Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Chương 6-4




Sáng ngày hôm sau Bùi Tuấn Vũ tinh thần sảng khoái đi xuống phòng khách nhìn ba mẹ đang xách hành lý noi “Ba, mẹ, hai người đi sớm vậy sao?”

Lý Lệ quay đầu nhìn con trai nói “Ừ, hai đứa phải chăm sóc tốt cháu gái mẹ, lúc nào mẹ quay về mà phát hiện cháu gái mẹ có chuyện gì mẹ hỏi tội hai đứa, biết không?”

“Vâng, mẹ nói hơi nghiêm trọng rồi?” Bùi Tuấn Vũ nhìn mẹ nói.

“Thằng bé này, mẹ đối với con không còn lời nào để nói!” Lý Lệ than thở.

Người đàn ông trung niên đi tới ôm vai cô cười nói “Mình à, bây giờ con đã lớn rồi không nên lo lắng quá!”

Lý Lệ nhìn chồng mất hứng nói “Cũng không biết là ai mấy tháng trước về nhà đã bộc phát tính khí?”

“Mình à, chuyện cũng đã qua lâu rồi, em xem bây giờ con trai cũng đã hạnh phúc rồi, chúng ta cũng có cháu gái, thật là tốt!” Người đàn ông trung niên lấy lòng.

Lý Lệ nghe chồng nói vậy nghĩ cũng đúng, bây giờ con trai đã hạnh phúc, bà cũng đã lớn tuổi, không phải lo lắng gì nữa, nhìn con trai nói “Thôi, tôi cũng không muốn nói nhiều, chúng ta đi thôi!” Nói xong liền đi về phía cửa!

“Mẹ, con không tiễn hai người!” Bùi Tuấn Vũ nhìn bóng dáng rời đi nói.

Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn anh “Ừ!”

Bùi Tuấn Vũ đứng đó nhìn ba mẹ ngồi lên xe, xoay người quay về phòng mình!

Khi anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cô gái nằm trên giường vẫn ngủ say, anh đi tới giường nhẹ nhàng nằm lên, đưa tay ôm cô vào lòng......

“Chị dâu, chúng ta ra ngoài đi?” Bùi Mộng Na không gõ cửa liền đi vào phòng.

Bùi Tuấn Vũ khẽ thở dài “Nhỏ giọng một chút!”

Bùi Mộng Na nói “Anh, ban ngày mà hai người......”

Bùi Tuấn Vũ lạnh mặt nhìn cô “Ba và mẹ đi rồi, sao em không ra tiễn?”

Bùi Mộng Na nhìn anh cười nói “Ba với mẹ đi rồi thì tốt, cũng không phải anh không biết nếu bọn họ nhìn thấy em nhất định sẽ càm ràm!”

Đỗ Lôi Ti dụi mắt hỏi “Sao vậy?”

“Chị dâu, mặt trời chiếu tới mông rồi mà chị vẫn chưa chịu dậy sao?” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.

Đỗ Lôi Ti từ từ mở mắt, nhìn thấy người đàn ông ôm mình liền hung hăng đẩy ra “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Bùi Tuấn Vũ uất ức nhìn cô nói “Vợ à, anh không ở đây thì ở đâu?”

Đỗ Lôi Ti vừa muốn vén chăn xuống giường chợt nghĩ cả người mình trần truồng, đỏ mặt nói “Hai người đi ra ngoài đi, em muốn dậy!”

Bùi Mộng Na cười hề hề nhìn cô nói “Chị dâu, không phải chị không mặc quần áo đấy chứ?”

Khuôn mặt Đỗ Lôi Ti nhất thời đỏ như trái cà chua, hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt nói “Anh nhanh đi ra ngoài đi!”

Bùi Tuấn Vũ thấy ánh mắt của vợ, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy lạnh giọng nói “Đi ra ngoài!”

Bùi Mộng Na nhìn hai người, cười hì hì đi ra ngoài!

Bùi Tuấn Vũ đứng trong phòng không có ý định đi ra ngoài nói “Vợ à, anh không muốn.....”

Đỗ Lôi Ti cười hì hì, chợt chuyển giọng “Anh cũng đi ra ngoài!”

Bùi Tuấn Vũ không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra khỏi phòng!

Đỗ Lôi Ti thấy hai người đều đã đi ra khỏi phòng, cô liền quấn gra giường đi tớ nhà tắm......

“Reng reng reng......Reng reng reng......” Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên!

Quản gia đi tớ nghe điện thoại “Có chuyện gì không?”

“Quản gia, có người muốn gặp cô chủ!” Phòng bảo vệ của phủ tổng thống vang lên.

“Được, cho vào đi!” Quản gia nói xong liền cúp máy!

Bùi Tuấn Vũ nhìn quản gia hỏi “Ai vậy?”

“Tổng thống, là bạn của cô chủ!” Quản gia cung kính nói.

“Tìm tôi?” Bùi Mộng Na nói.

Bùi Mộng Na định đi tới cửa xem là ai, không ngờ một người đàn ông liền đi vào......

Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt không tin hỏi “Cô là trái đào nhỏ?”

Bùi Mộng Na nhìn người đàn ông trước mặt hỏi lại “Làm sao anh biết?”

Bùi Tuấn Vũ nhìn vẻ mặt hai người hỏi “Hai người......?”

Bùi Mộng Na đứng đó nói sang chuyện khác “Ẻo lả, có gì chúng ta ra ngoài nói đi!” Nói xong liền muốn nắm tay người đàn ông muốn rời khỏi!

Đỗ Lôi Ti đi xuống lầu hỏi “Mạnh Lạp anh đến rồi sao!”

Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người đứng đó lạnh giọng nói “Nói đi, hai người có chuyện gì lừa chúng tôi?” Sau đó nhìn em gái mình hỏi “Em biến thành trái đào nhỏ khi nào vậy?”

Bùi Mộng Na hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, lần này cô thật sự phải đi Châu Phi rồi, cô biết không thể giấu diếm được nữa, không thể làm gì khác là nói ra “Là.......Là.......”

Đỗ Lôi Ti không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền hỏi “Tuấn Vũ chuyện gì vậy?”

“Nói nhanh một chút!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng chất vấn.

Mạnh Lạp nhìn tình hình trước mặt, tất cả mọi chuyện của bạn thân anh ta đều do em gái cậu ấy sắp xếp, liền nói “Trái đào nhỏ chính là bút danh của em gái cậu!”

“Bút danh?” Đỗ Lôi Ti khẽ hỏi.

Bùi Tuấn Vũ cười đi tới bên cạnh em gái hỏi “Em bắt đầu viết văn lúc nào vậy?”

Bùi Mộng Na cười, giả bộ ngớ ngẩn “Không có......Không có, em không có viết......”

“Em nghĩ anh là đứa trẻ ba tuổi sao?” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói xong quay đầu nhìn quản gia nói “Quản gia đến phòng làm việc lấy máy tính đến đây!”

“Vâng, tổng thống!” Quản gia trả lời xong, xoay người muốn đi lên lầu!

Bùi Mộng Na thấy chuyện không tốt, vội vàng nói “Quản gia, ông đi xuống đi!” Quay đầu nhìn anh trai nói “Anh, em nói còn không được sao?”

Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói “Nói đi!”

Bùi Mộng Na liếc nhìn người đàn ông trước mặt nói “Anh, chuyện là thế này, lúc mẹ rời đi nói em nhất định phải tìm vợ cho anh, kết quả lúc đó em mới quen chị dâu cho nên liền......”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy cô nói, trợn to hai mắt hỏi “Em nói gì?”

Bùi Mộng Na thấy ánh mắt của Đỗ Lôi Ti liền cúi đầu, sao cô lại xui xẻo vậy chứ???

“Nói tiếp!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói.

Bùi Mộng Na nhìn hai vợ chồng trước mặt, nghĩ thầm, cứ nói đi dù sao bọn họ cũng đã biết! “Anh ngủ cùng chị dâu trong đêm dạ hội là do em sắp xếp!”

Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói “Nói đi, còn chuyện gì nữa?”

“Tóm lại mọi chuyện của hai người đều là do em sắp xếp, riêng chuyện Lâm Thanh bắt cóc chị cùng với chuyện chị nhảy xuống biển tự tử là ngoài dự đoán của em, còn lại đều do em sắp xếp!” Bùi Mộng Na nói liền một hơi.

Bùi Tuấn Vũ nhìn cô tiếp tục hỏi “Chuyện này có liên quan gì đến trái đào nhỏ?”

“A......Anh, chuyện này có thể không nói không?” Bùi Mộng Na lộ ánh mắt van xin.

Bùi Tuấn Vũ từ chối “Không thể!”

Bùi Mộng Na thật sự không còn cách nào hơn là quay đầu nhìn bạn thân cũng là chị dâu mình “Chị dâu, có thể không nói không?”

Đỗ Lôi Ti cũng lộ ra vẻ mặt giống anh trai “Không thể, còn nữa, bây giờ chị đang giận em!”

Bùi Mộng Na thấy hai người hoàn toàn không nể mặt cô, không thể làm gì khác hơn là ngồi lên ghế sa lon “Là lúc em nhàm chán, đem chuyện của hai người viết thành tiểu thuyết, không ngờ rất hấp dẫn người đọc!”

Bùi Mộng Na càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt hai người trước mặt......

Mạnh Lạp khẽ ho “Đừng nói nữa!”

Lúc này Bùi Mộng Na mới nhìn thấy ánh mắt hai người trước mặt “Anh, chị dâu, hai người đừng như vậy!”

Đỗ Lôi Ti đi tới nhìn cô nói “Mộng Na, em nói trị phải trừng phạt em thế nào đây?”

“Chị dâu, chị là chị dâu em cũng là bạn thân của em, chị sẽ không ác vậy chứ?” Bùi Mộng Na cười hì hì nói.

Đỗ Lôi Ti cũng nhìn cô cười “Chị chính là ác như vậy!”

“A......? Không phải chứ?” Bùi Mộng Na nhíu mày.

“Mộng Na, em nói anh phải phạt em thế nào đây?” Bùi Tuấn Vũ nói.

“Anh, tại sao anh cũng như vậy chứ? Nếu không phải do em......làm sao anh có thể tìm được một người vợ tốt như vậy chứ? Làm sao có thể có một đứa con gái đáng yêu vậy chứ? Anh còn phải cảm ơn em đấy!” Bùi Mộng Na nhìn anh trai mình nói.

“Anh em không trách em thì chị sẽ cắt đứt quan hệ với em!” Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn cô nói.

Mạnh Lạp đứng đó nhìn Mộng Na cười nói “Lần này cô thật sự tiêu đời rồi!”

“Đều tại ẻo lả anh, nếu không phải tại anh, sao tôi sẽ như vậy chứ?” Bùi Mộng Na tức giận nói.

“Cô tự mình gây họa, sao lại trách tôi?” Mạnh Lạp nhìn cô nói.

“Được rồi, hai người không cần cãi nhau nữa!” Đỗ Lôi Ti lớn tiếng nói.

Bùi Mộng Na làm bộ đáng thương nhìn cô hỏi “Chị dâu, đừng giận được không?”

Đỗ Lôi Ti liếc cô “Muốn chị tha thứ cho em thì em cũng phải đồng ý với chị một chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.