Đặc Công Vương Phi

Chương 15: Bạn tâm giao




Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền

Ông vừa vặn quay mắt về phía mật đạo, vừa mới an ủi chính mình, liền thấy ở miệng mật đạo bỗng nhiên xuất hiện một người.

Một nữ nhân, mặt như trứng ngỗng, chân mày cong cong, khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

“Bảo Châu?” Ông thất thanh kêu lên, cơ hồ là muốn xoa mắt. Thiếp thân nha hoàn Bảo Châu sao có thể xuất hiện ở nơi này, rồi hãy nói Phàn chân nhân mới từ mật đạo này đi qua a. Mật đạo này hẹp như thế, hai người chẳng lẽ không gặp nhau, chẳng lẽ Phàn chân nhân không phát hiện được nàng?

Lá gan Ôn Cách luôn luôn không nhỏ, nếu không lúc tuổi còn trẻ cũng không dám nghỉ đêm ở miếu hoang. Nhưng một màn quỷ dị này khiến sau lưng ông ta thấm ra mồ hôi lạnh.

Ôn Lương Vũ nghe vậy mở mắt, cũng suy yếu cười một tiếng: “Ngươi, ngươi rốt cuộc đã tới.”

Trong lòng Ôn Cách vang lên một tiếng lộp bộp, rung giọng nói: “Ngươi nói vậy là ý gì?” cứu binh mà nhi tử của ông vẫn đau khổ đợi chờ, chẳng lẽ chính là Bảo Châu? Nhưng đây chỉ là người phàm!

Lại thấy”Bảo Châu” tiến đến đây. Cũng không thấy nàng nện bước dồn dập như thế nào, hết lần này tới lần khác chỉ bước mấy bước đã đến trước mặt mình. Con ngươi của ông không nhịn được co rụt lại. Nàng cúi đầu tinh tế nhìn phù chú trên ngực Ôn Cách, sau đó lại xoay người đi xem trước ngực Ôn Lương Vũ.

Trường Thiên đang muốn nàng đem hai phù chú ghi tạc trong đầu. May là kể từ khi nàng bắt đầu luyện thể tới nay, không chỉ có thể chất ngày càng tăng cường, ngay cả trí nhớ cũng thật tốt, nếu không chữ nhiều cong cong quấn quấn giống như gà bới như vậy, sao nàng có thể cứ thế mà vẽ được?

Thời gian có hạn, nàng xem hai lần vẫn không yên lòng, liền rút ra Răng Nanh ở trên sàn nhà vẽ lại y hình dáng. Mới đầu rất không thuận tay, thế nhưng càng vẽ càng nhanh. Ôn Cách thấy nàng rút chủy thủ ra, cũng hít một hơi thật sâu: “Ngươi không phải là Bảo Châu! Ngươi rốt cuộc là người nào?”

“Đừng ồn!” Nàng không nhịn được nói. Thời gian cấp bách, những thứ phù chú này nàng phải một đường vẽ mà hoàn thành, quá khảo nghiệm trí nhớ cùng bắp thịt của nàng rồi!

Ừ, không tệ, hai phù chú đều vẽ xong. Thoạt nhìn mặc dù rất xấu, nhưng ít ra không có vẽ sai. Nàng hài lòng gật đầu, giơ lên tay áo đem phù chú trên bộ ngực hai người lau bỏ. Sau đó một lần nữa lấy chu sa ra vẽ .

Ôn Cách cả kinh nói: “Ngươi muốn làm gì!” Thật ra thì ông ta lập tức hiểu cô gái này muốn làm cái gì, tâm không khỏi trầm xuống. Nàng là tới giúp bán yêu này!

Lúc thực hiện thuật thay máu này, Phàn chân nhân đã đem hai người bọn họ giam cầm lại, nếu không ông đã sớm nhảy dựng lên ngăn cản nàng.

Không sai, chuyện Ninh Tiểu Nhàn đang làm, giống như Phàn chân nhân đã làm gần nửa canh giờ trước, chỉ là nàng muốn đem phù chú trên ngực hai người đánh tráo. Chú ngữ này nếu có thể làm cho máu dọc theo phương hướng trước lưu động, như vậy nàng đổi chỗ vẽ phù chú ở trên người hai người một chút. Phương hướng máu chảy tự nhiên cũng thay đổi.

Máu huyết bổn mạng, đem từ trong cơ thể Ôn Cách lần nữa trở về trên người Ôn Lương Vũ!

Đang lúc mấu chốt quan trọng, sao Ôn Cách chịu cam tâm thất bại trong gang tấc, cắn răng nói: “Vị cô nương này, hắn cho ngươi chỗ tốt gì? Ta tặng gấp đôi cho ngươi! Chỉ cần ngươi đem phù chú này đổi lại !”

Ninh Tiểu Nhàn một bên vẽ phù chú một bên lắc đầu nói: “Giá hắn ra. Ngươi trả không nổi!”

Ôn Cách cả giận nói: “Ta là người đứng đầu Nham Thành này, hắn chẳng qua chỉ bán yêu ti tiện. Có thể lấy ra bảo bối gì để đả động ngươi? A. Đáng chết, không nên vẽ nữa!”

“Hạt giống của Linh trà !” Trong lúc bận rộn nàng giương mắt liếc vị thành chủ Nham Thành này một cái, thấy trên mặt ông ta thoạt đỏ thoạt trắng, “Ngươi có sao?”

Ôn Cách lập tức nghẹn lại. Cái này, ông quả thật không có! Lấy cái gì mà trả gấp đôi? Vì sao trùng hợp như thế, hết lần này tới lần khác là mầm móng Linh trà chứ?

Động tác Ninh Tiểu Nhàn rất nhanh. Đang khi nói chuyện phù chú đã vẽ xong. Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, máu chảy về phía trước quả nhiên quay đầu rồi, máu ngực từ trên người Ôn Cách chảy về phía bộ ngực của Ôn Lương Vũ, có lẽ bởi vì Trường Thiên tạm thời tăng thêm cải tiến nho nhỏ. Có lẽ bởi vì những thứ máu huyết bổn mạng này vốn là thuộc về Ôn Lương Vũ, nên tốc độ chảy trở về nhanh hơn không chỉ một lần!

Cảm giác sinh cơ tràn đầy biến mất, suy yếu một lần nữa đánh tới. Ôn Cách không thể kiềm được, nóng lòng quát: “Muốn như thế nào ngươi mới bằng lòng dừng tay?”

“Rất đơn giản.” Ninh Tiểu Nhàn phủi phấn vụn trên tay, chỉ vào Ôn Lương Vũ cười nói, “Chỉ cần hắn mở miệng nói ra ‘ ta nguyện ý ’, ta liền giúp hai ngươi đem máu đổi lại.” Vừa vào động đá vôi, phát hiện nơi đây cùng đường thủy tương thông, tâm tình của nàng liền buông lỏng xuống. Chỉ cần không bị nhốt tại trong mật thất, nàng cũng sẽ không bị vây khốn, cùng lắm thì ở lại trong Thần Ma ngục, chờ thời điểm bốn bề vắng lặng lại từ đường thủy bỏ chạy.

Đã ở thế bất bại, lại có hi vọng cứu sống Ôn Lương Vũ, tâm tình của nàng liền tốt hơn.

Ôn Cách cũng biết đây là cơ hội duy nhấtcủa mình, liền quay đầu hướng nhi tử khẩn cầu: “Vũ nhi, cứu ta!”

Ôn Lương Vũ nhắm hai mắt không để ý tới ông ta, khóe mắt đã từ từ trợt xuống một giọt nước mắt .

Nhãn lực của Ôn Cách rất tốt, vừa nhìn thấy có hi vọng, liền thấp giọng hấp tấp nói: “Lúc con còn bé, ta làm qua con diều cho con, không cẩn thận ghim đến ngón tay đều ra máu ; con sốt cao không ngừng, là ta đem con ôm vào trong ngực ru ngủ trắng đêm; bản thân mình trông coi Nham Thành này tới nay, tầng tầng chính lệnh ban xuống, áp lực nặng nề, cũng là ta chống chọi thay con. Bằng lương tâm mà nói, ta có một lần nào nghịch qua ý của con không?”

Ôn Lương Vũ há miệng, không nói ra lời, lại nghe Ôn Cách nói tiếp:

“Vũ nhi, Vũ nhi! Con so với Cẩn Nhi hiếu thuận hơn nhiều. Cho dù con là bán yêu, thì bên trong xương cũng là xương cốt của ta, máu bên trong cũng là máu của ta a, con có thể trơ mắt nhìn cha đi tìm chết sao?” Nói đến câu sau ông không nhịn được mà gào thét.

Ôn Lương Vũ rốt cục quay đầu nhìn về ông ta, cho nên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt phụ thân cực độ vặn vẹo, cùng với trong mắt bao hàm khẩn cầu, khát vọng, đau đớn và sợ hãi.

Cái loại cảm giác suy yếu, thống khổ lúc trước này đã trở lại. Nếu Ôn Cách chẳng bao giờ khỏe mạnh qua cũng là thôi, nhưng lúc máu huyết Ôn Lương Vũ mới vừa chảy vào trong cơ thể ông ta, cái loại sức sống bừng bừng này, cảm giác lực lượng tràn đầy, thật đúng làm ông ta mừng rỡ khó chịu.

Được rồi lại mất, sợ hãi như vậy cơ hồ muốn đem ông ép điên!

Ôn Cách còn đang đau khổ khuyên nhủ: “Từ nhỏ đến lớn con nhiều lần nói với ta, con không muốn lấy hình dạng xấu như vậy mà ẩn thân sống sót. Ta hiểu con, ta nguyện ý sống sót thay con, con đem hy vọng sống sót này tặng cho cha nhé?” Ông ta sử dụng Tiểu Trú Nhan Đan, mặc dù sắc mặt luôn luôn hồng nhuận, da trên người thế nhưng bắt đầu trắng bệch, không chỉ có biến trở về tình trạng bệnh yếu ban đầu, thậm chí còn hơn lúc trước.

Nghĩ đến cũng đúng, thân thể ông ta vốn như là đèn cầy trong gió, tàn phá không chịu nổi, lần nữa chịu qua thuật thay máu tàn phá ngược, vậy thì thật là chết chắc rồi. Một túm tóc trên trán Ôn Cách vốn đen bóng, dưới cái nhìn chăm chú của ba người dần dần mà chuyển xám, rồi trắng. . . . . . Sau đó lại có càng ngày càng nhiều đầu tóc dần dần chuyển trắng rồi.

“Vũ nhi, Vũ nhi.” Tốc độ máu chảy càng lúc càng nhanh, giọng nói Ôn Cách cũng dần dần thấp xuống, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn ở bên cạnh, cũng nhịn không được có mấy phần đồng tình với ông ta.

Người này tâm trí thủ đoạn đều là loại thượng thừa. Nếu không phải tánh mạng sắp đi tới cuối, thì cũng là người có tài. Chính bản thân nàng cũng từng vì cầu sinh mà đau khổ giãy dụa đúng không? Vì mạng sống mà sử dụng đủ loại thủ đoạn, thật ra thì cũng làm không ít.

Ôn Lương Vũ đangyên lặng nhìn phụ thân của mình, rốt cục nức nở nói: “Cha, con cũng muốn sống. Thật xin lỗi!” Mặc dù hắn rơi lệ đầy mặt, thế nhưng giọng nói cực kỳ kiên định.

Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nàng nói quyền tự chủ ở trong tay Ôn Lương Vũ, nhưng không có bao nhiêu nắm chặc. Ôn Cách này thật sự là một nhân tài, đối với tính tình nhi tử của mình nắm hết sức thấu triệt, nàng còn lo lắng Ôn Lương Vũ nguyện ý thay Ôn Cách đi chết nữa.

Khóe mắt Ôn Cách nhảy lên, biết một tia hi vọng mình sống sót cuối cũng cắt đứt. Hiện tại ông ta đã rất suy yếu. Thở hổn hển mấy hơi thở nói: “Được, được, ngươi rất tốt, ngươi và Cẩn Nhi lại có cái gì khác nhau? Ích kỷ giống nhau!”

Ông ta oán độc nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái: “Bản thân ta muốn nhìn xem, các ngươi làm thế nào còn sống mà rời đi nơi này. Ta sống không được. Các ngươi cũng đừng mong chạy được!”

“Ta ở trên đường hoàng tuyền chờ các ngươi.” Ông dùng hết khí lực cuối cùng, cười to nói: ” Con trai ngoan. Con trai tốt. Con thật là con trai tốt của ta!” Nói xong một chữ cuối cùng, liền hít thở không được, hai tay co quắp mấy cái liền không nhúc nhích nữa.

Ông ta trợn tròn mắt chết đi rồi, bí thuật thay máu hẳn là đưa giọt máu cuối cùng cũng rút sạch sẽ! Nàng sững sờ nói: “Trường Thiên?”

“Ừ! Là ta đã sửa đổi thuật thay máu này, đưa máu cắn trả sạch sẽ.” Trường Thiên lạnh lùng nói.”Nếu khiến ông ta sống thêm bảy ngày, bí mật của chúng ta đều lộ hết ra.”

Ôn Cách vừa chết, Tiểu Trú Nhan Đan rốt cục mất đi hiệu lực, da thịt trên mặt lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được teo tóp lại.

Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn không đành lòng. Đưa tay trường bào lôi lên, trùm lên khuôn mặt của ông ta. Người chết lớn nhất, chừa cho ông ta chút tôn nghiêm thôi.

Thuật thay máu kết thúc, rốt cục Ôn Lương Vũ có thể nhúc nhích. Hắn lảo đảo bò dậy, nằm sấp trên thi thể Ôn Cách, lên tiếng khóc lớn! Hắn khóc thảm thiết, như chim quyên khóc máu, vượn gào nơi sâu, hẳn là đem hơn hai mươi năm sợ hãi, khổ sở, buồn giận cũng muốn trút xuống sạch sẽ. Trong tiếng khóc hàm chứa bi thương nói không hết cùng không muốn xa rời, khiến một người ngoài cuộc như nàng cũng nhịn không được mũi có chút chua.

Sống đến lớn như vậy, thì ra chỉ là một con cờ, thì ra chưa từng có người thật lòng đối với hắn. Cảm thụ như vậy, thật có thể đem người bình thường ép điên.

Hai mươi năm qua, Ôn Cách có từng đối với hắn động lòng trắc ẩn không? Không thể nói hoàn toàn không có. Nhưng nam nhân này tâm tâm niệm niệm nhất là tánh mạng của mình. Mặc dù trên người Ôn Lương Vũ chảy dòng máu của ông ta, cũng chẳng qua là một bán yêu.Ý nghĩ “Không phải cùng tộc, tất có dị tâm”, nói không chừng đến chính lão thành chủ cũng không có ý thức được, đã trồng nó thật sâu bên trong tim hắn, cuối cùng gây thành thảm kịch phụ tử tương tàn như vậy.

Qua mười mấy hơi thở, âm thanh của hắn mới dần dần yếu đi xuống.

Ninh Tiểu Nhàn tuy biết hắn bi thương khó bình tĩnh, nhưng hiện nay thời gian vội vã, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Ôn nhị thiếu, chúng ta cần phải đi.”

Trong lòng Ôn Lương Vũ vẫn bi thống, nhưng hắn là một người biết nặng nhẹ, cho nên miễn cưỡng ngừng tiếng khóc, lung tung lau nước mắt hai cái, mở to một đôi mắt đỏ rừng rực nhìn nàng: “Chạy đi hướng nào? Trong viện cha ta có người canh gác rồi.”

Nàng chỉ chỉ nước chảy bên cạnh: “Đơn giản, ta đi đườngthủy.” Người này tâm tư đại loạn, nếu không bình thường sẽ không hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy.

“Vô luận là mấy tên yêu quái hay là Phàn chân nhân, rất nhanh cũng sẽ xuống tới.” Không sai, mới vừa rồi Trường Thiên cũng đã nhận ra bốn người trong Thủy Kính là yêu quái biến thành, lúc ấy nàng đã cảm thấy, vũng nước này thật giống như càng quấy càng sâu,đến yêu quái cũng dính líu trong đó.

Trên mặt Ôn Lương Vũ nhìn không ra vẻ mặt, nhưng chỉ chỉ mình nói: “Ta thì sao?”

Ninh Tiểu Nhàn tức giận: “Coi như ngươi vận khí tốt, ta dẫn ngươi một đoạn đường. Aizz, tại sao đường khổ nhất đều là ta đi một mình chứ?”

Nàng không đợi Ôn Lương Vũ trả lời, tay đã khoác lên trên vai hắn, phát hiện da thịt hắn căng thẳng, cho nên quát khẽ: “Dẫn ngươi đi một chỗ, ngươi chỉ để ý buông lỏng, không nên chống cự.”

“Chờ. . . . . . Chờ một chút.” Ôn Lương Vũ đi tới bên cạnh Ôn Cách nhấc khăn lên, yên lặng nhìn dung nhan kinh khủng một lúc lâu, tựa hồ muốn đem khuôn mặt của ông ta khắc trong tâm khảm, cuối cùng cúi người, ở trên trán phụ thân nhẹ nhàng hôn một cái, lúc này mới nói: “Được rồi.”

Tiếp theo trong nháy mắt, hai người đứng tầng dưới chót nhất của Thần Ma ngục. Trường Thiên lạnh lùng nhìn tay Ninh Tiểu Nhàn khoác lên trên bả vai Ôn Lương Vũ, không nói một câu.

Nàng ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng đem để tay xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.