Đặc Công Hoàng Phi

Chương 46: Tiếng động trong phòng bệnh




“Mười bảy năm trước, có một ngày em len lén núp ở trong nhà không đi học. Em thấy được mẹ nuôi của em ngơ ngác một mình, tinh thần rất không tốt. Em liền nghĩ, có thể hay không gặp chuyện không may. Em liền len lén núp ở trong nhà không đi ra ngoài, đến lúc xế chiều, đột nhiên Lý Thánh Đức trở lại. Không biết vì nguyên nhân gì, ông ấy một mực đánh chửi mẹ nuôi. Em len lén trốn ở trong góc phòng nghe, mới hiểu được nguyên nhân cha tức giận. Bởi vì hình như mẹ nuôi ở bên ngoài có người đàn ông khác. Cha đặc biệt yêu mẹ nuôi, không chịu nổi mẹ ở sau lưng mình phản bội, không khống chế được lửa giận của mình cho nên đánh chửi mẹ nuôi. Khi đó em trốn ở góc phòng nhìn, rất sợ hãi, nhưng không dám lên tiếng. Em thực sự rất sợ, khi đó cha giống như điên rồi, sau khi đánh xong khắp người mẹ nuôi be bét máu, em nhìn bộ dáng kia càng không dám lên tiếng, chỉ là nước mắt không nhịn được rơi xuống. Sau khi cha đánh hả giận xong, cũng không quản mẹ nuôi bị thương có nghiêm trọng hay không, trực tiếp mặc quần áo đi ra ngoài.”

“Sau đó, em nhìn người đi không trở lại nữa, liền len lén chạy đến nhìn mẹ nuối. Không biết dáng vẻ của mẹ dọa người như thế nào, em muốn giúp mẹ nuôi băng bó vết thương, nhưng chờ đến khi em tìm thấy đồ thì liền phát hiện lại có người đến. Em vội vội vàng vàng thu thập đồ xong trốn đi, lần tới này là ông Chu. Em thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ chính là Lý Thánh Đức cũng đi theo sau. Thấy Lý Thánh Đức em liền sợ hãi, không biết bọn họ ở bên ngoài nói cái gì, em cũng không nghe được, về sau bọn họ còn đánh nhau, đồ đạc trong phòng bị ném khắp nơi. Em sợ, muốn thừa dịp hai người không để ý vội vàng chạy đi, nhưng ngoài ý muốn của em là, khi đi ra ngoài không thấy cha ở đấy nữa, chỉ thấy ông Chu một mình ngồi ở đó. Ông Chu nhìn thấy em liền sửng sốt, sau đó ác độc nhìn em, hỏi em vừa rồi có nghe được cái gì không. Em liền cuống quýt nói không nghe được gì cả, nhưng ông Chu không tin. Ông ta liền lục soát người em, khi em giãy giụa cây kéo dùng để cắt băng rơi ra ngoài. Ông Chu hoài nghi, đi lên giành lại, em liền… Em liền dùng cây kéo đó tự vệ, nhưng không biết làm sao, lôi kéo một hồi, em liền ngã xuống. Chính là khóe như vậy, cây kéo liền cắm lên người của mẹ nuôi.”

Hoàng Vĩ lẳng lặng nghe Lý Lệ nói, nghe được âm thanh kích động của cô ta, giống như đang phát run. Hoàng Vĩ khẽ mỉm cười, xoay người nhìn Lý Lệ không nói lời nào.

Lý Lệ liền kích động ôm Hoàng Vĩ, bộ dáng hoa lê đái vũ nhìn rất đáng thương, níu lấy y phục của hắn nói: “Anh phải tin tưởng em, nhất định phải tin tưởng em. Thật sự em không cố ý, chỉ là ngoài ý muốn thôi. Chờ đến khi em lấy lại được tinh thần, ông Chu đã đẩy em một cái, đụng vào trên cửa, em ngất đi một lúc. Đến khi tỉnh lại trong phòng không có gì cả, em rất sợ, không biết nên làm như thế nào.”

Hoàng Vĩ đè lại vẻ mặt kích động của Lý Lệ, sau đó an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, cũng đã là chuyện của quá khứ, không có chuyện gì.” Nói xong Hoàng Vĩ nhướng mày, hình như có vấn đề không nghxi ra: “Nhưng theo anh được biết, hình như ông Chu yêu Nghiêm Tử Hoa, không có đạo lý nào không đi tìm em gây phiền phức. Ngược lại sau khi biết thân phận của em, còn có thể cho em gả vào nhà họ Chu, không phải là vô lý hay sao?”

Lý Lệ nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, giống như có vật gì đó lóe lên ở bên trong, sau đó lại trở lại như bình thường, điềm đạm đáng yêu nhìn Hoàng Vĩ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ánh mắt rưng rưng, nhìn hết sức đáng thương, yếu ớt nói: “Em cũng không biết, lúc ấy em trực tiếp ngất đi, sau đó xảy ra chuyện gì em cũng không biết.”

Hoàng Vĩ nghe xong cười cười không nói câu nào. Ý ngầm của Lý Lệ hắn hiểu rõ, Lý Lệ nói mình ngất đi, chuyện sau đó cái gì cũng không biết, người nọ rốt cục chết hay chưa cô ta không biết. Nói cách khác, đến cùng không phải cô ta giết người, cô ta không biết, vì tự vệ cô ta không cẩn thận thương tổn cho người khác, nhưng không phải là cô ta muốn giết người?

Hoàng Vĩ cười cười không nói lời nào, Lý Lệ nằm trong ngực hắn như con chim nhỏ nép vào người nhìn Hoàng Vĩ, âm thanh đáng thương nói: “Anh tin em không?”

Hoàng Vĩ vỗ vỗ lưng Lý Lệ, cười cười: “Dĩ nhiên.” Không tin. Trong lòng Hoàng Vĩ thầm bổ sung thêm hai chữ này.

Lý Lệ nằm ở trên bả vai hắn thỏa mãn cười cười: “Ừ, anh tin em là tốt rồi.”

Khi Nghiêm Hi nhận được đoạn băng vẻ mặt rất nhạt, Lãnh Diễm nhìn cô, nói không ra cảm giác gì. Chỉ lặng lẽ đưa đồ trong tay tới, sau đó liền đi ra ngoài.Sau đó canh giữ ở bên ngoài, rốt cuộc Nghiêm Hi ở bên trong làm cái gì, quả thật anh không biết được.

Khi đi ra Nghiêm Hi rất bình tĩnh, lẳng lặng trả lại đồ cho Lãnh Diễm. Sau đó trực tiếp đi vào bếp rót một cốc nước uống… Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi như vậy quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh quá mức. Chuyện của Nghiêm Tử Hoa đả kích như thế nào đối với Nghiêm Hi. Cũng bởi vì chuyện này mà lúc nhỏ Nghiêm Hi bị khốn nhiễu, sau đó lại vì chuyện này mà rời khỏi thành phố A đến thành phố G. Bây giờ chuyện sáng tỏ, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có?

Lãnh Diễm cảm thấy rất kỳ quái, Nghiêm Hi vẫn là như vậy, uống hết nước thì để cốc xuống, nhìn Lãnh Diễm có vể kinh hãi khẽ mỉm cười, sau đó chăm chú nhìn Lãnh Diễm nói: “Có phải cảm thấy em rất an tĩnh hay không? Có phải đột nhiên em thay đổi hay không?”

Lãnh Diễm híp mắt nhìn Nghiêm Hi, sau đó gật đầu một cái: “Đúng vậy, đúng là có chút ngoài ý muốn.”

Nghiêm Hi cười cười, nhìn ra cửa sổ rồi nói: “Chuyện đã như vậy, nhưng cũng vẫn có quan hệ với Lý Thánh Đức, không phải sao?”

Nghiêm Hi nói câu này, Lãnh Diễm hiểu, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hi, sau đó liền cười. Nghiêm Hi cau mày không hiểu: “Anh cười cái gì?” Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi không nhịn được cười, càng cười càng vui sướng. Nghiêm Hi đột nhiên cảm thấy không phải thần kinh của người này không bình thường đấy chứ?

Lãnh Diễm cười muốn sốc hông rồi, cuối cùng đứt quãng nói ra nguyên nhân: “Anh đã nói rồi, đứa bé anh nhìn từ bé đến lớn làm sao có thể làm thánh mẫu Maria được cơ chứ. Anh hiểu rõ em là người có thù báo thù có oan ôm oán, nhưng không ngờ em lại nhỏ mọn như vậy.”

Nghiêm Hi nhướng mày, không thèm để ý nói: “Không sai, em chính là nhỏ mọn như vậy đấy. Em không thể hào phóng được, hết cách rồi… Nếu muốn em hào phóng, em có thể, nhưng nhìn những người đó sống khá hơn em cảm thấy cả người không tự nhiên. Em chính là không muốn nhìn thấy ông ta nữa, em cũng không cần biết về sau họ sống như thế nào. Em chỉ muốn đưa bọn họ đến nơi vĩnh viễn em không nhìn thấy. Em có lỗi sao?”

Lãnh Diễm thấy lông mày Nghiêm Hi dựng lên, mắt cũng trừng tới, vội vàng thu lại nụ cười: “Không sai.”

Nghiêm Hi quệt miệng, không để ý tới Lãnh Diễm, xoay người nhưng không cách nào tránh khỏi nhớ lại ngày mười bảy năm trước ấy. Khẽ thở dài, liếc nhìn Lãnh Diễm ở phía sau. Cô biết, lúc này Lãnh Diễm cố ý trêu chọc cô vui vẻ, cô rất vui nhưng không cách nào tránh khỏi việc nhớ lại chuyện lúc trước. Vừa rồi khi thấy được chính miệng Lý Lệ thừa nhận chuyện này, cô thẩ sự không nghĩ đến khi đó Lý Lệ còn nhỏ như vậy cũng có thể giết người. Coi như không phải là cố ý, dù là không cẩn thận, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần tại sao sau đó ông chu không bắt cô ta đã biết nhất định Lý Lệ có tâm kế gì đó.

Cô nghĩ, thật may là cô bắt đầu kế hoạch trước Lý Lệ, nếu không đợi hơn một năm nữa, không biết Lý Lệ còn làm ra chuyện lớn như thế nào nữa.

Lãnh Diễm nhìn Nghiêm Hi trong nháy mắt suy sụp, nhíu mắt lại, mở miệng trêu chọc hỏi: “Nàng dâu nhỏ, tiếp đó em định làm gì? Có phải hay không muốn đem tất cả những người đã hại mẹ đưa vào tù, vĩnh viễn không ra được?”

Nghiêm Hi nhanh chóng thu lại thái độ, quay đầu lại nháy mắt yêu với Lãnh Diễm, nhẹ giọng nói: “Chồng yêu, không phải anh hiểu rất rõ em sao? Đoán đi!” Sau khi nói xong trong nháy mắt chạy không còn hình bóng.

Lãnh Tiểu Tam cùng mấy người hơn nửa đêm chờ ở phía bên ngoài, đợi đến lúc mặt trời lên, Lý Lệ mở mắt nhìn ánh mặt trời mới ló, lại nhớ tới tối hôm qua, trên mặt có chút đỏ ửng. Đi theo nhiều đàn ông như vậy, cho tới bây giờ Lý Lệ cũng không có gặp qua người đàn ông nào dữ dội như Hoàng Vĩ, hôm qua……

Mang trên mặt là nụ cười, Lý Lệ lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, không nhịn được vươn tay lướt qua hình dáng của người đàn ông này. Tầm mắt không cẩn thận liếc tới cơ ngực của hắn, lúc này mới phát hiện ra thì ra người đàn ông này lại cường tráng như vậy. Lý Lệ khẽ mỉm cười.

Thật ra Hoàng Vĩ một đêm không ngủ, là không ngủ được, cảm thấy tay của Lý Lệ liền mở mắt. Bộ dáng kia của cô ta, liền nhỏ giọng nói: “Làm gì đó?”

Lý Lệ cười cười với Hoàng Vĩ, hoàn toàn không có một chút xíu thẹn thùng, mở to mắt nói: “Chính là muốn nhớ kỹ hình dáng của anh, hình dáng của người đàn ông em yêu nhất, em muốn ghi nhớ ở trong lòng.”

Hoàng Vĩ nghe vậy cười một tiếng, ghi ở trong lòng?

Lý Lệ nhìn một tầng sương lạnh trong mắt Hoàng Vĩ rồi nhanh chóng biến mất không khỏi sững sờ: “Sao vậy?”

Hoàng Vĩ nhanh chóng cười một tiếng, trên mặt cũng không nhìn ra được cái gì, nhẹ nhàng đứng dậy đi tới tủ quần áo, đưa lưng về phía Lý Lệ thay quần áo: “Em cũng chuẩn bị một chút đi, hôm nay còn có chuyện phải xử lý.”

Lý Lệ nghe vậy sững sờ, nghĩ một chút, hình như hôm nay không có chuyện gì lớn cần xử lý nha? Nhưng thấy Hoàng Vĩ đã mặc đồ xong, Lý Lệ cũng không tiện nói gì, quấn lấy chăn ngồi dậy, cầm quần áo của mình bắt đầu mặc.

Chờ Lý Lệ mặc xong, Hoàng Vĩ đã làm điểm tâm xong. Lý Lệ có chút ngoài ý muốn, nhìn bữa sáng bày ở trên bàn: “Những thứ này đều là anh làm sao?”

Hoàng Vĩ cười cười không nói lời nào, vươn tay kéo ghế ra cho Lý Lệ, như một thân sĩ phục vụ vì cô ta. Lý Lệ kinh hãi, nhưng trong lòng rất ngọt ngào. Mắt cười nhìn Hoàng Vĩ, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: “Có phải anh hôm nay có chuyện gì muốn nói với em không?” Biểu hiện hôm nay của Hoàng Vĩ thực sự khiến cho cô ta có chút ngoài ý muốn, là ngọt ngào ngoài ý muốn. Những người đàn ông trước kia, ai có thể làm được như Hoàng Vĩ? Những người đó, đều chỉ ngon ngọt khi ở trên giường, xuống giường liền quên hết.

Hoàng Vĩ ngồi ở bên cạnh Lý Lệ: “Đúng vậy, có tin mừng, ăn nhanh đi.”

Lý Lệ nghe liền vui mừng, vui mừng nhướng mày, cầm dao lên bắt đầu ăn điểm tâm của mình. Hoàng Vĩ làm điểm tâm rất ngon, trên căn bản Lý Lệ rất ít khi ăn bữa sáng, bởi vì những người đàn ông kia không có ai thân thiết như vậy. Làm đến rất khuya, căn bản buổi sáng Lý Lệ vẫn còn đan ngủ, đợi đến khi tỉnh lại đã là lúc ăn trưa. Sau khi lên đại học, cái thói quen đó đã được dưỡng thành, nên cũng không ăn. Có lúc ăn vào sẽ thấy khó chịu, nhưng hôm nay Lý Lệ muốn ăn, bởi vì đây là Hoàng Vĩ tự tay làm. Hơn nữa, thủ nghệ khá tốt.

Ngược lại Hoàng Vĩ không ăn, chỉ nhìn Lý Lệ ăn. Sau khi Lý Lệ ăn xong Hoàng Vĩ liền đứng dậy dắt Lý Lệ ra khỏi cửa: “Đi thôi.”

Lý Lệ nhìn dáng vẻ nóng nảy của Hoàng Vĩ không nhịn được cười: “Gấp gáp như vậy làm gì, em cũng không chạy mất.”

Hoàng Vĩ dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Lý Lệ cười nói: “Cũng không phải là sợ em chạy mất hay sao?”

Lý Lệ bởi vì câu này mà không nhịn được cười, vươn tay kéo cổ Hoàng Vĩ xuống, nhón chân lên hôn, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay anh giở trò quỷ gì vậy, có phải là có gì nhập vào người không? Làm sao lại dịu dàng như vậy?”

Hoàng Vĩ cười cười không nói lời nào, chớp mắt một cái như nhớ ra chuyện gì, nhìn Lý Lệ hỏi: “Anh muốn hỏi em một chuyện. Khi anh ở thành phố G, làm sao em lại thờ ơ với anh như vậy? Khi đó lòng anh đối với em chẳng lẽ em không cảm nhận được?”

Lý Lệ nghe vậy sững sờ, sau đó cười có chút cảm động: “Em biết ngay là anh, quả nhiên là anh sao?”

Trên mặt Hoàng Vĩ không lộ vẻ gì, nhưng dưới đáy mắt đã từ từ lạnh băng, chỉ là Lý Lệ không cảm thấy được thôi.

Lý Lệ tự nhiên nói: “Em biết rõ khi đó vì em cái gì anh cũng nguyện làm, em rất cảm động, nhưng sau đó không có tin tức của anh nữa. Anh phải biết, chờ khi anh xuất hiện lần nữa ở trước mặt em thì đã không giống trước kia rồi, em hoàn toàn không nhận ra. Nhưng vô luận như thế nào, em rất cám ơn anh, cảm ơn anh đã cho em yêu.” Nói xong úp sấp vào ngực Hoàng Vĩ, híp mắt lại, chảy ra những giọt nước mắt hạnh phúc. Hiện tại Lý Lệ cảm thấy, ông trời rất công bằng, rốt cuộc cũng công bằng với cô ta một lần. Ông cho Nghiêm Hi một Lãnh Diễm, khi đó Lý Lệ cảm thấy trời xanh không công bằng, nhưng bây giờ, ôm lấy nguời đàn ông thuộc về mình, cô ta hiểu, ông trời rất công bằng, sẽ cho hạnh phúc thuộc về riêng cô ta.

Hoàng Vĩ vươn tay xoa xoa đầu Lý Lệ, mắt nhìn về phía cửa. Trong lòng thoáng lạnh lùng, giống như đang cười nhạo, trên thế giới này không phải người phụ nào cũng vậy Khi đàn ông vì cô ta, cô ta không nhìn đến, thậm chí còn khi dễ họ. Đến khi đến khi người đàn ông đó ở trên cao nhìn xuống cô ta lại nghĩ hết mọi biện pháp để đứng trước mắt người đó! Hắn không phải là cái ví dụ sống sờ sờ hay sao?

Nếu không phải do Lãnh Diễm….

Nghĩ đến Lãnh Diễm liền nghĩ tới Nghiêm Hi, sao cô ấy không giống người phụ nữ này?

Lý Lệ từ trong ngực của Hoàng Vĩ ra, cười tủm tỉm nhìn Hoàng Vĩ: “Tốt lắm, bây giờ có thể nói cho em quà tặng của anh là gì không?” Nói xong liền vươn tay tạo tư thế đòi quà.

Hoàng Vĩ cúi đầu nhìn tay Lý Lệ, nhịn cười không được, nhìn cửa nói: “Đang ở bên ngoài.”

Lý Lệ quay đầu liếc nhìn trước cửa, trong đầu có chút nghi ngờ, không phải nhẫn cầu hôn sao? Nhẫn cầu hôn nhỏ như vậy đặt ở bên ngoài rất dễ bị mất nha, nghĩ lại, chẳng lẽ quà này chỉ có thể mua ở ngoài không thể mang vào?

Trong đầu của cô ta lập tức nhớ tới cái xe mình nhìn trúng, mắt Lý Lệ sáng lên, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoàng Vĩ, có chút vui mừng. Hoàng Vĩ cười cười không nói lời nào, ý bảo Lý Lệ mở cửa ra.

Lý Lệ gật đầu một cái, nhanh chóng chạy đến trước cửa, có chút kích động.

Khi cửa rắc một tiếng mở ra, nụ cười trên mặt Lý Lệ càng sáng chói, nhất định là thế.

Nghênh đón cô ta là một khẩu súng lục màu đen.

Lãnh Tiểu Tam đi theo ở phía sau cười cười đi vào, thấy người đàn bà xấu cuối cùng cũng rơi vào kết cục như thế, hắn rất sung sướng, nhìn Lý Lệ không nhịn được đắc chí: “Cô mạnh khỏe, Lý đại tiểu thư.”

Lý Lệ sửng sốt nhìn một đám người mặc đồng phục ở bên ngoài, nụ cười vẫn còn ở trên mặt, sũng sờ quay đầu nhìn Hoàn Vĩ. Thấy vẻ mặt không có gì của hắn, Lý Lệ ngây ngẩn cả người. Cho đến khi còng tay lạnh lẽo còng vào cổ tay trắng noãn của cô ta, cô ta vẫn chưa hiểu, chuyện gì vậy?

Đoàn luật sư của R&D nhanh chóng khởi kiện hai cha con Lý Thánh Đức, ký giả các tòa báo nhốn nháo ghi chép chuyện này.

Mày Lý Thánh Đức và Lý Lệ căn bản cũng không có hơi sức chống đỡ, không có ai biện hộ cho bọn họ, có nghĩa là như thế nào? Có nghĩa là bọnhọ thất bại thảm hại. Khi Lý Lệ đứng ở phòng xét xử quay đầu lại vừa đúng nhìn thấy một bóng người màu xanh lục, từ trong đám người rất dễ nhìn ra được người này, vì màu sắc quá bắt mắt. Lý Lệ hoàn toàn không dám tin trợn to hai mắt, Hoàng Vĩ?

Anh mặc cái gì kia?

Hoàng Vĩ cười cười nhìn Lý Lệ, nhưng không hề có trong đáy mắt, sau đó xoay người rời đi. Vừa đi ra khỏi tòa án liền thấy cảm đám ký giả đứng ở bên ngoài. Ký giả thấy hắn đi ra ngoài như ông vỡ tổ xông tới phỏng vấn: “Hoàng đội trưởng, thân là đội trưởng bộ đội đặc chủng cùng lúc phá được hai vụ án lớn, thậm chí còn có vụ án giết người mười bảy năm trước, đối với chuyện này anh có ý kiến gì không?”

Đối với vị đội trưởng bộ đội đặc chủng này, các ký giả đều sợ hãi. Vì hiếu kỳ, ai cũng muốn biết người này làm thế nào trong nửa năm nhảy lên chức đó nhưng không ai dám đi lên. Mặc dù người này mặc quân tranh giải phóng quân, nhưng toàn thân cao thấp lộ ra một cỗ hơi thở giết chóc, đây là khó tránh khỏi nha. Chúng ký giả ngươi đẩy ta nhường, có một cô gái cả gan đến lại gần hỏi một câu như vậy.

Trên mặt Hoàng Vĩ không lộ vẻ ra cái gì, ánh mắt đen thẫm lạnh lùng quét một vòng. Chúng ký giả bị dọa sợ lui về một bước dài, cửa phỏng vấn Hoàng Vĩ không ai có được.

Lúc Lý Lệ đi ra thấy được một màn này, Hoàng đội trưởng?

Lính áp giải Lý Lệ thấy Lý Lệ dừng lại liền lớn tiếng: “Đi mau.”

Các ký giả bị một tiếng này hấp dẫn, vừa nhìn thấy Lý Lệ đi ra, nháo nhào xông lên.

Đối mặt với những ánh đèn flash quen thuộc, Lý Lệ không nháy mắt hạ xuống, nhưng lại lộ ra một mỗ hận khí. Đứng xa xa nhìn người đàn ông của mình bễ nghễ đứng ở trên bậc thang, sau nửa ngày trời Lý Lệ nhếch lên nụ cười lạnh, quả nhiên, ông trời vẫn không công bằng?

Hoàng Vĩ hơi híp mắt lại nhìn Lý Lệ, sau đó lạnh lùng xoay người rời đi, lại không ngờ thấy được cô gái vừa hỏi mình híp mắt lại nghi hoặc nhìn mình.

Hoàng Vĩ lạnh lùng trợn mắt, cô gái sững sờ, sau đó lại cười: “Ha ha, anh giống như con của tôi vậy, tính tình không hề ưỡn ẹo, ha ha.”

Hoàng Vĩ sững sờ, người phụ nữ này lại coi hắn như con trai của cô ta?

Hoàng Vĩ lạnh lùng khẽ hừ, sau đó sải bước rời đi. Người phụ nữ nọ nhìn bóng lưng của hắn, cũng không gấp gáp, híp mắt lại suy nghĩ đến tòa soạn báo của mình, dường như còn có thể chống đỡ một hai ngày, nhưng sau đó thì sao đây?

Người phụ nữ gãi gãi đầu, thật sự không biết nên phỏng vấn người nào. Nhìn bóng lưng Hoàng Vĩ rời đi, cô gái lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số: “Alo, tiểu bảo bối, có phải nhớ anh hay không?” Giọng một người đàn ông không đứng đắn trêu chọc truyền đến.

Cô gái bĩu mội khinh thường, mắt nhìn lên trời xanh mây trắng: “Anh có biết người đàn ông tên Hoàng Vĩ, đội trưởng bộ đội đặc chủng?”

Bên kia trầm mặc ba giây đồng hồ, sau đó truyền đến giọng người đàn ông cực độ không thân sĩ rít gào: “Lão bà của anh nha, em gọi điện cho anh chỉ để hỏi anh về người đàn ông khác, còn có muốn sống hay không?”

Tiếu Thâm tức giận lập tức ném vỡ điện thoại, tức chết hắn rồi, nhưng nghĩ một chút, Hoàng Vĩ?

Sao cái tên người này quen vậy?

Nhớ lại Lãnh Diễm cười híp mắt kia, Tiếu Thâm, bừng tỉnh hiểu ra, thì ra người này đào góc tường đào ra? Một cuộc điện thoại gọi tới, Lãnh Diễm còn đang ôm lão bà của mình thử áo cưới. Nghiêm Hi mặc áo cưới rất xinh đẹp. Dĩ nhiên, Lãnh Diễm cảm thấy, xinh đẹp nhất là Nghiêm Hi còn ở trước ngực nũng nịu.

Nghiêm Hi từ trong phòng thử quần áo đi ra, Lãnh Diễm vẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Hi, mắt không động. Nghiêm Hi lúng túng ho khụ khụ, ngược lại Lãnh đại gia một tay chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc giống như đang thưởng thức một trân bảo cấp quốc gia, sau đó gật đầu đánh giá: “Sau gần đây lại nhỏ như vậy? Không phải gần đây anh đều xoa bóp bằng tinh dầu cho em sao? Chẳng lẽ tinh dầu là giả? Không được, xem ra phải ra nước ngoài mua mới được. Khi nào về thì đổi.”

Hai người hỗ trợ mặc áo cưới nét mặt bừng tỉnh, không trách được ngực của cô dâu mới này đẹp và lớn như vậy, thì ra là dùng tinh dầu. Hai người ăn ý nhìn lại bộ ngực của mình, sau đó tràn đầy hâm mộ nhìn Nghiêm Hi.

Nghiêm Hi nghe những lời này thiếu chút nữa không trực tiếp đập cho Lãnh Diễm một phát. Nói lung tung cái gì vậy nha, đây là ngực tự nhiên của cô có được hay không, là tự nhiên.

Nhưng hiển nhiên tâm trí hai người trợ lý đã không còn ở chỗ này nữa rồi. Hai người ngươi ngươi ta ta nói bóng nói gió hỏi Lãnh Diễm, hỏi nhãn hiệu của tinh dầu. Lãnh Diễm nghe liền nói, chính là tinh dầu XXX, rất đáng quý, Hi Hi nhà chúng ta mới dùng được gần hai tháng, ban đầu ngực của nàng nhỏ như thế này…

Nghiêm Hi ngồi trên ghế sa lông trợn trắng mắt, cô có nên nói tin R&D ở sau lưng sản xuất buôn bán tinh dầu XXX nói cho hai thiếu nữ ngu ngốc này không?

Mấy ngày qua, Lãnh Diễm không biết xấu hổ trong sáng ngoài tối dùng bộ ngực của cô để quảng cáo. Hắn cho ra vô số tuyên truyền về tinh dầu làm bộ ngực to lên, vả lại, đều là những phu nhân ở tầng lớp thượng lưu.

Nghiêm Hi ngồi bên cạnh cắn răng nghiến lợi nhìn Lãnh Diễm ở một bên vui mừng. Sau đó thật sự không nhịn được chạy tới ôm hông của Lãnh Diễm, dùng nụ cười khả ái nói với hai người trợ lý: “Anh ấy cũng vừa nói, trước đó ngực của tôi nhỏ hơn nhiều, có thể thấy được tinh dầu này có tác dụng rất tốt. Nhưng mà ngực lớn lên còn có thể nhỏ lại, có thể thấy được loại tinh dầu này không dùng được nha.”

Hai người trợ lý nhìn 34C của Nghiêm Hi làm cho người ta thực sự hâm mộ, hai người vô cùng rối rắm liếc nhau mọt cái, sau đó cắn răng quyết định, khi tan việc nhất định đi mua một chai dùng thử. Quản gì nó có tác dụng phụ gì, mặc kệ có phải đúng là sau khi lớn lên rồi nhỏ lại hay không, trước cứ thử cảm giác ngực lớn nó như thế nào đã.

Lãnh Diễm híp mắt cười nhìn Nghiêm Hi. Nghiêm Hi hừ lạnh trừng Lãnh Diễm một cái, hai người kia rất ăn ý chạy ra ngoài không làm kỳ đà cản mũi. Chờ sau khi chỉ còn hai người Nghiêm Hi nói: “Hành vi gian thương của anh thật đúng là không thể chấp nhận, khi nào thì anh sản xuất tinh dầu?”

Lãnh Diễm tặc lưỡi cười một tiếng: “Ai u, không phải là hai ngày trước hay sao, vừa mới sản xuất ra, hai ngày trước đã bắt đầu.”

Nghiêm Hi sững sờ, vươn tay véo mũi Lãnh Diễm: “Anh anh anh… anh không biết xấu hổ lấy ngực của em ra mà nói sản phẩm mới của mình. Anh, em muốn tố giác anh. Em muốn nói cho phái nữ khắp thiên hạ biết họ bị lừa gạt. Ngực em là tự nhiên nha, không phải là do tác dụng của tinh dầu kia!”

Lãnh Diễm ôm hông của cô nói: “Lão bà, anh là chồng của em, hi sinh vì sự nghiệp của chồng mình là chuyện nên làm, có đúng không?” Lãnh Diễm vừa nói vừa lắc lắc Nghiêm Hi, trong nháy mắt khiến Nghiêm Hi hoa hết mắt, thiếu chút nữa muốn ói ra.

Đối với điện thoại của Tiếu Thâm, Lãnh Diễm cũng không thèm để ý, thật sự mấy ngày gần đây ba tên kia mỗi người một cuộc hỏi: “Cảm giác kết hôn như thế nào a a a a!”

Thực sự phiền chết đi được, cho nên trực tiếp không thèm nhìn.

Khuya về nhà Lãnh Diễm nhận được một cú điện thoại, Nghiêm Hi đang tắm, liền nghe thấy tiếng chuông di động reo, mặc áo choàng đi ra ngoài nhìn một chút. Điện thoại hiện lên tên của viên quản lý.

Nghiêm Hi tò mò cầm điện thoại đi tìm Lãnh Diễm. Lãnh Diễm đang huấn luyện tiểu Yêu, khi Nghiêm Hi đi ra trong nháy mắt hóa đá. Một người một chó đang cùng nhau giằng co ở hai phương hướng đối lập. Lãnh Diễm chỉ vào mũi Tiểu Yêu: “Mi là nam, cô ấy là nữ, nam nữ thụ thụ bất thân không biết sao?”

Tiểu Yêu mắt to lấp lánh nhìn Lãnh Diễm: “Gâu gâu.” Không biết.

Lãnh Diễm bàn tay nắm thành quyền điên cuồng: “Về sau không cho phép mi chạy lên giường của ta, đó là giường của ta và vợ nhỏ bé của ta.”

Tiểu Yêu nghiêng đầu một cái, lè lưỡi liếm mũi, sau đó: “Gâu gâu gâu.”

Lãnh Diễm trợn mắt nhìn TIểu Yêu: “Mi nói phải đi?”

Nghiêm Hi nhìn dáng vẻ của Lãnh Diễm như vậy không còn gì để nói, vẫy tay gọi anh: “Điện thoại của anh.”

Cuộc so tài của một người một chó còn chưa kết thúc, Lãnh Diễm không quay đầu nói: “Hiện tại anh có chuyện quan trọng phải làm, em nghe giúp anh.”

Nghiêm Hi trực tiếp im lặng hỏi ông trời, có ai tới nói cho cô biết cô sẽ phải gả cho nhân vật nào vậy?

Nhưng nhìn một người một chó đang đấu với nhau ở trước mắt, hiển nhiên cô không thể giải thích vì sao.

Bất đắc dĩ nhận điện thoại: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Bên đầu dây sững sờ, sau đó hỏi: “Xin hỏi Lãnh tiên sinh có ở đây không?”

Nghiêm Hi nhìn sang một người một chó đang chơi rất vui vẻ: “Ở đây, ngài chờ chút.” Sau đó trực tiếp mở loa ngoài, khiến cho mọi người đều nghe thấy được. Người kia kêu: “Lãnh tiên sinh?” Có chút nghi ngờ, vì sao nghe được tiếng chó sủa.

Lãnh Diễm vội vàng ứng phó một tiếng: “Chuyện gì ngài cứ nói.”

Viên quản lý nói: “Vụ án đã tiến triển, ai cũng không dám bảo lãnh hai người kia ra. Lần này chuyện của cha con Lý Thánh Đức bị xã hội chú ý, tin tưởng nhất định sẽ nghiêm trị. Theo tôi thấy, hai người này không phải chỉ phạm phải một hai tội, đoán chừng là không ra được. Chỉ là bên Lý Lệ có thể sẽ thoáng cho cô ta một chút, nhưng ít nhiều cũng phải ở tù nhiều năm.”

Nghiêm Hi nhìn chằm chằm vào điện thoại, Lãnh Diễm vốn đang hứng thú chơi, nghe được chuyện hắn nói lập tức dừng lại, nhìn qua Nghiêm Hi, không bỏ lỡ điểm nào. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Anh muốn biết, kết quả này Nghiêm Hi hài lòng hay chưa hài lòng.

Nhưng nhìn mãi vẫn không ra được. Nghiêm Hi lẳng lặng cúp điện thoại, để điện thoại lên bàn, tại sao ông ta lại gọi vào số điện thoại này?

Khẳng định chính là Lãnh Diễm ở sau lưng nói, hai người kia nếu như không ra được là tốt nhất, nhưng mà đạt đến trình độ ở mãi bên trong tù nhất định phải có người ở sau lưng làm chút việc. Dù sao cũng vì một câu nói, đời này em không muốn nhìn thấy hai người kia của của Nghiêm Hi. Ý trong đó chính là để cho bọn họ ở trong đó tự sinh tự diệt thôi.

Viên quản lý hiểu, cho nên mới gọi cuộc điện thoại này. Người nhất định là không ra được, coi như ra được thì cũng không còn là người. Ở trong đó hạng người nào mà không có, ai biết được chờ đến mấy chục năm nữa đi ra có hình dáng gì, có khi trực tiếp bị đưa tới bệnh viện tâm thần rồi.

Nghiêm Hi cúp điện thoại giống như không có chuyện gì đi vào phòng tắm, còn dư lại Lãnh Diễm không biết nên làm sao, đây là cô đồng ý hay không đồng ý vậy?

“Gâu gâu.” Tiểu Yêu sủa hai tiếng bên tai, Lãnh Diễm quay đầu lại trừng mắt nhìn nó. Tiểu Yêu mở to hai mắt còn to hơn nhìn vào mắt Lãnh Diễm. Lãnh Diễm nhìn một chút liền ghen tỵ, tại sao mắt mi còn đẹp hơn mắt ta, tại sao? Lãnh Diễm quyết định trả thù Tiểu Yêu, trả thù như thế nào đây?

Con ngươi đảo một vòng, cười hắc hắn với TIểu Yêu. Tiểu Yêu thấy Lãnh Diễm cười như vậy liền sững sờ, bốn chân liền lui lại về sau. Căn cứ vào thời gian dài chung đụng, Lãnh Diễm lộ ra nụ cười như vậy chính là không có ý tốt. Mặc dù Tiểu Yêu không xác định là ý gì, nhưng theo bản năng của động vật nó hiểu được, cách xa Lãnh Diễm, sống lâu trăm tuổi.

Lãnh Diễm vẫn duy trì như vậy, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lãnh Tiểu Tam: “Đi tìm cho tôi một con chó cái hoàn mỹ nhất, xinh đẹp nhất.”

Cúp điện thoại xong liền hắc hắc nhìn Tiểu Yêu: “Tiểu Yêu của chúng ta cũng nên cưới vợ rồi đúng không?”

Công tác chuẩn bị hôn lễ được triển khai một cách tối đa, nhưng người vội chỉ là người trong nhà cô dâu chú rể. Nói như vậy, người nhàn nhã nhất chính là cô dâu chú rể. Mà giữa cô dâu với chú rể, cô dâu chính là người cực kỳ rảnh rỗi.

Nghiêm Hi nhìn người đến người đi trong nhà họ Lãnh, chữ hỷ đỏ thầm, vui mừng bố trí, rất náo nhiệt a.

Không biết tại sao, đột nhiên đi giày vào rồi lái xe rời đi. Chờ khi mọi người hồi hồn, đã không thấy cô dâu của ngày mai đâu. Khi Lãnh Diễm đến nhìn qua tủ đầu giường của cô, chìa khóa vốn ở trong đó đã không thấy đây. Con ngươi lóe lóe, sau đó Lãnh Diễm nói nói Chu Vận Uyển: “Không có việc gì, đoán chừng là bị huyên náo, muốn đi ra ngoài giải sầu. Mọi người cũng quá nhiều người rồi, cẩn thận làm tiểu tức phụ của con sợ.” Lãnh Diễm cố ý khoa trương.

Chu Vận Uyển vừa nghe, trực tiếp đẩy anh một cái: “Thật là, cưới nàng dâu liền quên mẹ, con chính là điển hình. Từ khi Hi Hi năm tuổi con đã bắt đầu quên người mẹ này rồi.”

Mọi người nghe xong cũng cười. Khóe miệng Lãnh Diễm giật giật, giống như không biết xấu hổ oán giận mẹ mình: “Ai u, mẹ của con, người nói cái này làm gì.”

Lãnh Diễm lập tức xin khoan dung: “Không sai không sai.”

Họ hàng của Chu Vận Uyển nhìn bà hâm mộ: “Nhìn một chút đi, con dâu của bà tốt hơn con trai rồi, khẳng định bà rất vui a.”

Chu Vận Uyển cười duyên, biết là con trai của mình lấy lại mặt mũi cho mình, không nói nhiều.

Nghiêm Hi lái xe tới trước của trại giam, nhìn cánh cửa kia, khóa xe trực tiếp đi vào.

Khi Lý Thánh Đức xuất hiện, Nghiêm Hi nhìn qua lớp kích cách thủy, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, cầm điện thoại lên. Lý Thánh Đức không nói câu nào, Nghiêm Hi mím chặt môi: “Ngày mai tôi kết hôn. Nhất định tôi sẽ hạnh phúc, tôi sẽ tiếp nối hạnh phúc của mẹ.”

Lý Thánh Đức cúi đầu không nói lời nào, nhưng khi Nghiêm Hi nhắc tới Nghiêm Tử Hoa, rõ ràng lóe lên một chút.

Nghiêm Hi thở dài: “Ông biết, mẹ chết như thế nào không?”

Lúc này Lý Thánh Đức lập tức ngẩng đầu lên nói: “Đều là do Lãnh Dật Lăng làm hại. Ban đầu nếu không phải Lãnh Dật Lăng xuất hiện trước mặt của cô ấy, cô ấy sẽ không biết. Nhưng thật không ngờ, Lãnh Dật Lăng, hắn lại giết chết mẹ của con!”

Khóe miệng của Nghiêm Hi kéo lên nụ cười giễu cợt: “Quả nhiên là ông truyền ra tin này.” Lý Thánh Đức nghe vậy sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Hi. Nghiêm Hi vẫn treo nụ cười trên khóe miệng nói: “Bốn năm trước, đột nhiên Chu Vận Uyển biết toàn bộ mọi chuyện. Lúc ấy rất không đúng dịp, tôi ở trong góc nghe được. Khi người kia nói Lãnh Dật Lăng giết mẹ tôi đã tin, hơn nữa cho đến trước đây không lâu. Vì tin tin tức đó, tôi rời khỏi nhà họ Lãnh, tôi hận cha Lãnh đã thu dương tôi, tôi rời khỏi Lãnh Diễm.” Nghiêm Hi nhàn nhạt nói, khóe miệng vẫn treo nụ cười, nói xong ngẩng đầu lên nhìn Lý Thánh Đức, gọi một tiếng: “Cha.” Lý Thánh Đức sững người, một giây sau lại nghe được giọng nói nhàn nhạt của Nghiêm Hi: “Ông thật đúng là một người cha tốt.”

“Nếu bốn năm trước ông đã bắt đầu lợi lụng chuyện của mẹ, vậy làm sao tôi lại không giúp ông một tay đây? Cho nên tôi viết thư nặc danh cho ông ngoại, nói muốn ông giúp tôi đưa ông ra ngoài. Quả nhiên, bốn năm sau ông được ra. Mặc dù khi đó tôi vẫn còn ôm ảo tưởng với ông, cho rằng quả thật ông là người vô tội. Khi đó tôi còn nghĩ khi ông ra ngoài vừa nhìn ông sẽ nhận ra tôi… kế hoạch của tôi sẽ dừng lại toàn bộ.”

Nghe giọng nói nhàn nhạt của Nghiêm Hi, Lý Thánh Đức nhớ lại lần đầu tiên khi gặp cô, khi đó mình…

Đã bỏ lỡ sao?

Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn Lý Thánh Đức, nhẹ nhàng cười: “Đây chính là báo ứng của ông?”

Khi Lý Thánh Đức trở về phòng giam bên tai vẫn còn vang vọng những lời này của Nghiêm Hi, báo ứng? Ha ha, đúng là báo ứng.

Trong phòng một vị lão bằng hưu nhìn Lý Thánh Đức cười khúc khích, cảm thấy thật phiền, lập tức hung ác nói: “Cười cái gì mà cười, không được cười, nghe rõ không.”

Nhưng Lý Thánh Đức vẫn cười như vậy. Người nọ thực sự nhịn không được, lại theo khuynh hướng bạo lực, lập tức vung quả đấm vào Lý Thánh Đức. Một quyền đánh lên đầu, sau đó mọi người sửng sốt, có người không xác định chọc Lý Thánh Đức: “Lão Lý? Ông sao vậy, sao ông không tránh, thân thủ của ông tốt nhất ở trong đây nha.”

Lý Thánh Đức vẫn cười khúc khích, trong miệng thao thao bất tuyệt nói lại câu nói sau cùng của Nghiêm Hi. Người bên cạnh nghe được liền hắng giọng kêu: “Ông nói cái gì?”

Bởi vì không nghe được, liền ghé sát bên miệng Lý Thánh Đức nghe, sau đó sững người ngẩng đầu lên. Những người khác tò mò: “Nói gì thế?”

Người này sững sờ nói: “Ông ta nói chết.”

Trong miệng Lý Thánh Đức chỉ có một chữ: chết.

Thật ra hắn nghĩ nói đúng lắm, cho dù chết, cũng không có cách nào trả được tội của hắn.

Nghiêm Hi vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích. Không bao lâu, cửa lại bị mở ra, Lý Lệ vừa nhìn thấy là Nghiêm Hi, trực tiếp quay trở về, ngục cảnh ngăn lại: “Quay lại ngồi xuống.”

Lý Lệ không muốn: “Báo cáo, không muốn gặp lại người phụ nữ này.”

Nghiêm Hi ngồi ở bên ngoài cái gì cũng không nghe được, nhưng nhìn thấy được. cứ như vậy híp mắt chờ. Cô nhìn thấy được khẩu hình của ngục cảnh: “Đàng hoàng một chút, ở đây không phải như khi cô ở ngoài kia.” Sau đó liền nhìn Lý Lệ sững người, bộ dáng rất miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Hung dữ cầm điện thoại lên thấy nụ cười trên môi Nghiêm Hi, Lý Lệ càng nhìn càng cảm thấy là đang cười giễu cợt cô ta. Nghiêm Hi chỉ cười, không nói lời nào, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Lý Lệ, khi dễ Lý Lệ. Lý Lệ thường dùng loại tâm khí cao ngạo, người khác không chịu nổi xem thường cô, cho nên Nghiêm Hi cũng sẽ dùng loại ánh mắt xem thường này nhìn cô ta.

Lý Lệ gắt gao cắn răn, hít sâu, cuối cùng vẫn không nhịn được vỗ bàn rống với Nghiêm Hi: “Cô có gì tốt mà lấy le, đúng, cô thắng, tôi phải ở trong này cả đời, cô hài lòng chưa?”

Nghiêm Hi cười cười, cười rất tao nhã xinh đẹp, so sánh với Lý Lệ điên cuồng dữ tợn, cô cười đến không hình dung được: “Đúng, tôi rất hài lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.