Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Chương 1-1




Ngày 22 tháng 2 năm 2016.

Bên ngoài trời vẫn tối đen, và mưa vẫn đang rơi lặng lẽ. Mưa xuân không như mưa hè nói đến là đến, nói đi là đi. Mưa xuân nhẹ nhàng, tượng trưng cho một sức sống mới. Mưa xuân dai dẳng, như muốn níu giữ một điều gì đó tại nhân gian…

Ba giờ sáng, tôi nằm dài trên chiếc ghế sô-pha, nghe tiếng mưa ngoài hiên rơi tí tách, từng giọt, từng giọt rơi trên lá ổi, dịu dàng như một người mẹ chăm sóc cho con.

Phòng tôi ở cuối tầng ba khu nhà, tôi từng đặt một chậu ổi ở trước hiên. Thanh thích hương hoa ổi, cũng thích màu sắc của nó. Cái màu trắng tinh khôi tượng trưng cho niềm tin vào chính nghĩa của cô ấy, sự thanh thuần ẩn chứa bên trong những cánh hoa mỏng manh.

Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, không giây phút nào đau hơn lúc mất đi người mình yêu. Cái cảm giác trống vắng, lạnh lẽo bao quanh khiến con người ta như điên dại.

Ngày đó khi xác Thanh bị vứt ở trên đường, tim tôi thực sự yếu đuối. Cái cảm giác nhìn người vợ gắn bó với mình suốt bao năm tháng, nay tự nhiên không còn nữa cứ bao vây lấy tôi. Trái tim bình tĩnh thường ngày cũng trở nên phẫn nộ.

Gương mặt cô ấy dính bụi bẩn, tóc mai mềm mại vương trên gương mặt còn ẩn chứa niềm tin. Tôi ngửi được một mùi máu tanh, mùi máu tanh trên người chính vợ tôi, mùi máu tanh làm tôi thực sự khổ đau. Mũ trên đầu Thanh nằm ngay cạnh cô ấy cũng dính máu, huy hiệu chói loá bị máu che lấp. Cuộc sống của tôi, từ hôm ấy bị bóng tối xâm chiếm, ăn mòn niềm tin về chính nghĩa trong tôi.

Chúng tôi đến nơi chỉ còn lại ba tên đồng bọn của chúng, không thấy bóng dáng những đứa trẻ đâu, ngay cả kẻ giết chết Thanh chúng tôi cũng không bắt được. Khi nhìn thấy những tên đó, chúng tôi xem như may mắn chút ít, rồi sau đó thì sao? Bắt được chúng nhưng không có bằng chứng cụ thể, làm sao có thể khiến chúng ngồi tù? Vì chúng tôi bắn bị thương ba người nên dù biết không thành mà vẫn bị toà án triệu tập, cũng may không bị xử phạt quá nghiêm trọng.

Còn cái chết của Thanh? Bên tổng cục lập hồ sơ vụ án, giao cho chúng tôi, nhưng manh mối gần như bị cắt đứt. Cuối cùng trong nghĩa trang, bia của Thanh cũng chỉ thêm từ “liệt sĩ”.

Trò đời, quả thật lắm oái oăm!

***

Gần bảy giờ sáng, tôi lái chiếc xe đen đã cũ đến sở cảnh sát. Tôi và Thanh không có nhiều tiền, đi lại hơi xa nên cố gắng mua chiếc xe cũ của một người bạn. Mưa đã tạnh dần, chỉ còn thưa thớt vài hạt nhỏ, đường phố tấp nập người qua.

Khi đến phòng làm việc thì anh Mạnh đã ở đó rồi. Khuôn mặt anh hơi lạnh nhạt, kèm thêm trong đôi mắt tinh anh thường ngày có đôi chút bất lực.

“Hiên, cấp trên gây áp lực với chúng ta. Nếu trong nửa tháng không thể phá được vụ án này thì ảnh hưởng rất nhiều đến người dân. Họ sợ rằng trong khu vực sẽ có thêm những án mạng như vậy.” – Anh ấy nói với tôi.

Tôi không nói gì, im lặng.

Hai chúng tôi thường đến sớm hơn so với những người khác. Hiện giờ anh ấy đã có một đứa con trai ba tuổi, sau khi đưa con đi học thì đến đây luôn.

Làm cảnh sát áp lực rất nhiều, nếu có vụ án được dân chúng quan tâm mà không tra ra thì rất khó ăn nói với cấp trên cũng như ảnh hưởng đến niềm tin của người dân. Mấy năm gần đây, rất nhiều người đã mất đi niềm tin vào lực lượng cảnh sát. Những vụ án tồn đọng rất nhiều, án mạng không có lời giải đáp, công an địa phương không hoàn thành chức trách của mình,… Thật sự là nhiều vô kể!

Ở quê hương tôi, hiện tượng đó xuất hiện rất nhiều. Tôi còn nhớ gần nhà tôi có một “sòng bạc nhỏ”, vài ba bữa lại người ra kẻ vào khá đông. Vào một ngày Tết, tôi thấy mấy người công an vào đó, người dân như chúng tôi tới xem. Trên chiếc chiếu trong nhà có rất nhiều tiền mặt và một bộ bài. Đủ chứng cứ chứ nhỉ? Nhưng cuối tuần đó, khi đài truyền thanh huyện tổng kết công việc trong tuần qua thì tôi không thấy nhắc đến tên. Nhiều người bàn tán: “Công an ăn tiền của nhà đó rồi!”

Đồng tiền, thực sự có thể khiến con người ta lầm đường lỡ bước sao?

Trong dòng suy nghĩ trở lại với hiện thực, tôi thấy anh Mạnh đang xem đống tài liệu về vụ án rất chăm chú. Trên mặt anh có sự muộn phiền không nói thành lời. Tôi khẽ thở dài, vỗ vỗ vai anh rồi đến vị trị làm việc của mình. Vài phút sau, các đồng nghiệp khác đến rất nhanh, vừa đúng thời gian làm việc.

Chúng tôi đang bắt tay vào phân tích vụ án, sau các bước điều tra sơ bộ thì nhân viên tổ pháp chứng gửi cho chúng tôi thêm một bản báo cáo khác. Trên đó có ghi:

“Trong dạ dày nạn nhân Phạm Hữu Niên có chứa hàm lượng lớn bột mì, thịt, đặc biệt là hàm lượng Natri Hiđrocacbonat (NaHCO3) rất cao. Chất này có khả năng phân huỷ xác chết rất nhanh, nếu ở trong người với nồng độ quá mức sẽ làm cơ thể có hiện tượng mềm và tự phân huỷ nhanh chóng. Sau khi tiến hành thí nghiệm để tính chính xác thời gian tử vong của nạn nhân Phạm Hữu Niên, xác định nạn nhân tử vong trước khi báo án là ba tiếng. Thí nghiệm thứ hai xác định được thành phần thịt trong dạ dày nạn nhân mang gen của con người. Ngoài ra trong dạ dày nạn nhân còn chứa một lượng nhỏ Trimethoprim - thuốc mới có trong danh sách y dược, đã từng trị một ca bệnh viêm da Herpes. Sau một cuộc hoá nghiệm ở thành dạ dày của nạn nhân, phát hiện ở đó có chứa xác của virus Herpes. Loài virus này không sống trong môi trường axit như dạ dày, Phạm Hữu Niên cũng không mắc chứng bệnh này. Do vậy virus là từ môi trường khác đi vào cơ thể nạn nhân. Trên người nạn nhân Hoàng Minh Phương cũng có loài virus tương tự.”

Xem xong báo cáo, chúng tôi không khỏi giật mình. Nghi án về bánh bao nhân thịt người xứ Trung sẽ không tái diễn ở Việt Nam chứ?

Tôi từng nghe một câu chuyện trên mạng như thế này:

Vào đầu những năm tám mươi của thế kỉ XX, ở Bắc Kinh – Trung Quốc có một tiệm bán bánh bao. Người chủ cửa tiệm bánh bao này do xảy ra tranh chấp với người khác, khi cơn tức giận không kìm nén được đã giết chết anh ta. Nhưng sau đó chủ tiệm không biết nên xử lí cái xác như thế nào, bèn đổ thứ nước gì đó lên xác chết rồi xay ra làm nhân bánh. Bánh bao ấy bán rất chạy, cũng được rất nhiều người khen ngon. Vì lợi ích cá nhân và lá gan ngày càng to, chủ tiệm giết thêm vài người nữa, trong đó có một cặp vợ chồng từ nơi khác đến. Rồi một ngày có một vị khách là chủ nhiệm của một bệnh viện đến ăn bánh bao tiệm này, cảm thấy vị bánh bao rất lạ nên đã báo công an. Khi công an đến và lục soát nhà anh ta, phát hiện trong nhà vẫn còn một chiếc đùi của người.

Câu chuyện ấy tôi cũng nửa tin nửa ngờ, vì khi đó tôi vẫn luôn tin rằng con người sẽ không tàn ác như vậy. Nhưng giờ sự việc hiển hiện ngay trước mắt, có thể phủ nhận không?

Thật ra cái chết không phải đau đớn nhất một đời người, mà nỗi dằn vặt lớn nhất chính là mất đi niềm tin.

Tôi tự thấy tôi cũng không phải kẻ tốt lành gì, nhưng ít nhất tôi vẫn biết đến nhân tính. Người tôi giết là những kẻ đáng chết nhất trên đời, có sống chỉ hại nước hại dân mà thôi.

***

Hơn mười giờ trưa, chúng tôi tiếp tục bàn về vụ án.

Khánh đứng lên báo cáo:

“Theo điều tra, bà nội nạn nhân Hoàng Minh Phương tên là Dương Thị Thu, 67 tuổi. Bà Thu cho biết vào ngày 20 tháng 2 năm 2016, tức ngày cháu mình chết, bà ấy đã gọi điện thoại cho Dương Hương Anh nhờ mua giúp thức ăn và mang đến. Khi Dương Hương Anh đến nhà, họ nói chuyện một lúc về sức khoẻ của nạn nhân rồi cô ấy có việc bận nên về, lúc đó khoảng hơn bảy giờ sáng. Mẹ của nạn nhân Hoàng Minh Phương tên Bùi Ngọc Trang, 36 tuổi. Chồng cô ta mất từ khi cháu bé mới bốn tuổi. Sau một thời gian đau khổ, Bùi Ngọc Trang không còn quan tâm tới con của mình nữa. Hai năm gần đây cô ta không về nhà, đến khi biết tin con chết thì mới quay về nhưng không hề có sự thương xót con của mình.”

Trên đời, quả thật rất nhiều kẻ đáng chịu án tử hình!

Khánh nói xong thì ngồi xuống, chúng tôi luôn tuân thủ quy tắc không làm mất thời gian. Vì vậy ngay sau đó Tiến - một đồng nghiệp cùng điều tra vụ án đứng lên nói:

“Sau khi đến sở giao thông để xem camera ghi hình tình hình khu phố gần cửa tiệm ăn An An, chúng tôi đã sao chép toàn bộ đoạn băng, mời mọi người xem.” – Nói xong Tiến bật máy chiếu lên.

Trên màn hình hiện lên khung cảnh xung quanh tiệm ăn An An. Vì xác định được nạn nhân tử vong trước khi báo án khoảng ba tiếng nên Tiến tua ngay đến sáng ngày 20 tháng 2 năm 2016. Đường tấp nập người qua lại, tiệm ăn đóng cửa nên không ai thèm ngó ngàng tới, một mạch đi thẳng.

Dòng người bên ngoài chính là vậy, không có điều gì khiến họ chú ý tất nhiên họ sẽ chẳng để tâm. Khoảng hơn sáu giờ sáng, trời vẫn mang một màu u tối, mưa nhẹ rơi.

Một người thanh niên trẻ tuổi đến cửa tiệm ăn An An, gọi cửa, nhìn bộ đồng phục có lẽ là người bên công ty dịch vụ chuyển phát nhanh. Vì đây là băng ghi hình của sở giao thông, chủ yếu ghi lại cảnh đường phố nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy một phần của cửa tiệm ăn, không xác định được người ra mở cửa là ai, nhưng nhìn đôi chân và giày có thể xác định là một người đàn ông. Khoảng vài phút sau thì cậu thanh niên lên xe máy rồi rời khỏi đó. Tiếp theo hoàn toàn không có động tĩnh gì. Khoảng năm tiếng sau đó thì có người đứng ngoài cửa, nhìn rất giống người phụ nữ trung niên đã báo án.

Sau khi xem xong đoạn băng, anh Mạnh nói với chúng tôi:

“Hiện tại cần điều tra kĩ hơn thanh niên trẻ tuổi đó và người đàn ông chúng ta không thấy mặt. Cậu Khánh, cậu Minh liên hệ với bên chuyển phát nhanh để xác định thanh niên trẻ kia và người nhận hàng. Cậu Tiến, cậu Quang tiếp tục điều tra nghi phạm Dương Hương Anh. Cậu Hiên, cậu Hùng đến bệnh viện da liễu để điều tra những người mắc chứng Herpes, tài liệu cần thiết các cậu bàn giao lại cho nhau.”

Tôi hiểu lý do anh Mạnh không muốn để tôi tiếp tục điều tra Dương Hương Anh. Tôi quen cô ấy, tất nhiên khó tránh khỏi đôi chút tin tưởng cùng thiếu sót trong khi điều tra. Con người luôn là vậy, nói bản thân công tư phân minh nhưng thực sự có mấy ai làm được đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.