Đặc Công Vương Phi

Chương 18: Tình cảm (1)




Nhưng đúng vào lúc này, bí phù trên người lão đột nhiên không cần lửa mà tự cháy.

Địch nhân đối diện nhìn thấy, Phàn chân nhân lấy ra một tờ phù chú, biểu lộ trên mặt giống như thấy quỷ!

Chỉ có bản thân lão biết, cái phù chú mệnh này là dùng huyết dịch trong trái tim của Ôn Cách vẽ. Một khi Ôn Cách chết cái phù chú nguyền rủa này sẽ cháy sạch không còn chút nào.

Ôn Cách đã chết.

Nếu đổi lại lúc bình thường, có lẽ lão sẽ không kích động như thế, dù sao thành chủ Nham thành cũng không ít, chết trong loạn thế cũng không có gì kỳ quái. Nhưng lúc này bản thân Ôn Cách đang ở trong mật thất! Trước khi lão rời đi, bao gồm chính lão ở trong hang động rộng rãi đó cũng chỉ có ba người, trong đó có hai người còn bị lão giam cầm, khi bí thuật hoán huyết chưa kết thúc căn bản không thể nào nhúc nhích.

Ôn Cách đang tốt lành sao đột nhiên lại chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng lão lướt qua rất nhiều ý nghĩ trong đầu. Chuyện này từ khi bắt đầu tiến hành đã không thuận lợi, sổ sách bên ngoài bị kiểm tra, sau đó Ôn Lương Vũ trúng hoa độc kỳ quái mà không có hôn mê, Lưu Mãn Tử đi điều tra khách trọ nhà Đàm Thanh Hà kết quả tung tích không rõ, đúng rồi, đến bây giờ lão vẫn chưa tra ra người khách trọ kia đi nơi nào, chỉ biết là một cô gái, hơn nữa nhà Đạm Thanh Hà cũng đã rời đi. . .

Aizz, sớm biết như thế, chuyện hoán huyết cho Ôn Cách nên trì hoãn một thời gian mà không cần gấp gáp.

Lão và Ôn Cách từng định ra ba thỏa thuận, một là duy trì an toàn mười năm của Ôn phủ, hai sử dụng bí thuật hoán huyết giúp Ôn Cách, điều kiện thứ ba còn chưa tiến hành. Lão là người giữ chữ tín, nếu không, giữa lúc những tu sĩ khác đều mai danh ẩn tu trong núi sông, vì sao lão phải lưu lại hồng trần thời đại hỗn loạn đen tối này để trông coi Ôn phủ chứ?Nhưng bây giờ hình như Ôn Cách đã chết, vậy hiệp nghị tất nhiên mất đi hiệu lực, lão cũng không còn cần thiết phải ở lại Ôn phủ nữa.

Về phần hạt giống linh trà? Lão biết nó ở trong tay Ôn Lương Vũ nhưng lão muốn vượt qua bốn người này đi vào lấy còn phải trải qua một phen khổ chiến. Phàn chân nhân biết rất rõ ràng, lão cũng chỉ là một tán tu mà thôi. Loại bảo bối ngay cả đại phái danh môn cũng muốn vạch mặt tới tranh đoạt, mình tốt nhất nên tránh xa, nếu không sớm muộn gì cũng bị băm vằm đến chết như thế nào cũng không biết.

Chỉ có mấy hạt giống linh trà đã náo động phong vân khắp nơi, Nhị công tử Ôn gia quả nhiên là kỳ tài.Đáng tiếc hắn là bán yêu, cho dù có bản lãnh hơn nữa, danh tiếng đứng trên đầu sóng ở nơi này cũng sẽ bị bóp nát.

Aizz, suy nghĩ cho hắn nhiều như vậy làm gì, phiền phức của mình vẫn chưa hết đây. Bốn người trước mắt này chẳng qua là trận đầu. Boss còn ở phía sau mới xuất hiện, nếu như mình còn không đi nữa, đợi cho có người chỉ ra và xác nhận lão có liên quan với hạt giống linh trà, đoán chừng kết cục không ổn rồi.

Lão dứt khoát xoay người, dậm chân quyết định rời đi.

“Thôi!Thôi!” Lão cất cao giọng nói: “Ta cũng không ngăn cản các ngươi nữa. Hạt giống linh trà đang ở trên người Nhị công tử Ôn gia – Ôn Lương Vũ. Hòn núi giả phía sau có một bí đạo. Hắn trốn ở trong đó. Nếu có các ngươi bản lãnh thì tự mình vào bắt.” Lão cũng sợ đối phương không tin, lập tức phát lời thề: “Ta lấy thần hồn thề, nếu có một chữ nói dối, ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, thần hồn câu diệt mà chết!”

Nói xon,g lão điều khiển pháp khí, không quay đầu lại mà đi thẳng. Nhìn tốc độ giống như bị ma quỷ truy đuổi. Lão là người thông minh, biết không thể ở đây lâu nữa.

Mấy yêu quái kia nghe thấy liền hai mặt nhìn nhau. Người tu đạo lấy thần hồn để thề không phải đùa giỡn, lão đã dám nói như thế thì chứng minh Ôn nhị công tử đang núp trong mật đạo, cho nên họ cũng không ngăn cản lão rời đi. Nhưng lúc đầu tên tu sĩ kia đánh sống đánh chết với mấy người họ, một bộ thề chết không lui, sao chẳng mấy chốc đã sợ hãi rồi?

Nữ yêu thoáng cau mày nói: “Được rồi, trước tiên vào bí đạo bắt người đã. Đợi Thanh Hư Môn nhận được tin tức chạy tới, chúng ta có thể không hoàn thành nhiệm vụ được.”

Mấy con yêu quái sờ sờ trên núi giả, rất nhanh mở bí đạo ra.

Nhưng khi tiến vào xem xét lại chỉ phát hiện thấy thi thể Ôn Cách ở trên bệ đá, bọn họ lật tìm mọi chỗ, quần áo trên thi thể, ngay cả túi trữ vật của Ôn thành chủ cũng dùng lực mạnh phá vỡ để tìm rồi, làm gì có hạt giống linh trà chứ?

Mấy yêu quái cũng nhìn thấy dưới nước mơ hồ có huyệt động.

“Chẳng lẽ chạy trốn vào trong nước rồi?” Nữ yêu nói với một gã nam tử thấp bé: “Ngươi đi xuống xem một chút.” Tên còn lại đang bị trọng thương nên hành động bất tiện.

Nam tử kia gật đầu, nhảy vào trong nước thì biến trở về nguyên hình, cổ dài chân mảnh, hẳn là một loại thuỷ điểu có thể tự do bơi lội trong nước. Thân hình của nó ở trong nước nhẹ nhàng uyển chuyển di chuyển, khó trách nữ yêu bảo nó xuống tìm người.Con thủy điểu kia ẩn vào đáy sông bơi về phía huyệt động, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Mấy người ở trên bờ đợi một lát, trong bóng tối chỉ truyền tới  tiếng nước chảy đơn điệu nghe lâu cũng rất nhàm chán. Tráng hán kia ồm ồm nói: “Sao lại lâu như vậy? Bình thường vào trong nước không phải rất hăng hái sao?”

Những người khác nhún vai, tỏ vẻ khó hiểu.

Một lát sau, trên mặt nước truyền tới từng trận rung động. Mấy người họ mở to hai mắt nhìn, đột nhiên chỗ miệng động dưới nước vội vàng xông ra một bóng dáng, không phải chính là thuỷ điểu vừa rồi sao?

Tráng hán thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta còn tưởng rằng hắn xảy ra chuyện gì, thì ra là. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, con thuỷ điểu kia sử dụng toàn bộ sức mạnh chui ra khỏi huyệt động sau đó dùng toàn lực bơi lên trên, rất nhanh phá mặt nước nhảy ra, giương cánh sắp bay lên. Xem bộ dáng kia của nó giống như sau lưng có quái vật đuổi theo.

Làm cái quái gì vậy?Yêu quái trên bờ trợn mắt nhìn một loạt động tác trình diễn của nó.

Thân thể thuỷ điểu mới vừa vọt lên, cánh cũng vừa mở ra, mặt nước phía dưới nổ tung giống như bị một lực lượng mạnh mẽ phá vỡ, một bóng đen nhào lên trên không. Thân hình bóng đen khổng lồ như thế, hết lần này tới lần khác, trong chớp mắt lúc nó vọt ra còn khéo léo như du long, chuẩn xác không hề sai nhào về phía trước, sau đó cái miệng to đầy máu khép lại. Yêu quái trên bờ có thể thấy rõ hai hàm răng đang tấn công của nó đang phát ra âm thanh “Cót két”.

Con thủy điểu kia vẫn chưa nhảy ra được! Nó chỉ kịp kêu thảm một tiếng, bất thình lình bị bóng đen nuốt ngọn!

Bóng đen chỉ dừng lại trên không trung trong nháy mắt, rồi chậm rãi ung dung một lần nữa lặn xuống nước.

Một màn kích thích thị giác quá lớn, mấy người trên bờ ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả khi bóng đen nặng nề rơi xuống giữa sông tạo thành bọt nước khổng lồ bắn tung tóe lên mặt bọn họ cũng không có người nào đưa tay lau.

Đồng bạn kia của họ hơn mười giây trước còn sóng vai chiến đấu hăng hái cùng mình, hiện tại cứ thế mà biến mất sao?

Ba người đồng loạt lui về phía sau vài bước. Con yêu quái bị tàn phế run giọng nói: “Đây. . . . . . Đây là yêu vật gì?” Quái vật kia nuốt trọn thuỷ điểu vẫn còn đang bơi gần bờ do dự chưa đi, giống như đang đợi bọn họ xuống nước làm bữa ăn cho nó.

Thương Long ở trong nước rất không khách khí nhìn thẳng người trên bờ. Hôm nay đuổi theo Ninh Tiểu Nhàn cả buổi mới phát hiện đó là một người có mang thần uy Ba Xà, nó không thể tùy tiện mạo phạm được. Mặc dù nó không chút do dự lui bước nhưng cũng nghẹn một bụng tức giận. Thế mà lại có một con thuỷ điểu không có mắt xâm nhập vào địa bàn của nó, lập tức bị nó lấy ra tế răng. Nó đang chờ mấy người trên bờ kia xuống nước để cho nó hả giận mới tốt.

Nữ yêu hồi phục lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch nói: “Chẳng lẽ chúng ta bị đạo nhân kia lừa? Trong động này không có người nào nhưng có quái vật kia trông coi, tên Ôn Lương Vũ làm sao có thể thông qua con đường thủy này để chạy trốn?”

“Chưa chắc là không thể.” Lúc này phía sau truyền tới một giọng nói.

Vừa nghe thấy giọng nói này, bọn họ lập tức cúi đầu quay người lại, quỳ rạp trên đất, trên mặt cung kính hô: “Thiếu chủ!”

Vị “Thiếu chủ” kia có một đầu tóc bạc trắng như tuyết dài đến eo, thiếu niên có diện mạo cực kỳ tuấn tú xinh đẹp. Bên cạnh hắn có một con hồ ly bạc khổng lồ đang nhắm mắt theo đuôi. Hắn đi ra từ trong bí đạo, đối mặt nhìn Thương Long ở trong nước một lát. Tên đó tựa hồ thoáng cảm nhận bị uy hiếp, không hề tiếp tục đối mắt với hắn nữa mà quay người lẻn vào trong huyệt động tối tăm.

Vị thiếu chủ kia nói: “Đây không phải là yêu quái, mà là cự thú dị chủng tồn tại từ thời kỳ thượng cổ. Các loại yêu quái trong nước gặp phải nó chỉ có thể bị nó nuốt luôn. Đát Tử, ngươi cho rằng Ôn Lương Vũ không thể chạy trốn theo đường thủy sao?”

Lúc này trên mặt nữ yêu tên Đát Tử kia làm gì còn dáng vẻ xinh đẹp, sợ hãi nói: “Tiểu nhân chỉ liều lĩnh phỏng đoán.”

“Con cự thú này còn nhỏ tuổi, nếu không các ngươi đã sớm không thể đứng ở chỗ này. Mới vừa rồi khi nó xoay người, ta thấy trên lưng nó có vết thương đang không ngừng chảy máu. Lấy thân thể của nó bây giờ, vết thương nho nhỏ đó sớm phải khép lại, cầm máu mới đúng. Bởi vậy đả thương nó không thể là đá nhọn trong sông, chỉ có thể là pháp khí của tu sĩ hoặc yêu quái.”

Khi hắn đang nói chuyện, toàn bộ đám người trong hang động rộng rãi không dám lên tiếng, ngay cả tiếng nước chảy cũng nhỏ đi.

Hắn trầm ngâm nói: “Ôn Lương Vũ tất nhiên có khả năng bị ăn rồi, chỉ có điều ta vẫn nghĩ tới khả năng người này đã chạy trốn thành công, bất kể hắn dùng biện pháp gì. Tấm thủy vực này địa hình phức tạp, đuổi theo không dễ, các ngươi để hắn chạy đến chỗ này, bản thân cũng đã thất sách.”

Hắn nhíu nhíu mày: “Ta chỉ bảo các ngươi tới bắt người phàm, sao lại để xảy ra sơ suất như vậy?”

Tráng hán kia gãi gãi đầu: “Có người ở trong viện đánh nhau với chúng ta một hồi, chờ chúng ta xuống được thì nơi này đã không có ai. . . ” Nữ yêu Đát Tử vội vàng đá hắn một cước, cắt đứt lời nói tiếp theo của hắn.

Nàng quỳ ở trên mặt đất nhỏ giọng nói: “Chúng ta tranh đoạt hạt giống linh trà không thành, xin Thiếu chủ trách phạt.” Thiếu chủ không thích thuộc hạ hành sự bất lực lại còn nói dối, bọn họ bớt tranh giành biện giải mấy câu, còn có thể chịu tội ít đi một chút. Aizz, vừa nhận được tin tức của cấp trên thì đã chạy tới, nào biết vẫn thất bại trong gang tấc. Nghĩ tới những người khác phạm sai lầm trước kia bị trách phạt, nàng không rét mà run.

Thiếu chủ đang định mở miệng, phía sau đột nhiên lóe ra một người nói: “Thiếu chủ nhân, người của Thanh Hư Môn đã chạy tới.”

“Trên địa bàn của mình xảy ra chuyện lớn như thế, hiện tại mới kịp phản ứng, khó trách cho tới hôm nay Thanh Hư Môn cũng chỉ là tiểu môn tiểu hộ.” Thiếu niên này lắc đầu nói: “Đi thôi, theo ta tới ứng phó là được rồi. Thanh Hư Môn chưa đủ lo. Chẳng qua thành chủ Nham thành lại đưa tin tức linh trà có thể trừ bỏ tâm ma truyền khắp thiên hạ, người chạy tới phía sau mới có thể coi là đại địch.”

“Vô luận hắn là có lòng hay vô ý, người lấy được loại hạt giống này sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

Đát Tử vội vàng nói: “Thiếu chủ anh minh. Linh trà kia cũng không phải là thứ Thanh Hư Môn có thể giữ được, chúng ta lấy hạt giống linh trà cũng là giúp bọn hắn thoát khỏi tai họa diệt môn, chỉ mong bọn chúng không nên không biết tốt xấu!”

Vị thiếu chủ kia mỉm cười nhìn nàng nói: “Đúng là như thế! Truyền mệnh lệnh của ta xuống, trong phạm vi toàn bộ Phụng Châu truy tìm tung tích Ôn Lương Vũ, đem toàn bộ tài liệu điều tra về hắn cho ta. Người có thể đánh bị thương cự thú chạy trốn tuyệt không giống công tử người phàm sống an nhàn sung sướng, tỷ lệ có người giúp đở trên bảy phần”

“Lại truyền lệnh: người giúp đỡ Ôn Lương Vũ, giết!”

Hắn vỗ vỗ đầu hồ ly bạc ôn nhu nói: “Đi, điều tra thêm thi thể trên bệ đá, xem một chút có manh mối gì đáng giá hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.