn thành chủ. Sự suy tính của người cha này đối với hắn, có thể làm cho hắn căm ghét bản thân có một nửa là con người hay không? Nhưng đó là trong quá khứ hơn hai mươi năm trước, hắn được con người nuôi dưỡng lớn lên. Nếu như đổi máu thành yêu, mà lại có tâm tư suy nghĩ của con người, sau này hắn có thể quen được với cuộc sống của yêu quái không?

Xóa đi huyết thống nhân loại, cũng là xóa đi nhân tính. Sau này, Ôn Lương Vũ chỉ có thể làm một con yêu quái thuần túy mà sống. Mọi người đều biết, trên cái thế giới này, rất nhiều yêu quái cũng không thân thiết với con người, đây là do bản tính của yêu quái quyết định. Sau này Ôn Lương Vũ có thể cũng giống như vậy sao?

Ánh sáng trong mắt Ôn Lương Vũ chợt lóe lên, kiên quyết nói: “Ta nguyện làm yêu! Thần Quân cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bị tâm ma chi phối.” Cuộc sống hai mươi năm, không chỉ mang đến cho hắn sự đau khổ, mà còn có tâm chí bền vững, cho dù là tâm ma thì có thể làm gì được hắn? Hắn đã hiểu rõ, chỉ là thay đổi thành thuần yêu quái, mới có thể sống sót được trong loạn thế này, mới có được quyền lợi cố gắng khống chế được vận mệnh của mình!

“Được. Chuẩn bị một chút, bắt đầu thi thuật.” Trường Thiên nhìn Ninh Tiểu Nhàn, “Ngươi đi ra ngoài trước đi. Sau mười hai canh giờ nữa, sẽ báo với ngươi. Mới để cho ngươi đi vào.”

Nàng có đúng là chủ nhân của Thần Ma ngục hay không đây? Sao hắn có thể gọi đến bảo đi với nàng như thế chứ?

Nàng không nhịn được làm nũng: “Ta thật sự không thể ở bên cạnh học hỏi một chút được sao? !”

“Thuật hoán huyết là một loại bí thuật rất tàn khốc, đối với người thụ thuật mà nói, phải nhận sự đau đớn cực đại, ta cũng không biết Ôn tiểu tử có thể kiên trì đến cùng hay không? Ngươi không thích hợp đứng quan sát bên cạnh.” Trong lòng hắn cũng không hy vọng nàng sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me tàn nhẫn như vậy. Chỉ sợ trên con đường đi về phía Tây sau này chưa chắc sẽ thiếu cảnh tượng kiểu này.

Hắn liếc qua nàng, trong mắt ngập tràn vẻ không yên lòng, “Trong lúc đấy, ta sẽ đóng cửa ma nhãn, không thể cảm nhận được khí tức bên ngoài. Nói cách khác, trong vòng mười hai canh giờ tới, ta sẽ không thể chiếu cố được cho ngươi.”

Hừ. Nàng còn tưởng là chuyện gì to tát. Cũng chỉ là mất liên lạc hai mươi tư tiếng nha, có gì là ghê gớm đâu?

“Đừng lo!” Ngược lại nàng còn an ủi hắn, “Phía trước chính là thành Song Ngư. Cùng lắm thì trong mười hai canh giờ này, ta biết điều một chút không đi đâu trong thành là được. Trong thành này không phải còn có đến mấy ngàn người sao? Sao có thể trùng hợp đến mức lúc nào tai họa cũng có thể tìm tới ta chứ?”

“Một mình ngươi cẩn thận một chút. Ta sẽ để Cùng Kỳ giúp đỡ ngươi.”

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời. Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời râm mát, thích hợp lên đường, thích hợp vào thành.

Cho nên đến gần giữa trưa, Ninh Tiểu Nhà rốt cục đã chạy tới huyện thành nhỏ đầu tiên bên trong Lôi Châu —— thành Song Ngư.

Bên trong Lôi Châu kênh rạch chằng chịt đan xen nhau, đại biểu điển hình nhất là ngũ đại liên hồ. Bởi vì nhiều nước, khí hậu ẩm ướt nên ở châu này thảm thực vật phổ biến đều rậm rạp, giống như Phụng Châu cây lớn chọc trời, cảnh rừng thưa cực hiếm. Mà thành Song Ngư ở góc Lôi Châu, lại rất gần quan ải. Chỉ là một địa phương nhỏ nhân khẩu chưa tới bảy ngàn người, vốn cũng không có sản vật gì đặc biệt, song lại được hưởng quà tặng của trời ban.

Ngoài thành Song Ngư chính là một hồ nước mặn khổng lồ. Độ mặn còn cao hơn cả nước biển. Các loài sinh vật trong hồ nước mặn cũng không phong phú, thành Song Ngư muốn dựa vào hồ mà sống cũng không thực tế, cho đến khi mọi người phát hiện hồ nước mặn cũng có thủy triều, lúc này mới có ý nghĩ sử dụng đến.

Bên hồ thành Song Ngư mở ruộng muối, xây dựng đập nước. Ruộng muối này cũng như đồng ruộng bình thường, dùng bờ ruộng ngang dọc chia thành những ô vuông hoặc hình chữ nhật. Thủy triều lên, nước trong hồ chảy vào trong ruộng muối, mọi người đóng cửa đập, đợi ánh sáng mặt trời làm nước bốc hơi, còn lại hạt hoa muối trắng tinh. Sau khi thu hoạch xong một hồ muối, lại mở cửa đập cho nước chảy vào…… Cứ thế lặp đi lặp lại.

Tầm quan trọng của muối thì không cần nói nhiều, nếu con người lâu không ăn muối, sẽ trở nên suy yếu. Nơi này lại cách xa bờ biển, vì vậy muối ăn trở thành như yếu phẩm rất đắt hàng. Ở thời Hoa Hạ cổ đại, muối và sắt luôn được liệt vào hàng đại thương phẩm do chính phủ đặc biệt cung cấp, dân chúng và địa chủ ở địa phương không có quyền kinh doanh hai loại mặt hàng này, người vi phạm chỉ có một kết quả ——–chém đầu, đây gọi là chế độ “Quan Sơn Hải”.

Mà ở thế giới này, không có kiểu tập trung quyền lực ở chính phủ trung ương, hai đạo Tiên Yêu đều không có mấy hứng thú với vàng bạc của người phàm, vì vậy muối ăn mới có thể chảy vào trong nhà dân chúng bình thường. Sâu vào trong mấy ngàn dặm cũng không có những ruộng muối khác nữa, chỉ ở duy nhất nơi này làm ra, đã có thể đủ nuôi sống cả thành Song Ngư.

Lúc Ninh Tiểu Nhàn đi đến đã là gần đến tháng mười, ánh mặt trời cũng không còn mấy gay gắt, hoạt động làm muối năm nay đã gần đến cuối. Nàng đi ngang qua hồ nước mặn nhìn vào ruộng muối, đúng lúc là nhóm thu hoạch cuối cùng trong năm nay. Nhưng hạt muối trắng như tuyết dọc bờ ruộng mênh mông đã được dựng thành từng ngọn núi tuyết nhỏ. Có vài hài tử ở quanh đây, còn chạy tới nơi này nghịch người tuyết, chỉ là thay bằng nguyên liệu muối ăn thôi, những hình “người muối” này thoạt nhìn vừa xinh xắn lại sống động.

Dựa vào muối sống nhờ muối. Ninh Tiểu Nhàn đi vào thành Song Ngư là định mua thêm đồ dùng cho nhà gỗ nhỏ trong ngục Thần Ma, tránh cho việc suốt ngày phải ngủ trên sàn nhà, nhưng mà sau khi vào thành, nàng không nhịn được mà muốn tìm xem nơi nào làm đồ ăn ngon nhất chính tông nhất. Kết quả nơi mà nghìn người chỉ, chính là Phẩm Vị Phường.

Nhà này mặc dù gọi là “phường”, nhưng kỳ thật chỉ là một cái cửa hàng mặt tiền nho nhỏ trên đường trong thành Song Ngư, bên trong có khoảng sáu, bảy người là đã có vẻ chật chội, cho nên nơi này vốn không có chỗ ăn, chỉ để cho người ta mua mang đi. Nó cũng chỉ bán có một món——-gà muối. Hương vị của Phẩm Vị Phường đã được truyền lại hơn hai trăm năm, nguyên liệu cơ bản nhất chính là muối do hồ nước mặn làm ra, và gà địa phương nuôi thả ở ngoài thành Song Ngư.

Cửa hàng trên đường rất dễ tìm. Đừng nói đến việc thành Song Ngư cũng chỉ có mấy con đường, đi từ hướng nào tới cũng biết được Phẩm Vị Phường ở chỗ nào————nơi nào có người đứng xếp hàng bên ngoài đông nhất chính là nơi đó.

Nàng đang muốn đi tới, trên mặt đất lại truyền đến chấn động rất nhỏ, sau đó có người dân hét lớn lên: “Kỳ đại nhân tới rồi!” Lập tức họ rất tự giác đứng dọc hai bên đường phố.

Kỳ đại nhân? Nàng cũng làm theo mấy người khác dừng lại quay đầu nhìn, quả nhiên ở phía xa xa trên đường phố có một con cự thú đang từ từ đi tới! Nó cao ít nhất một trượng, đầu rồng, dáng vẻ như ngựa, lại giống như hươu nai, đuôi trâu, trên đầu có một sừng, trên lưng có lông mao ngũ sắc, bụng có màu vàng sáng. Nói tóm lại, đây là một con yêu quái đủ màu sắc, hình dáng thì giống nai sừng tấm, điều kỳ lạ chính là, nàng thấy những người xung quanh nhìn thấy yêu quái này tới, không ai kinh hoảng sợ hãi, trên mặt đều hiện ra vẻ vui mừng và sùng kính.

Nàng lặng lẽ kéo tay áo một vị đại thúc bên cạnh: “Đại thúc, đây là yêu quái gì?”

Vậy mà người ta lại trợn mắt lên nhìn nàng một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Hừ, yêu quái gì? Ngươi lại dám so sánh Kỳ đại nhân với yêu quái, cũng không sợ tổn thọ sao?”

Nàng lè lưỡi, biết mình nói sai, nên vừa xin lỗi vừa nịnh nọt một lúc, cuối cùng dỗ được vị nam tử trung niên kia vui vẻ, lúc này hắn mới cao giọng giáo huấn: “Ngươi biết nhân thú Kỳ Lân không? Kỳ đại nhân chính là kỳ thú đó! Là tường thụy chi thú (loài thú mang điềm lành) đấy!”

Nàng bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách loại yêu quái này thoạt nhìn lại quen mắt như vậy, hóa ra là thánh thú trong truyền thuyết. Trong sách của Ngôn tiên sinh có ghi lại, mặc dù loại nhân thú này miệng có thể phun lửa, giọng như sấm, nhưng tính tình ôn hòa, không đả thương người và gia súc, thậm chí còn không dẫm đạp hoa cỏ, giống đực gọi là kỳ, giống cái gọi là lân. Muốn phân biệt trống mái rất dễ dàng, trên đầu giống đực có một chiếc sừng dài, vì vậy con thú to lớn này nhất định chính là kỳ thú.

Nàng nhìn một lúc, nhất thời cảm thấy lạ, bởi vì con kỳ thú này đang đi thẳng về phía Phẩm Vị Phường. Hàng dài đứng phía trước cửa hàng cũng tự động tản ra, dành ra một khoảng đất trống cho nó. Kỳ thú thoạt nhìn quả nhiên tính tình ôn hòa, đi qua mấy quán nhỏ ven đường, ngay cả bụi cũng không bay lên, thậm chí còn có mấy đứa trẻ con chơi đùa gần chân nó, nó cũng không chà đạp người ta.

Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được hỏi: “Tại sao nó không biến thành hình người?” Lời là dùng để hỏi Cùng Kỳ trong Thần Ma ngục, Trường Thiên đang bận thi thuật cho Ôn Lương Vũ, làm gì còn có thời gian chú ý tới nàng?

Cùng Kỳ nói: “Kỳ thú này cũng có ít nhất một nghìn ba trăm tuổi, đã qua Đại Thành kỳ, tất nhiên có thể hóa thành hình người. Nhưng tính tình của yêu quái trong thiên hạ không giống nhau, có nhiều loài thần thú ngược lại không thích dùng hình dáng con người để du lịch thế gian. Ừm, còn ta cũng chỉ là mấy giọt tinh huyết lấy ra từ trên người Cùng Kỳ, chủ nhân của mấy giọt tinh huyết này, cũng chưa bao giờ biến hình thành người.”

“Còn….. Trường Thiên thì sao?” Nàng lặng lẽ hỏi. Lúc này hắn không rảnh để ý đến nàng, chính là thời cơ tốt để lén hỏi Cùng Kỳ, “Thời thượng cổ, hắn có thích hóa thành hình người không?”

Cùng Kỳ cười ha ha: “Đó là đương nhiên, dáng vẻ thật sự của Trường Thiên đại nhân khổng lồ cỡ nào, nếu không biến thành hình dạng con người đi lại trên thế gian, thật không biết sẽ phí sức cỡ nào! Đại nhân biến thành hình người, cũng là có mục đích!”

Nàng không nhịn được hỏi: “Dáng vẻ thực sự của Trường Thiên, rốt cục lớn như thế nào?”

Cùng Kỳ không thể chịu được thêm nữa: “Nữ chủ nhân, đừng làm khó ta. Đi từ phía Nam đến phía Tây, ngài sẽ biết. Ta nói thì là lưỡi xán liên hoa, sao có thể khiến người rung động bằng việc tự mình nhìn thấy chứ?”

Lúc nàng đang nói chuyện, quả nhiên Kỳ thú đi tới bên ngoài Phẩm Vị Phường rồi dừng lại, giơ tay lên.Tay nó so ra còn to hơn cả trụ cửa nhà bình thường, giơ cao lên, lại nhẹ nhàng hạ xuống. Chờ đến lúc nó thu tay, trên mặt đất đã có hai mươi lượng bạc và một cái túi lớn.

Gà muối của Phẩm Vị Phường đắt gấp năm lần so với nhà khác, mỗi con giá hai lượng bạc. Con kỳ thú này xem ra rất quen thuộc với nơi này, ý là muốn mua mười con gà muối. Quả nhiên chủ quán kia nhặt cái túi trên mặt đất lên, ưu tiên chọn mười con gà béo mập nhất, dùng giấy dầu gói kỹ nhét vào trong túi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.