Đặc Công Vương Phi

Chương 24: Cảm xúc của hân




“Ta và đệ đệ bỏ lỡ nơi ngủ trọ nên phải đi đường suốt đêm. Muốn hỏi ngài có thể xin chút lửa hay không?”

Thương đội tiếp nhận lữ hành đơn độc vào doanh trại, nơi hoang dã vốn rất thường gặp, chỉ cần người lữ hành đó không lo lắng bị mất mạng. Tên mập mạp thấy trên ngựa là một tiểu cô nương và hai đứa trẻ bảy tám tuổi thì không hề nghi ngờ, lập tức cười cười đón bọn họ vào trong doanh trại.

Nàng quay đầu nhìn đường đi. Bầy sói thấy nàng đi vào doanh trại loài người biết không còn hy vọng tập kích nên vốn vẫn đi theo phía sau bây giờ ngay cả bóng một con cũng không trông thấy, không biết đã đi xa hay núp trong bóng tối rình coi. Chỉ có điều theo nàng thấy thì đám sói chủ nghĩa đầu cơ đó hơn phân nửa đã tìm địa phương bí mật ẩn nấp. Sói là loài động vật sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Hiện tại nhìn trong doanh trại có hơn ba mươi người, chủ yếu đều trẻ trung cường tráng, tên béo ra đón nàng có lẽ là người lớn tuổi nhất chỗ này. Bọn họ mặc quần áo màu sắc pha tạp, có mấy người mặc áo ngắn nhỏ, chỉ bỏ hai bên tay áo. Trên quần áo ngay cả dấu hiệu cũng không có, song ánh mắt từng người lộ vẻ sắc bén hung hãn có mấy phần tương tự đám sói nơi hoang dã này.

Nàng đang đánh giá người ta, người khác cũng ngẩng đầu nhìn nàng. Hôm nay nàng đã đổi lại một thân trang phục rộng rãi, che đi đường cong xinh đẹp. Người bên ngoài nhìn, cô nương này tướng mạo rất bình thường, màu da lại vàng vọt, không bắt mắt bằng cặp sinh đôi bên cạnh, cho nên nhìn hai lần cũng không còn hứng thú.

Đám người này không giống thương đội chính quy. Một thương đội bình thường số lượng người ít nhất cũng hơn trăm người, huống chi vừa rồi nàng không thấy xe vận chuyển hàng, cũng không nhìn thấy loại gia súc mang đồ nặng như con la.

Ôn Lương Vũ  ở trong Thần Ma Ngục nghe Trường Thiên tóm tắt tình huống bên ngoài, suy nghĩ một chút nói ngay: “Bọn họ cỡi bao nhiêu con ngựa?”

“Hơn ba mươi con, đều là ngựa tốt thích hợp chạy trốn đường dài.”

Giọng nói Ôn Lương Vũ mang theo vài phần lo lắng: “Không ổn. Chỉ sợ là mã tặc.”

Mã tặc? Ninh Tiểu Nhàn đang dắt con ngựa già đến bên rừng buộc lại, tới chỗ trống bên cạnh đống lửa ngồi xuống, nghe vậy trên tay hơi sững lại.Tên mập kia chú ý tới chi tiết này, quay đầu tới hỏi: “Sao vậy?”

“A. Không có chuyện gì. Cám ơn ngài!” Trước khi tình huống còn chưa rõ ràng vẫn lên lịch sự chu đáo một chút thì tốt hơn. Năm giác quan của nàng hơn người thường, hiện tại cũng ngửi thấy trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt, hiển nhiên lúc trước nơi này từng xảy ra chuyện cũng chẳng vui vẻ gì, chí ít có người bị thương chảy máu.

Hiện tại nàng có chút hối hận, mình không nên bốc đồng như thế. Nếu nghe lời Trường Thiên nói thì hiện tại đã không gặp chuyện phiền toái này. Nàng nhẹ nhàng vuốt ma nhãn trước ngực tỏ vẻ nói xin lỗi.

“Ừ, ta không có tức giận.” Lúc này tức giận còn có tác dụng gì? Giọng nói của Trường Thiên nghe rất bình thường: “Mùi máu tươi đó là của loài người, qua lâu như vậy còn chưa tản đi sợ rằng người mất mạng không chỉ một hai người. Ôn tiểu tử vừa nói đám người này có thể là mã tặc, ngươi không chạy thoát khỏi bọn hắn được, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến.” Thật vất vả mới rời khỏi miệng sói nhưng lại đụng phải hang hổ, nha đầu này! Chỉ có điều cũng không vội, chờ an toàn lại tính sổ với nàng cũng không muộn.

Hắn thận trọng nhắc nhở nàng: “Bọn họ đưa thức ăn và nước uống cho ngươi đều không được đụng tới!” Đối phương người đông thế mạnh. Chỗ dựa lớn nhất của nha đầu này chính là Thần Ma Ngục. Nếu như nàng ngu ngốc đi ăn đồ đã bị hạ thuốc, như vậy ngay cả Thần Ma Ngục cũng không giúp được nàng.

Biết rồi, nàng cũng không ngốc mà! Ninh Tiểu Nhàn cong khoé miệng. Vừa khéo tên mập kia đưa cho nàng một ly nước, nàng vội vàng khoát khoát tay tỏ vẻ không khát. Đối phương cũng không để ý, cầm về ngưỡng cổ uống, tự mình giới thiệu: “Ta họ Nhậm, tên Nhậm Kiếm Bình. Ngươi gọi ta lão Nhậm là tốt rồi.”

Nàng quýnh ah. Cao lớn như vậy, chiều cao bằng độ béo lại lấy tên khí thế anh hùng, thật sự cùng với tên giả mình rất hợp nhau. Cho nên thời điểm nàng báo ra ba chữ “Lý Mộng Tuyết”, toàn bộ doanh trại dường như đều yên tĩnh. Mọi người nhìn nàngmột chút, lại nhìn nhìn Nhậm béo. Đột nhiên cất tiếng cười to!

Nàng ngượng ngùng mà không lên tiếng. Sắc mặt Nhậm béo trầm xuống nói: “Các ngươi cười cái gì, người ta tiểu cô nương da mặt mỏng, các ngươi có thể tùy ý giễu cợt như vậy sao?” Khuôn mặt của hắn như phật di lặc, đứng lên cũng không dọa người nhưng người trong doanh trại lại rất nghe lời hắn, mặc dù miệng vẫn cười cười nhưng tiếng cười cũng đã áp chế.

Chỉ có điều trận cười đột ngột này, vô hình trung đã kéo gần khoảng cách giữa nàng và mọi người, hơn nữa nhìn nàng cũng rất vô hại, ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng thân thiện hơn một chút.

Kế tiếp, nàng vẫn duy trì khiêm tốn, thận trọng từ lời nói đến việc làm, tận lực khiến cho mình không tồn tại. Hai tiểu bức yêu một trái một phải ngồi bên cạnh nàng như hộ vệ, ngăn cách nàng với những nam tử khác. Khuôn mặt này của nàng quả thật rất khiêm tốn, chỉ có điều có câu nói “Tòng quân hai ba năm, heo mẹ cũng biến thành Điêu Thuyền”, nàng còn lo lắng đám đàn ông thô lỗ này ngay cả người xấu xí làn da vàng vọt cũng muốn ra tay. Hôm nay không biết người ta quả thật  không có tâm tư này hay là Nhậm béo quản nghiêm, nên đến bây giờ, nàng vẫn an toàn.

Cứ như thế tới nửa đêm, đa số mọi người đều dựa vào bên cạnh đống lửa hoặc bên cạnh cây ngủ thiếp đi, chỉ chừa lại hai lính trinh sát nhảy lên cây canh gác bốn phía. Lúc này nhìn bọn họ cũng không khác với thương đội chính quy.Trong thương đội tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, trước lúc ngủ nàng đã cất nồi trên đất lại, không giống đám người lộn xộn này, bát đũa,muôi, chậu đều ném trên đất.

Nàng giả vờ ngủ say chốc lát, đợi qua giờ tý thì đứng dậy, chậm rãi đi tới bên ngoài rừng cây. Lính trinh sát trên cây nhìn nàng hai cái rồi cũng không để ý. Người có ba gấp, dù sao nàng cũng là nữ nhân, tìm một chỗ giải quyết vấn đề cũng việc cần làm.

Nàng chưa ngu tới mức dắt con ngựa già bỏ chạy, thứ nhất trong tay đám mã tặc có ngựa tốt, bản lĩnh cưỡi ngựa so với nàng không biết cao hơn bao nhiêu, thứ hai, nói không chừng bầy sói bên ngoài còn chưa tản đi, nếu nàng chạy, con ngựa già sẽ trở thành món ngon trong bụng bầy sói.

Trường Thiên đã sớm nói cho nàng biết, địa phương này có chút dị động. Nhờ lùm cây che chở, nàng nhìn ra xa xa bên ngoài, quả nhiên thấy cách khoảng hai trăm trượng lờ mờ dường như hơi ồn ào.

Là bầy sói vừa rồi theo sát nàng! Nàng còn nhận ra con sói khổng lồ lông toàn thân màu đen.

May lúc này nàng đang ở chỗ thấp, bầy sói không phát hiện nàng. Bọn chúng đang bận rộn hưởng dụng bữa tiệc lớn trên mặt đất, vì tranh đoạt thức ăn còn sủa lẫn nhau.

Thị lực của nàng không tệ thấyđược thứ trên mặt đất là cái gì…

Hài cốt người, hơn nữa có khoảng hơn mười bộ! Sau khi bị bầy sóixé rách nhiều bộ hài cốt bị chà đạp thay đổi hoàn toàn.

Nàng một tay che miệng mình, tốn thật nhiều công sức mới có thể không có nôn!

Nàng không phải chưa từng thấy người chết.Trong hang động dưới Ôn phủ, Phàn chân nhân giết mấy người phàm như giết gà nhưng những người kia đã sớm không còn cảm giác, sau khi chết cũng không gặp phải cảnh ngộ đáng sợ như vậy. Mà bầy sói trước mắt đang hưởng dụng thịnh yến đều là đồng loại của nàng!

Nàng tự nhận thần kinh của mình đủ mạnh mẽ nhưng tim cũng không phải sắt đá, nhìn thấy thảm cảnh như vậy trong lòng không nhịn được khí huyết di động, bứt rứt muốn ói.

Thị lực của Trường Thiên còn cao hơn nàng, nhìn cảnh tượng bầy sói ăn so với nàng càng thêm rõ ràng, lúc này giọng nói không khỏi thêm vài phần ôn nhu: “Những người này đã sớm chết rồi, không phải bị sói tươi sống cắn chết, ngươi không cần quá đau buồn.” Cô gái nhỏ chính là luôn mềm lòng, cảnh tượng như thế có gì phải sợ?

Nàng nuốt nước miếng mấy cái, buộc mình dời lực chú ý đi. Trường Thiên nói những người này không phải bị sói cắn chết, như vậy chính là bị người trong doanh trại phía sau mình giết chết, nếu không sao lại có chuyện trùng hợp như thế, vừa vặn họ lại đóng trại gần đây. Khó trách mùi máu tươi xung quanh lại nồng như vậy, xem ra bầy sói dựa theo mùi mà đuổi tới đây, bỗng nhiên nhặt được bữa tiệc lớn không tốn tiền.

Giống như chứng minh ý tưởng của nàng, Trường Thiên lại nói: “Trên thi thể có vết thương do đao kiếm, có ít nhất ba bộ thi thể là bị một kiếm cắt cổ, bị chết rất dứt khoát, không hề chịu khổ.” Hắn đang an ủi nha đầumềm lòng.

Nàng hít một hơi khí lạnh, quả nhiên mình ra khỏi miệng sói lại vào hang hổ. Chỉ có điều trong lòng nàng cũng không sợ hãi, dù sao có Thần Ma Ngục làm lợi khí ăn gian trong tay, nếu có một tia gió thổi cỏ lay, nàng trực tiếp trốn vào đó là được.

Đại khái lão thiên gia nghe thấy lời trong lòng của nàng, không muốn để nàng được như ý, cho nên khi nàng sắp trở về doanh trại, có một bóng đen đột nhiên chui ra từ trong bụi cỏ.

Là một tên mã tặc vừa rồi ngồi quanh đống lửa, lớn lên khuôn mặt dữ tợn. Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn, chỉ vào lùm cây thử nhe răng nói: “Đi vào!” Thấy nàng còn đứng nguyên tại chỗ, bỏ thêm một câu: “Đừng để ta tự mình động thủ.”

Thật sự sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Tên này cũng có thể nổi lên sắc tâm với một thiếu phụ luống tuổi có chồng? Nàng ở trong lòng mắng thầm. Nàng lại không biết, lúc này gió đêm thổi tới khiến quần áo của nàng bay phất phới, dáng người hấp dẫn như ẩn như hiện. Nam nhân kia vốn rất háo sắc, một đôi mắt nhìn nữ nhân rất chuẩn, mặc dù diện mạo của nàng không hấp dẫn người khác nhưng nam tử này thấy mười ngón tay, cái cổ tinh tế nhẳn mịn lộ ra bên ngoài của nàng vẫn nổi lên ý xấu.

Hắn càng quan sát càng thấy dáng người cô gái này thật sự không tệ, bây giờ trời tối, khuôn mặt có thể không đáng kể, trong lòng ngày càng khó chịu.

Nàng vẫn đứng tại chỗ.

Nam nhân kia sầm mặt nói: “Thức thời một chút, đừng giả bộ tam trinh cửu liệt, để cho đại gia sảng khoái một chút, nói không chừng sáng mai sẽ thay ngươi cầu tình với Nhâm lão đại, để hắn tha cho ngươi một mạng!”

Xem ra, đám mã tặc này vốn không định để nàng sống rời đi, hiện tại chính là muốn ôm mèo trêu chọc chuột tìm thú vui, không biết lúc nào sẽ hạ thủ.Vốn nàng còn đang suy nghĩ, hình như nàng là nhân chứng duy nhất của trận tàn sát kia, sao bọn họ có thể để nàng rời đi? Mã tặc trải qua cuộc sống đầu sóng ngọn gió, tới sáng muốn xử trí như thế nào nàng đây? Lời nam nhân kia đã phán quyết cho nàng tử hình, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng vẫn không nhịn được trầm xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn lính trinh sát trên cây, chỉ thấy ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn nơi này, hiển nhiên nhìn rõ nhất cử nhất động của nam nhân háo sắc trước mắt, không những không tính ngăn cản, ngược lại còn hăng hái bừng bừng muốn nhìn xem.

Trong doanh trại quả nhiên không có người tốt.

Việc này khó làm rồi! Tên đại sắc quỷ xem ra là chỉ một người khỏe mạnh một chút nhưng cũng không có bao nhiêu lợi hại. Nàng có thể bất động thanh sắc giết chết hắn nhưng lại không thể gạt được ánh mắt của lính trinh sát trên cây, thậm chí không thể dưới ánh mắt của hắn bại lộ bí mật Thần Ma Ngục. Đến lúc đó hắn kéo còi báo động, mình không thể đối phó được nhiều người như vậy.

Nam nhân kia không biết trong đầu nàng xoay chuyển nhiều ý nghĩ như vậy, còn tưởng nàng sợ ngây người, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng đưa tay kéo nàng.

Nàng hơi né người, tránh khỏi bàn tay heo của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.