Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Chương 5-1




- Hiểu My, em ăn đi ! - Kiết Tường ngồi đối diện Hiểu My, từ nãy giờ không ngừng gắp thức ăn cho cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.

- Vâng, anh cứ để tôi tự nhiên được rồi ạ !

Một nhà hàng mang phong cách châu Âu sang trọng, nhân viên chuyên ngiệp, phục vụ tận tình, không khí ấm áp, bài trí lịch sự....đây là lần đầu tiên Hiểu My biết đến nhà hàng này.

Về nước không bao lâu, lại bù đầu với bao công việc, Hiểu My thậm chí còn không có thời gian cho bản thân mình. Nhưng bây giờ cô lại thấy không vui lắm, bởi vì công việc của cô vẫn chưa hoàn thành, giờ đã sắp hết giờ nghỉ trưa, mà chuyện Kiết Tường nói là quan trọng vẫn không thấy đâu. Hiểu My sốt ruột :

- À, thưa ông, ông........

- Gọi tôi là Kiết Tường.

- À, vâng, anh Kiết Tường nói là có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.....- Hiểu My khéo léo dẫn dắt đề tài.

Kiết Tường nghe cô nhắc đến chuyện này, ngừng uống rượu, cẩn thận đặt li rượu xuống bàn, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, môi nở nụ cười mê hoặc nhưng không nói gì hết.

Hiểu My thấy hơi ngại khi phải đối diện với nụ cười khó hiểu của anh.

Tách

Kiết Tường vung tay, búng tách một cái.

Âm thanh du dương từ một chiếc piano vang lên, một anh chàng bồi bàn ăn mặc lịch sự bước từ từ về phía bàn hai người, trên tay là một đóa hồng đỏ thắm. Anh cúi đầu trước Hiểu My :

- Đây là tấm lòng của chàng trai chân thành đây, xin cô hãy nhận lấy.

WOA.......

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Mặt Hiểu My giờ này đã hoàn toàn là như cà chua chín.

Cô đang là tâm điểm chú ý, ngưỡng mộ.

Cô không muốn mình lại nổi tiếng theo cách thế này.

- Hiểu My, anh rất thích anh, đồng ý làm bạn gái anh, được không?

Hiểu My còn chưa hết hoàn hồn thì đã thấy Kiết Tường đứng trước mặt mình, cúi đầu nghiêm túc, trông anh chẳng có vẻ gì là đang chọc ghẹo cô.

Hiểu My thấy không khí trong người mình đã bị rút sạch. Khó thở !

- Ơ, tôi.......nhưng tôi và anh......chúng ta....chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà, anh còn chưa hiểu hết tôi.......

- Rồi em sẽ hiểu, thời gian còn dài, hơn nữa, anh đã thích em từ lần đầu, hiểu ư, anh biết tất cả về em đấy cô bé ạ !

- Ơ

 

Trịnh Hiểu My !!!!!!!!!

Ai đang gọi tên cô, là thần chết có phải không ???????????

Giọng nói ấy..............làm Hiểu My lạnh sống lưng dù cô không hề nhìn thấy người.

Cô nói không sai mà, có tiếng bước chân bước tới gần, rất giận dữ thì phải !

Tiếng bước chân cứ ngày một rõ dần.....và ngừng lại.

Hiểu My miễn cưỡng ngước mặt lên thì lập tức bắt gặp ánh mắt như dao của Minh Kỳ, vai cô bất giác run lên một cái.

- Trịnh Hiểu My, em dùng cơm xong rồi chứ, bây giờ thì đi thôi, khách hàng đang chờ, em làm tôi mất thời gian quá đấy !- Minh Kỳ dù là đang nói chuyện với Hiểu My nhưng mắt lại phóng không biết bao tia thách thức, khiêu khích qua phía Kiết Tường ( lại dùng chiêu cũ, tên này, sao không có tí sáng tạo nào thế nhỉ ?)

- Ơ, tôi....

- Vũ Minh Kỳ, anh có phải là rảnh quá không biết làm gì, lại đích thân đi đón nhân viên sau khi họ ăn cơm trưa xong à ? - Lí Kiết Tường chen vào, nhìn Minh Kỳ thách thức

- Ồ, thế thì anh không biết rồi, hợp đồng lần này với tôi mà nói là rất quan trọng. Hơn nữa, Hiểu My không phải là nhân viên bình thường, anh không phải là không biết chuyện này chứ ? - Hai chữ bình thường được Minh Kỳ đặc biệt nhấn mạnh.

Nói xong những gì muốn nói, Minh Kỳ không chần chừ, kéo tay, lôi Hiểu My đi.

- Á, này....này...

Cảm giác lúc này : đừng bao giờ lôi thú cưng đi giữa đường khi nó không muốn !

Hiểu My chỉ thấy như mình là một con thú của Minh Kỳ, cảm giác lúc bị lôi đi xềnh xệch thật khó chịu !

Ơ......

Hiểu My quay đầu lại, bàn tay kia đã bị Kiết Tường nắm chặt.......

Minh Kỳ lúc này mới chịu dừng chân, lạnh lùng quay lại, đối diện với Kiết Tường

- Hãy hỏi thử, cô ấy có muốn đi với anh không đã.

 

- Oa, là tình yêu tay ba sao ? ôi, ngưỡng mộ cô gái ấy quá, cùng một lúc lại được hai chàng đẹp trai thế kia yêu say đắm đến thế !

- Cô gái ấy, quả thật là quá đẹp mà, chuyện như thế chẳng có gì lạ cả. Mà này, anh chàng mới vào sau đẹp trai hơn thì phải nhỉ ?

- Ừ thì cũng đẹp, nhưng mà lạnh lùng thế nào ấy, tớ lại thích anh chàng lãng mạn đang cầm bông hồng kìa, ôi !!!

- Nhưng lạnh lùng cũng có cái hay của lạnh lùng đấy !

Bla bla bla......

Cuộc tranh luận sẽ còn kéo dài rất lâu nếu sau đó người ta không dừng lại xem tình tiết mới của chuyện tình như trong phim này.

 

Câu nói của Kiết Tường làm cho Minh Kỳ hơi khựng lại. Quả thật, từ nãy giờ, anh đã không để ý tới cảm nhận của cô. Minh Kỳ liếc nhìn qua Hiểu My, thấy cô đang nhăn nhó vì đau, lòng hơi dịu xuống, nhưng lúc nhìn thấy Kiết Tường đang vênh vênh tự đắc, máu hiếu thắng lại nổi lên

- Cô ta không có quyền nói có hay không ?

Không có quyền ???

Anh ta nói ai không có quyền? Chính anh ta mới là kẻ không có quyền ở đây. Phải rồi, cô là vì lí do gì lại để anh ta muốn kéo đi là đi, là vì lí do gì phải thấy run lên khi thấy anh ta giận ? Thật không hiểu nổi mà.

Hiểu My tức giận vung tay, hất cả hai bàn tay đang nắm lấy tay mình ra.

- Hai người thôi ngay đi ! Tôi chẳng muốn ở đây nhưng cũng sẽ không đi theo anh. Tránh ra !

- Đứng lại, em nhất định phải đi với tôi ! - Cánh tay Hiểu My nhanh chóng bị một bàn tay to lớn bắt lấy, giữ chặt lại.

- Vũ Minh Kỳ ! Anh đang thách thức tôi đấy à ? - Kiết Tường bất bình lên tiếng

- Anh nghĩ tôi có nên không ?- Minh Kỳ nhếch miệng

- Anh........

- Ngay bây giờ được không ?

Lời vừa dứt, Minh Kỳ đã kéo tay Hiểu My khuất sau cánh cửa.

Choang

Kiết Tường trút hết tức tối vào li rượu đang uống dở trên bàn, ánh mắt hung dữ hướng theo lối ra vào, tay co thành nắm đấm.

Ở một góc khuất phía xa, một cô gái mỉm cười đắc ý.

 

- Vũ Minh Kỳ ! Anh điên rồi ! mau dừng xe lại !

.........

- Vũ Minh Kỳ !

- Em im đi, nếu như không muốn chết cùng với tôi thì tốt nhất là em nên im đi - Nói xong, Minh Kỳ tiếp tục tăng ga, chiếc xe lao về phía trước, chỉ để lại phía sau tiếng gió rít lên cố len vào từng khe cửa.

- Vũ Minh Kỳ !

Kétttttttttttttt

Rốt cuộc thì Minh Kỳ cũng chịu dừng xe, vì lực thắng quá gấp, xe dừng lại đột ngột, đầu Hiểu My va vào phía trước xe, đau điếng.

Hiểu My đưa tay lên xoa trán mình, cặp lông mày nhíu lại, định lên tiếng trách mắng anh nhưng lại thấy anh im lặng một cách đáng sợ nên lại thôi. Cô mở cửa, bước ra ngoài.

Ngồi trong xe, Minh Kỳ vò đầu bứt tóc, tại sao anh lại có thể mất tự chủ như thế chứ ? Không phải anh rất giỏi che giấu cảm xúc sao ?

 

- Này ! - Minh Kỳ lạnh lùng chìa cây kẹo to đùng trước mặt Hiểu My nhưng mắt lại nhìn ra dòng sông đang dát đầy nắng trước mặt, thật là chẳng có thành ý gì cả!

Hiểu My vẫn chẳng thèm đoái hoài gì tới những màu sắc sặc sỡ trước mặt, lòng cô vẫn đang bàng hoàng bởi những chuyện xảy ra lúc trưa.

- Này ! - Minh Kỳ cố ý lớn giọng hơn một chút .

Im lặng.....

Không phản ứng........

Lại im lặng.......

- Này, em bị sao đấy hả ? - Minh Kỳ thiếu kiên nhẫn, ngồi phịch xuống băng ghế dài cạnh Hiểu My, giọng nói gắt gỏng.

- Anh rốt cuộc là muốn thế nào ? Còn chưa tới giờ làm sao ?

- Em còn có thể lớn giọng với tôi ? Lúc sáng, em đã hứa gì với tôi hả ?

Lúc sáng.........

- Chỉ cần em hứa với tôi, từ nay không gặp tên Lí Kiết Tường ấy nữa, tôi sẽ thả em ra, thế nào hả ?

- Cái gì ?

- Được, nếu em muốn, hôm nay chúng ta không cần đi làm, cứ ôm ấp nhau thế này, thế thích hơn chứ gì ?

- Anh......

- Được, tôi đồng ý, đồng ý là được chứ gì ?

- Tôi lại cứ mong em sẽ không chịu đấy

Nhưng rõ ràng lúc sáng là do cô bị ép buộc, lới nói trong tình huống như thế, cô làm sao có thể để tâm !

Cho nên........có thể quên đi được không ?

- Thế nào hả ? nhớ rồi phải không ? - Minh Kỳ nghiêng người, nhìn cô dò xét.

- Nhưng tôi.......

- Em đã bội ước !

Bội ước ?

" Minh Kỳ, anh là người bội ước, bội ước "

Trong đêm tối, cô bé co mình trong một góc phòng. Tiếng nấc cứ ngày càng thổn thức, miệng lẩm bẩm trách móc nhưng lòng lại không thể nguôi ngoai, đầu óc không ngừng nhớ về người mà cô rất giận. Phản bội, tàn nhẫn, sở khanh, giả dối.......dù có đau lòng tới mức nào thì từ ngữ dùng để làm giảm cơn đau trong cô cũng chỉ có thể là mấy từ phổ biến ấy thôi. Hiểu My chưa bao giờ gây gổ hay lớn tiếng với ai, và cô cũng chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau lớn như thế này. Quằn quại, tan nát.......

Thu hết can đảm vào một tờ giấy, để rồi bị phủ bỏ ngay lập tức " có lẽ cô hiểu lầm gì đó "

Khi vết thương đầu đời sắp lành thì lại chết lặng vì hạnh phúc, vui sướng " được, từ bây giờ, em là bạn gái tôi "

Dồn hết tình cảm trong những hộp cơm tỉ mỉ cả buổi trời, cuối cùng cô được gì chứ, " Làm sao tao lại thích con bé ngốc nghếch ấy chứ"

Ha ha, chua chát, thật là chua chát !

Khóe mắt Hiểu My cay dần, ngấn nước. Khỉ thật, cứ mỗi lần nhớ về ngày xưa, cô lại không thể kiềm lòng mình. Cô gạt cây kẹo trên tay qua một bên, vùng chạy :

- Hiểu My, em sao thế ?

- Tránh xa tôi ra, tôi muốn đi ! - Giọng Hiểu My nghẹn đi, cô biết cô lại sắp khóc, chính vì thế, nhất định không thể tiếp tục ở chỗ này, không thể để anh ta thấy cô yếu đuối.

Nhưng cô không thể trốn chạy, bởi vì anh đã giữ chặt lấy bờ vai cô.

Một giọt nước mắt rơi trên tay Minh Kỳ ...........

Là nước mắt.......không phải là mưa....

Tại sao lại là nước mắt ?

- Tôi muốn đi ! Anh làm ơn, hãy thả tôi ra ! - Giọng nói yếu ớt của Hiểu My như nhát dao cứa vào trái tim Minh Kỳ.

Cô ghét anh ! Dù anh có làm gì thì cô vẫn cứ ghét anh !

Một thanh kẹo dù có ngọt đến đâu cũng không đủ làm dịu bớt trái tim đắng của cô !

- Hiểu My, hãy nhìn anh, hãy tin anh, một lần nữa thôi ! - Minh Kỳ nhìn Hiểu My bằng ánh mắt chân thành nhất, trong mỗi từ phát ra còn có cả sự nài nỉ, van xin

Nhưng Hiểu My nhất định trốn tránh ánh mắt ấy, nó làm cô đau, dù không hề có bất kì mảnh kim loại nào thì nó vẫn làm cô thấy đau.

Bởi vì, chính vì nó, mà cô đã từng thích anh ! Từng thích anh....rất nhiều !

- Tôi không muốn !

- Em hãy cho anh biết lí do, anh muốn nghe !

- Bởi vì.....tôi không muốn tiếp tục làm con ngốc.......tôi......không muốn làm vật thế thân -Giọng nói Hiểu My cứ ngày càng đứt quãng, nhỏ dần, nhỏ dần, đến khi chỉ còn có mình cô là có thể nghe những tiếng nghẹn trong cổ họng........khô khốc........

Đôi bàn tay của Minh Kỳ bất lực tuột xuống khỏi vai cô, anh không biết phải nói gì, phải làm gì để có thể níu giữ trái tim cô !

Hiểu My vùng chạy. Chiếc taxi ngay tức khắc đưa cô đi, tới một nơi cô có thể quên những lời anh vừa nói.

Minh Kỳ đau khổ quăng chiếc kẹo trên tay ra giữa dòng sông. Nó không thể làm cô thôi khóc, anh còn cần nó làm gì ?

Vứt hết đi, cô tại sao lại không thể vứt bỏ hết đi, quá khứ....chỉ biết tới hiện tại thôi, không được sao?

 

Một ngày, cuối cùng cũng qua đi.

Hình như là vì mùa đông nên trời nhanh tối hơn thì phải.

Quàng lại chiếc khăn cho gió khỏi ùa vào, Hiểu My khom người lẫn vào đám đông đang tất bật chuẩn bị về nhà ăn cơm tối cùng gia đình !

Có một lí do để về nhà sau một ngày mệt mỏi, thật tốt.

Cô cũng có lí do để nhanh chân hơn, nhưng nói ra thì nó chẳng chính đáng chút nào. Cô, bây giờ, cô chỉ muốn về nhà, trốn vào chăn, ngủ một giấc tới ngày mai hay cũng có thể khóc một trận thật thoải mái.

 

Cạch

Tiếng cửa mở ra, Hiểu My chán nản với tay bật công tắc đèn cạnh cửa.

Ngồi phịch xuống ngay cửa, Hiểu My mệt mỏi nhắm mắt, mong tìm được cảm giác bình yên.

Nền gạch lạnh ngắt khiến Hiểu My run lên, cô cố lê bước tới giường. Ánh điện đã bị tắt đi, xung quanh chỉ có bóng tối đang chờ chực bủa vây. Hiểu My vốn định ẩn mình trốn tránh trong bòng tối nhưng cuối cùng cô lại không đủ can đảm, căn phòng chỉ được soi rọi bởi nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn ngủ.

Hiểu My ngồi co mình trên giường, chăn quấn kín người mà vẫn có thể cảm nhận rất rõ, cái lạnh đang thấm vào người, rất sâu....cứ như mọi tế bào đều đang chuẩn bị đóng băng. Nhưng thật lạ, vẫn còn có nơi nào đó âm ỉ nhức nhối. Hình như là trái tim cô. Mà cũng có thể là không phải. Hiểu My không thể nào lí giải được cho cảm giác hiện giờ của mình. Cô đang đau ? Cô đang vui ? Chính cô cũng không thể hiểu nổi mình. Cô vẫn đang nhớ về anh ta, cái tên Vũ Minh Kỳ đã không biết bao nhiêu lần đã làm cô bật dậy thút thít giữa đêm. Thật trớ trêu ! Trong lúc người ta yên vui thì cô cứ phải vật lộn với mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng mình. Trước mặt anh, bao giờ cũng cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng chỉ mình cô mới biết, mạnh mẽ chỉ là vỏ bọc, một vỏ bọc hoàn hảo mà thôi.

 

11h đêm......

Minh Kỳ trằn trọc cả đêm vẫn không thể ngủ được. Cứ mỗi lần nhắm mắt là lại thấy những giọt nước mắt của Hiểu My.

Anh lạnh lùng. Ừ, thì đúng là anh lạnh lùng. Chính vì vậy mà từ trước tới giờ, chẳng ai dám tới gần gây sự hay làm bạn với anh. Anh cô độc. Anh sợ phải thú nhận điều ấy, nhưng sự thật lại như vậy, một sự thật dù anh có cố tình chối bỏ thì đêm đêm, trong giấc ngủ chập chờn của anh, nó vẫn hiện hữu.

Hiểu My là người duy nhất nói anh ấm áp.......sau Hoàng Yến.

Nhưng với anh, cô vẫn là người duy nhất nói câu ấy. Bởi vì, Hoàng Yến với anh, không chỉ đơn thuần là bạn học.

Hoàng Yến, là người mà từ khi biết nhận thức, anh đã ảo tưởng rằng, cô sẽ là của anh .

Để rồi....cuối cùng nhận ra, với cô, anh chỉ là một người bình thường như bao người khác, anh không có trọng lượng trong trái tim cô.

Nhưng anh không từ bỏ cô. Ngày còn nhỏ, chính cô là người nằng nặc đòi nắm lấy tay anh, không thèm quan tâm anh đang né tránh. Cô là người con gái đầu tiên mà anh có ước muốn được che chở, là người đầu tiên làm anh biết đến những yêu thương, là người đầu tiên được nhìn thấy nụ cười thật sự của anh chứ không phải là cái nhếch miệng xã giao, ngạo mạn. Chính vì vậy, lúc cô nói không với anh, anh vẫn tin rằng mình có thể chờ cô.

Cố theo đuổi một thứ không thuộc về mình, như thế....thật ngốc nghếch....

Vậy còn Hiểu My, rốt cuộc cô là gì trong trái tim anh?

Tại sao bây giờ, anh lại không thể tìm thấy hình ảnh Hoàng Yến trong trái tim mình ?

Anh đã không còn yêu Hoàng Yến nữa. Có đúng thế không ?

 

Tình cảm mà anh dành cho Hoàng Yến, từ lâu đã không còn tồn tại.

Chỉ là mãi tới lúc này, anh mới nhận ra..........

 

" Minh Kỳ, cậu mua kẹo này cho mình đi " - cô bé giật giật tay áo của cậu bé cao lớn trước mặt, nũng nịu

- Phiền phức, buông ra đi, thích thì cậu đi mà mua, tôi không rảnh ! - Cậu bé lườm cô một cái, quay đầu đi tiếp

- Nhưng không phải là nên làm như thế sao ? - giọng cô bé nghẹn đi, nước ngân ngấn nước vì bị quát, cúi đầu, nói cho một mình mình nghe.

- Lắm chuyện !

Cậu bé cứ thế tiến lên trước, ánh mắt lạnh lùng, không chút bận tâm người phía sau mình đã dừng lại vì không thể đi tiếp. Cô bé vẫn cứ đứng đó, dán mắt vào cây kẹo to đùng đủ màu sắc trong hộp, mắt lộ rõ vẻ thất vọng " nhất định không thể mua cho mình sao ? mình rất muốn cậu mua nó cho mình mà "

Thế mà anh lại không nhớ là cô rất thích những cây kẹo ấy, không nhớ cả chuyện, đêm ấy anh đã để cô lang thang một mình ngoài đường. Nếu không phải có người nói thì chắc giờ này, anh cũng chẳng biết ngày đó có tồn tại, ngày mà anh đồng ý là hẹn hò với cô cho tròn vai diễn ấy. Vốn dĩ, lúc đó, anh không hề quan tâm cô, một chút cũng không có. Nhưng bây giờ sẽ không thế nữa, vì anh biết cô trong anh không chỉ là vật thay thế. Mọi sở thích, mọi thói quen, hãy để anh cho cô biết, anh đã thật sự yêu cô........

- Anh nhất định sẽ tặng em một cây kẹo to nhất, hạnh phúc nhất, Hiểu My, em sẽ phải tin anh, dù em có muốn hay không thì em cũng phải tin anh.....và yêu anh.....

Minh Kỳ gác tay lên trán, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, nụ cười của anh an bình và ấm áp lạ !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.