Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 43




Edit: Lee

“Trưa nay ăn gì?” Trong điện thoại, Lâm Tây Canh ôn nhu hỏi.

“Ừm… Ăn… Mì…” Lưu Ỷ Nguyệt cau mày trả lời, nhưng vẫn không thể nhớ nổi là mì gì.

“Mì gì?” Lâm Tây Canh lại hỏi.

“Em không nhớ rõ!” Lưu Ỷ Nguyệt thành thật trả lời.

“Không sao! Em ghi chưa? Lấy giấy nhớ ra xem xem!” Lâm Tây Canh gợi ý.

“A! Đúng rồi! Giấy nhớ. Xem em đã quên rồi này, mà từ từ, giấy nhớ em để ở đâu nhỉ?” Đầu kia, Lâm Tây Canh nghe thấy Lưu Ỷ Nguyệt không ngừng lẩm bẩm. Anh kiên nhẫn chờ. “Tìm được rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt vui sướng reo lên, “Xem nào, là mì rau cải! Trên giấy còn viết con rất thích, rất mềm!” Lưu Ỷ Nguyệt đọc lại nội dung giấy nhớ cho chồng nghe.

“Được lắm, rất giỏi!” Lâm Tây Canh cười khích lệ.

“Thật sao? Ha ha…” Lưu Ỷ Nguyệt được khen, vui như đứa nhỏ, cười rộ lên, “Tối nay anh về không?” Cô hỏi.

“Có. Em muốn làm đồ ăn gì ngon sao?” Lâm Tây Canh trả lời.

“Spaghetty!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn giấy nhớ, nói, nhưng lại lập tức phát hiện ra một vấn đề, “Sao lại là mì nhỉ? Đáng nhẽ em phải sắp xếp chứ, sao lại quên mất nhỉ?” Cô thì thào tự trách.

“Không sao! Spaghetty đi, không giống với bữa trưa đâu, một là kiểu Trung một là kiểu Tây mà!” Lâm Tây Canh vội vàng an ủi.

“Thật sao? Không sao chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt truy vấn.

“Thật! Không sao!” Dù Lưu Ỷ Nguyệt không nhìn thấy, Lâm Tây Canh vẫn gật đầu.

“Tối nay em đợi anh về, bye bye!” Lưu Ỷ Nguyệt nói xong, định cúp máy.

“Khoan đã!” Lâm Tây Canh vội vàng gọi lại, “Anh yêu em, bà xã!” Anh khẽ nói.

“Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt ngượng ngùng cười rộ lên, rất ngọt ngào!

“Em không yêu anh sao?” Lâm Tây Canh không quên chế nhạo.

“Không phải!” Lưu Ỷ Nguyệt cuống quít phủ nhận.

“Nhưng mà em chưa nói bao giờ!” Lâm Tây Canh cố ý giả giọng tức giận.

“Thật buồn nôn!” Lưu Ỷ Nguyệt hờn dỗi.

“Ha ha… Được rồi, không trêu em nữa! Thư kí giục anh đi họp rồi! Tối gặp lại!” Lâm Tây Canh cười rộ lên, thậm chí anh có thể đoán được, lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định đang đỏ mặt.

Buông điện thoại trong tay, anh giương mắt nhìn thư kí đang cười trộm, “Cười gì vậy?” Anh cố tình hỏi, hỏi xong liền đứng lên cầm bản ghi chép đi ra ngoài văn phòng, thư kí thấy vậy vội vã đi theo.

“Tôi cười Lâm tổng vừa rồi và Lâm tổng mọi khi không phải một người, có phải sếp gọi điện cho phu nhân không?” Thư kí liều mình hỏi.

Lâm Tây Canh đang sải bước, nghe vậy liền dừng lại, quay đầu cau mày hỏi, “Thế cô nghĩ tôi gọi điện cho ai?” Anh cố tình bắt bẻ thư kí.

“Đâu có, đâu có, không phải tôi nói lung tung, mà là một số người trong công ty đồn thổi…” Thư kí trẻ bị gương mặt hình sự của Lâm Tây Canh làm hoảng sợ, thầm nghĩ, vị Lâm tổng này đáng ra nên đi diễn kinh kịch mới đúng.

“A, đồn thổi gì vậy?” Lâm Tây Canh tò mò hỏi, lại thấy vẻ mặt khó xử của thư kí, bắt đầu thương lượng, “Tôi sẽ không bắt cô làm không công, nếu nói, tháng này tăng gấp đôi tiền lương, còn không thì trừ một nửa.” Lâm Tây Canh vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.

Thư kí nghĩ tới túi tiền tháng này, hoặc là phổng phao, hoặc là xép lẹp, hai loại này kẻ ngốc mới chọn cách sau, “Có người nói, tám phần là Lâm tổng nuôi bồ nhí bên ngoài, nếu không lại thay đổi nhanh như thế.” Thư kí hạ giọng, càng khiến những lời vừa rồi trở nên thần bí.

Lâm Tây Canh dù bận nhưng vẫn ung dung chờ thư kí tiếp tục nói hết. Thư kí liếc mắt nhìn cấp trên, nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục mật báo cho Lâm Tây Canh, “Từ người điên cuồng tăng ca thành mẫu đàn ông gia đình lí tưởng, ngày nào cũng về nhà đúng giờ. Hạn chế tối đa đi công tác, hơn nữa, mỗi khi ra ngoài còn gọi điện báo cáo, không chỉ thế, lúc gọi điện còn thắm thiết đến buồn nôn, vân vân… Tóm lại, mọi người đồn rằng sếp có bồ nhí!” Thư kí càng nói càng nói càng hào hứng, cuối cùng còn thêm cả phần phụ họa, khoa tay múa chân, hoàn toàn quên mất nhân vật chính đang ở ngay trước mặt.

“Đại khái cô cũng cung cấp không ít thông tin nhỉ?” Lâm Tây Canh mơ hồ nhếch nhếch khóe môi, đuôi lông mày nhướn cao, nói với thư kí.

“Ách…” Thư kí nghe vậy liền nghẹn họng, nhìn vẻ mặt Lâm Tây Canh, biết không những việc lớn không thành, mà ngay cả chức vụ nhỏ nhoi này cũng đang trong trạng thái báo động.

“Tháng này tiền lương không tăng, cũng chẳng giảm, còn chuyện tăng lương năm sau thì sao nhỉ? Từ từ xem xét thành tích sau này!” Lâm Tây Canh chậm rãi nói, sau đó xoay người đi về phía phòng họp.

“A! … Đừng mà! … Chuyện này sao lại tính toán như thế?” Thư kí phía sau Lâm Tây Canh không ngừng gào thét.

Lâm Tây Canh đi trước, khóe môi khẽ nhếch lên, dưới chân như có làn gió nhẹ, nâng bước chân anh lướt đi rất nhanh. Nhận thấy những thay đổi của mình, anh thật vui vẻ, thì ra muốn thay đổi cũng không khó, chỉ khó khi người ta khăng khăng cố chấp. Nhưng, anh đã thay đổi, Lưu Ỷ Nguyệt cũng đã thay đổi.

Loại thay đổi này bắt đầu từ khi Lưu Ỷ Nguyệt bị bệnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Lâm Tây Canh vẫn quyết định nói hết bệnh tình với cô. Anh đã nắm lấy tay cô, tha thiết nói, “Ỷ Nguyệt! Em gắng lên, chúng ta cùng nhau gắng lên! Em, anh, còn có con, chúng ta cùng nhau cố gắng, được không?”

Lưu Ỷ Nguyệt ngồi trên giường bệnh, tay bị anh gắt gao nắm lấy, ánh mắt cũng bị anh khóa chặt, “Ỷ Nguyệt! Đồng ý với anh, đừng nản lòng! Em nhất định sẽ khỏe lại! Tin anh đi!” Lâm Tây Canh khẽ dùng sức, hy vọng cô có thể cảm nhận được sức mạnh này.

“Tin anh không?” Anh nhìn chằm chằm ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt, hỏi.

Đôi mày Lưu Ỷ Nguyệt khẽ dãn ra, khóe môi như ẩn như hiện một nụ cười, cô yên lặng không nói, chỉ đơn giản hơi hơi gật đầu. Lâm Tây Canh mừng rỡ kéo cô vào ngực, “Thật tốt quá!” Anh không kìm được, reo lên.

Dán mặt vào lồng ngực ấm nóng của anh, Lưu Ỷ Nguyệt nghe tiếng tim anh mạnh mẽ, rõ ràng hơn bao giờ hết. Lần này, tiếng trái tim anh cũng như tiếng lòng cô, hòa vào làm một. Dồn dập, mạnh mẽ, giống như Bản Giao hưởng Số 5 cung Đô thứ Op. 67 “Định mệnh” của Beethoven. Đó là những nốt nhạc được soạn vào thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời Beethoven, nhưng lại là kỳ tích bừng sáng cả con đường nghệ thuật của ông.

Lưu Ỷ Nguyệt không nói cho Lâm Tây Canh, thật ra những lời anh nói cô đều nghe thấy hết, rằng anh yêu cô, không thể không có cô. Ban đầu, cô còn tưởng đó là do cô mộng mị, nhưng dần dần, cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp, tình tiết quen thuộc, giống như một đêm nào đó ở Luân Đôn, cô cũng nằm trên giường bệnh, anh ôm cô, “Không có việc gì, không có việc gì, sẽ tốt thôi.” Còn nhớ, bên tai không ngừng vang lên tiếng an ủi đứt quãng, đến khi tỉnh lại cô đã thấy anh đang cuộn mình trên sô pha.

Khóe mắt đã ươn ướt, trước đó cô không biết đâu mới là nơi dừng chân của mình, nhưng hiện tại, cô đã biết, trái tim cũng dần dũng cảm hơn, cảm giác yên bình lan tỏa khắp người. Cô mở to mắt, ngoài cửa sổ một mảng tối om, bóng tối lại khiến cô khẽ rùng mình, nhưng cô biết, từ nay về sau, cô không hề đơn độc.

Lâm Tây Canh gục xuống giường, tay vẫn nắm chặt tay cô không buông. Lưu Ỷ Nguyệt nâng tay lên, vuốt ve mái tóc anh, đột nhiên phát hiện, tóc anh điểm bạc. Một người đàn ông chưa đến 40 tuổi, lại có thể bạc đầu chỉ sau một đêm?

Còn nhớ trước đây, cô như Tôn Ngộ Không nhảy ra từ tảng đá, đột nhiên ngáng trước mặt anh. Đáng ra vĩnh viễn cũng không thể gặp nhau, nhưng cơ duyên xảo hợp, cuối cùng vẫn đến bên nhau. Cô đẩy anh đến cái bẫy cô sắp đặt trước, rồi tận mắt nhìn anh không đề phòng nhảy xuống…

Pháo hoa cuối năm rực rỡ như vậy, là anh khiến cô ngạc nhiên, khiến cô vui mừng, rốt cuộc giây phút giao thừa, cô không hề đơn độc. Không biết khi mua nhẫn tâm trạng anh thế nào, có lẽ không thể ngờ được, vòng nhẫn ấy cuối cùng không thể đeo lên tay hai người, lại thành gông xiềng trong lòng lẫn nhau.

“Em chưa bao giờ biết chính em ảnh hưởng đến anh như thế nào đâu!”

“Ỷ Nguyệt! Em nợ anh, biết không? Em nợ anh rất nhiều!”

Lời anh nói lúc say đột nhiên vang vọng bên tai, đúng vậy! Cô vẫn nghĩ cả thế giới này nợ mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân cũng mang nợ người khác, hơn nữa còn nợ rất nhiều. Trên thế gian này, anh là chủ nợ duy nhất của cô.

“Tây Canh! Tây Canh!” Lưu Ỷ Nguyệt lay lay anh. Giọng cô như có bùa chú, lập tức khiến Lâm Tây Canh bừng tỉnh.

“Sao vậy?” Anh hoảng sợ hỏi. Đôi mắt trong suốt của cô dừng trên mặt anh, nét mặt nhu hòa, tựa như một người khác.

“Không ngủ được sao?” Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt không nói lời nào, lại hỏi.

“Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, “Anh lên đây được không, mình em lạnh lắm!” Cô xốc trăn lên, nói với chồng.

Lâm Tây Canh khẽ cười, đoạn quay đầu về phía cánh cửa, “Nhưng y tá sẽ trách mắng” Anh trêu ghẹo, có điều chưa nói xong đã tháo giầy chuẩn bị leo lên giường, miệng vẫn lẩm bẩm, “Sáng mai thừa dịp y tá chưa vào anh sẽ xuống, bằng không thật sự sẽ bị mắng!”

“Ha ha, được!” Lưu Ỷ Nguyệt trốn vào lồng ngực chồng, vui vẻ trả lời, “Thật ấm!” Cô cảm thán.

“Em là tảng băng sao? Sao lạnh thế?”

“Em không biết…”

“Chắc chắn rồi!”

“…”

Trong phòng bệnh, hai vợ chồng thì thầm một lúc lâu mới im lặng. Khi ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm, hai người vẫn ôm nhau ngủ ngon lành. Y tá đẩy cửa vào, thấy vậy vội vàng khẽ khép cánh cửa lại.

Hai ngày sau, Lưu Ỷ Nguyệt được xuất viện. Theo lời dặn của bác sĩ, để vượt qua tác dụng phụ của thuốc, Lâm Tây Canh yêu cầu Lưu Ỷ Nguyệt phải ghi lại tường tận một ngày của cô.

Người bệnh không có tinh thần cũng không có sức lực làm chuyện gì, càng nhàn rỗi càng cảm thấy cuộc sống trở nên vô nghĩa, từ đó bắt đầu xuất hiện suy nghĩ coi thường mạng sống. Đại đa số người rơi vào tình huống này đều có thể nhận ra sự không bình thường của chính mình, nhưng họ lại không cho rằng mình có thể thay đổi tất cả. Bọn họ thường chọn một phương pháp tiêu cực, đó là nằm một chỗ và từ nói với chính mình: đợi cảm xúc của tôi tốt lên, tôi có thể… Nhưng, đến bao giờ cảm xúc mới tốt lên? Hình như cũng không nằm trong khả năng khống chế của người đó.

Đối mặt với tình huống này, mọi người thường rầu rĩ, nóng lòng muốn thoát khỏi lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể mờ mịt chờ đợi. Thật ra, tình cảm, tư duy và hành vi của con người luôn tác động qua lại lẫn nhau. Trong ba thứ đó, thứ dễ dàng khống chế, dễ dàng thay đổi nhất chính là hành vi. Bởi vậy, khi cảm xúc không tốt, người bệnh có thể thông qua việc chủ động thay đổi hành vi của chính mình để cải thiện cảm xúc. Vì vậy, tìm một việc trước kia thích làm nhưng rất lâu lại chưa thực hiện, sau đó lập ra một kế hoạch để hoàn thành nó, dần dần gia tăng những việc có ý nghĩa hơn. Từ đó, người bệnh có thể phát hiện, bản thân có thể làm rất nhiều việc, niềm yêu thích cuộc sống nhờ đó cũng được tăng lên.

Khi nghe bác sĩ tâm lý nói những lời này, Lâm Tây Canh đã nắm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt, khẽ hỏi, “Chuyện em rất thích nhưng lâu rồi chưa làm? Là chuyện gì nhỉ?”

“Không cần gấp gáp, hai người có thể từ từ nghĩ kĩ một chút.” Bác sĩ cười hòa nhã, “Ngàn vạn lần đừng tự xem mình là người bệnh, người nhà cũng phải nhớ kĩ, không cần quá chú ý, cũng không cần lo lắng những chuyện linh tinh, chỉ cần tin tưởng là được. Tôi rất thích thái độ tích cực của hai vợ chồng, có nhiều người cự tuyệt đi bác sĩ tâm lý, cho rằng nếu làm như thế thì sẽ trở thành bệnh nhân tâm thần.”

Trên đường về nhà, Lâm Tây Canh tiện tay mở radio, đúng lúc đang có một chương trình ca nhạc, MC nam trầm ấm nói, “Hôm nay chúng ta cùng nhớ lại một chút nền âm nhạc cũ. Không biết các bạn còn nhớ một bài hát có tên là “I Just Called To Say I Love You” – Tâm sự qua điện thoại, là một bài hát Âu Mĩ qua sự trình bày của Stevie Wonder không? Hôm nay, xin mời các bạn cùng thưởng thức lại ca khúc này. Hy vọng sau khi nghe xong, mọi người cũng có thể nói qua điện thoại với vợ mình, anh yêu em!”

Trong xe vang lên giai điệu quen thuộc, I Just Called To Say I Love You.



Anh chỉ gọi để nói anh yêu em.

Và đó là lời chân thành từ trái tim anh.

Hai người cũng không lên tiếng, cẩn thận lắng nghe từng giai điệu quen thuộc ấy, những rung động khi xưa lại ào ạt ùa về. Nhạc vừa hết, Lâm Tây Canh tắt radio, trong xe nhất thời yên tĩnh lạ thường.

“Hôm đó, trong điện thoại anh nói với em, ‘Ỷ Nguyệt, anh nhớ em.’ Không hiểu sao em lại đột nhiên nhớ tới ca khúc này.” Một lúc lâu sau, Lưu Ỷ Nguyệt mới chậm rãi nói.

“Nhớ rõ lần đầu tiên nghe bài hát này anh đã bị ca từ cùng giai điệu ấy lay động. Khi đó, anh đã nghĩ ai mới có thể khiến anh nói chuyện yêu đương qua điện thoại. Hồi ấy, không mua được băng gốc, hay dùng máy ghi âm ghi lại, nghe hết lần này đền lần khác. Không ngờ hôm ấy em lại hát bài này.” Lâm Tây Canh cười nói.

“Thật sao? Em cũng vậy. Ha ha…” Lưu Ỷ Nguyệt bật cười.

Lâm Tây Canh nhìn thấy nụ cười sáng lạn hiếm thấy của cô, đột nhiên nói: “Anh biết chuyện em thích làm nhưng rất lâu rồi chưa làm!”

“Chuyện gì?” Lưu Ỷ Nguyệt tò mò hỏi.

“Hát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.