Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 39




Edit: Lee.

Lưu Ỷ Nguyệt choáng váng chạy vào thang máy, ấn xuống tầng một. Cánh cửa thang máy sáng bóng, trong đó là một gương mặt nhợt nhạt, khóe mắt đỏ hoe, quần áo đơn bạc, trên chân chỉ có một đôi dép lê. Cô cắn môi nhìn bóng mình. Thế này đã là gì? Chuẩn bị chu toàn cỡ nào cũng không nghĩ sẽ rời đi lúc này, chẳng lẽ còn hy vọng người khác đuổi theo nữa sao?

“Lưu Ỷ Nguyệt, mày mệt mỏi không?” Cô cúi đầu tự hỏi.

Lê dép đi trên đường tiểu khu, tiếng dép quẹt vào mặt đất “Loẹt, quẹt, loẹt, quẹt…”, đầu óc Lưu Ỷ Nguyệt nặng trĩu hoàn toàn không cảm nhận được gì, tùy tiện ngồi xuống một băng ghế, trước mặt là khu vui chơi bé hay đến. Lúc này, nhà ai cũng đang vui vẻ cơm tối hoặc xem TV, khu vui chơi vô cùng vắng vẻ, chỉ có chiếc lá rụng trên mặt đất, không ngừng xoay tròn trong gió.

“Ai!” Tiếng thở dài phát ra từ lồng ngực, cô co người lại, ngơ ngác ngồi đó.

Cụp mắt, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay mình, buông lỏng, nắm chặt, buông lỏng, nắm chặt, lại buông lỏng, lại nắm chặt. Buông lỏng thật dễ dàng, nhưng muốn nắm chặt lại phải dùng sức, đạo lý đơn giản như vậy sao đến bây giờ cô còn chưa thông suốt?

Cô dạo qua cõi đời này lâu như vậy cũng chỉ muốn nắm giữ được thứ gì đó, nhưng kết quả cái gì cũng không nắm được, quay đi quay lại chỉ là công dã tràng. Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nhớ đến một câu truyện ngụ ngôn trước đây, con gấu tách bắp ngô, tách một hạt ném một hạt, cứ thế nửa ngày, cuối cùng con gấu phát hiện trên tay mình vẫn chỉ còn cùi ngô khô khốc.

Quay đầu nhìn lại quá khứ, không ngừng nhớ về những chuyện trước đây, cô muốn nghĩ xem, rốt cuộc mình đã rẽ sai ngã rẽ nào.

Nếu, không làm theo di chúc của bà chủ…

Nếu, không chấp nhận giao dịch với Hạ Dương…

Nếu, không sinh bé…

Nếu…

Thì ra, chính cô từng có nhiều lựa chọn như vậy.

“Ha ha…” Lưu Ỷ Nguyệt cười rộ lên, tự tôn vốn có đều hoàn toàn biến mất. Ít nhất con gấu kia còn giữ lại được cùi ngô, còn cô, lại không còn gì cả!

“Được rồi, bà cũng không xem xem bây giờ nó có ai làm chỗ dựa?”

“Hừ! Nếu không xem, tôi thật mặc kệ nói!”

Trong đầu đột nhiên hiện lên đoạn đối thoại này, cô từng nghe ở đâu nhỉ? Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, là Phong Đình, khi cô đi mời bố mẹ chồng ăn sáng, đã nghe thấy bọn họ nói chuyện. Khi đó, chưa từng nghĩ kĩ, giờ nhớ lại, thì ra là thế…

“…Cũng không nhìn xem chính mình là cái loại đạo đức gì, đại học thì chưa tốt nghiệp, còn bị đàn ông bao nuôi, ngay cả mang thai cũng bị sảy, nếu không có cha mẹ, Lâm Tây Canh sẽ lấy chị ta sao? Lâm gia muốn có người vợ như chị ta sao? Còn lâu mới có cửa!”

“Là cha đi tìm Lâm Đông Dương, đồng ý tài trợ tài chính cho Lâm thị, nhưng điều kiện là Lâm Tây Canh phải lấy chị ta! Bằng không, với điều kiện của Lâm Tây Canh việc gì phải là chị ta!”

“…Nghĩ lại, đứa bé này sẽ giống như cô, không có tình thương của mẹ. Đương nhiên, về sau cũng sẽ có mẹ kế, còn có em trai em gái, nó sẽ nghĩ như thế nào?”

“Còn có một cách, là bỏ đứa bé này đi, tôi cũng không muốn có một đứa con riêng.”

“…đứa nhỏ này tôi không cần, đỡ cho mười mấy năm nữa lại có con riêng tìm tới cửa.”

“Từ giờ trở đi, đừng mong rời khỏi đây, tôi sẽ sắp xếp giải phẫu. Muốn đi, cũng phải đi thật sạch sẽ.”

Kí ức không ngừng tái hiện trước mắt, không cần người khác tới khinh bỉ, lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt tự khinh bỉ chính mình. Cô đưa tay che hai bờ má, nước mắt ướt đẫm bàn tay, không có tiếng nức nở, chỉ có nước mắt lã chã tuôn rơi.

Lâm Thịnh Hi đứng sau Lưu Ỷ Nguyệt, bóng lưng cô hòa vào bóng đêm, tuy không nhìn thấy gương mặt cô, nhưng nhìn bóng dáng run run, cậu có thể biết, cô nhất định đang khóc. Lâm Thịnh Hi lặng lẽ đứng đó, cô nhất định không mong người khác nhìn thấy con người yếu đuối của cô.

Không biết khóc được bao lâu, bóng lưng cô cứng lại, rùng mình trước làn gió lạnh. Lưu Ỷ Nguyệt buông tay, thuận tiện lau nước mắt, ngẩng mặt nhìn bầu trời đen kịt.

Một chiếc áo khoác đột nhiên choàng lên vai cô, Lâm Thịnh Hi ngồi xuống bên cạnh, đặt đôi giầy trong tay xuống, nói, “Chị, thay giầy!”

Lưu Ỷ Nguyệt thay giầy xong, cầm lấy túi xách Lâm Thịnh Hi đặt trên ghế, đứng dậy đi ra khỏi tiểu khu.

“Chị, chị đi đây vậy?” Lâm Thịnh Hi vội vàng đuổi theo, lo lắng hỏi.

Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, hoàn toàn hờ hững, “Loanh quanh một lúc.”

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, mà tiếp tục đi ra ngoài. Lâm Thịnh Hi chạy theo, “Chị, không thì lên xe em đi hóng gió một chút? Đợi em, em đi lấy xe!”

Lưu Ỷ Nguyệt không để ý tới Lâm Thịnh Hi, đợi đến khi cậu lái xe đến, cô đã đi được một đoạn rất xa.

“Chị, lên xe đi!” Lâm Thịnh Hi dừng xe, mở cửa mời cô.

Lưu Ỷ Nguyệt dừng lại, nhìn chiếc xe thật lâu. Hai người giằng co ở lề đường, ngay khi Lâm Thịnh Hi sắp mất kiên nhẫn, Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên bước lên xe.

Xe chậm rãi chạy trên đường lớn, Lâm Thịnh Hi nhìn vẻ mặt Lưu Ỷ Nguyệt, chậm rãi nói, “Ngày bé bị thương, ngoài bệnh viện, em đã nói chuyện với anh rể.”

Cậu ngưng lại một chút, liếc mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, thấy cô vẫn cứng nhắc như trước, tựa như một con rối gỗ vậy!

“Em nói nếu anh ấy không tốt với chị, em sẽ lập tức dừng hợp tác.” Lâm Thịnh Hi lại nói tiếp, “Nhưng mà anh ấy nói với em, đừng đặt thêm chướng ngại giữa hai người, anh ấy căn bản không cần sự hợp tác này. Chị, em tin anh ấy!”

“Dừng xe!” Lâm Thịnh Hi vừa nói xong, Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên kêu lên.

Xe “kít” một tiếng sau đó dừng lại ven đường, Lưu Ỷ Nguyệt đẩy cửa xe bước ra, không thèm quay đầu lại. “Chị!” Lâm Thịnh Hi gọi với theo, thấy Lưu Ỷ Nguyệt đi vào một khách sạn.

Đợi ở ven đường một lúc lâu vẫn chưa thấy cô ra, Lâm Thịnh Hi khóa cửa xe, rồi cũng đi vào theo. Anh đến quầy lễ tân hỏi thăm thì biết Lưu Ỷ Nguyệt đã thuê một phòng, liền ra khỏi khách sạn, gọi điện thông báo cho Lâm Tây Canh.

“Alo! Thịnh Hi!”

“Anh rể, chị thuê phỏng ở khách sạn, để em nhìn địa chỉ…” Lâm Thịnh Hi vừa ngẩng đầu quan sát vừa nói.

“Cám ơn, Thịnh Hi! Cậu về nhà đi! Tôi nghĩ đêm nay cô ấy sẽ không về nhà đâu!” Lâm Tây Canh nói.

Lưu Ỷ Nguyệt ngồi ở mép giường, trong phòng chỉ có tiếng ấm nước ù ù, trên bàn là cốc mì đã mở sẵn.

“Tinh!” một tiếng, ấm điện bật nút!

Rót nước sôi vào cốc mì, cắt túi gia vị xong, Lưu Ỷ Nguyệt lại ngồi xuống mép giường chờ. Cô nhìn vào màn hình TV trước mặt, trong đó có bóng dáng cô, là ánh mắt hoảng sợ, thấp thỏm, lo âu.

Bật TV, đài truyền hình đang chiếu một bộ phim, “Khi phụ nữ kết hôn”, đây không phải bộ phim được yêu thích lắm nhưng Lưu Ỷ Nguyệt cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần trong phòng có âm thanh gì đó là được.

Cô cầm cốc mì lên, húp từng sợi mì mềm tơi, thậm chí đưa vào miệng cũng không cần nhai, sau đó nếm một ngụm nước, chủ yếu là vị bột ngọt, rất hại dạ dày!

Lưu Ỷ Nguyệt mặc kệ, chỉ cần nước mì nóng sưởi ấm cơ thể đông cứng của cô.

Tập phim trên TV vừa hết, nhạc cuối phim có câu “tìm một người tới yêu tôi…”, câu hát rơi vào tai Lưu Ỷ Nguyệt, ngưng đọng trên từng dây thần kinh. Nước mắt bất giác rơi xuống cốc mì, cả người không kiềm chế được run lên.

“Hu hu…” Áp lực nửa ngày trời cuối cùng cũng bùng nổ, Lưu Ỷ Nguyệt không ngừng gào thét, càng khóc càng mãnh liệt, càng đau đớn.

“Khụ khụ… khụ khụ… ọe…”

Cô che miệng lại, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, chút mì vừa ăn được đều nôn hết ra ngoài, cuối cùng chỉ còn nôn khan. Lưu Ỷ Nguyệt mệt mỏi áp má vào tường đá lạnh lẽo, chân tay xụi lơ, một chút sức lực cũng không có.

“Không ai yêu mày! Không ai cả! Không phải sớm biết rồi sao? Cần gì phải đau khổ chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt thì thào, chậm rãi đổ người xuống mặt đất, nhắm chặt hai mắt lại. Cô chỉ mong lúc này có một sức mạnh siêu nhiêu nào đó có thể mang cô đi, rời xa thế giới phức tạp này!

Không biết nằm bao lâu, Lưu Ỷ Nguyệt mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông di động, còn có tiếng TV không ngừng tấn công màng nhĩ, khiến đầu đau như búa bổ.

Cô đứng lên, chậm rãi ra ngoài, mở túi xách, di động bên trong vẫn không ngừng đổ chuông.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn kĩ, ngón tay dừng lại thật lâu, là Lâm Tây Canh, cuối cùng cô ấn nút đỏ, di động im bặt. Cô ngã vật lên giường, không muốn nghĩ đến anh nữa. Rất nhanh sau đó, di dộng lại kêu lên, Lưu Ỷ Nguyệt nâng tay, liếc nhìn một cái.

Một tin nhắn.

Lưu Ỷ Nguyệt do dự vài giây, mở tin nhắn, nhưng trong đó lại không có dòng chữ nào, chỉ có một đoạn video.

“Con gái, chúng ta ngủ được không?”

“A! A! Mẹ, mẹ!”

“Lát nữa mẹ về, ngủ với ba ba nào! Nào! Ba ba ôm!”

“A! A! Mẹ, tìm mẹ!”

Bé không chịu nằm yêu trong lòng Lâm Tây Canh, lắc đầu như trống bỏi, miệng kêu lớn, “Mẹ, tìm mẹ!”

“Con gái, không nghe lời ba ba đánh mông nhỏ giờ!” Lâm Tây Canh giữ chặt con gái, giả bộ định đánh mông bé. Bé tưởng ba muốn chơi, liền chu miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, khua khua bàn tay nhỏ, miệng vẫn không ngừng kêu la, “Không chơi với ba ba, tìm mẹ!”

“Ai nha! Ba bị con làm ước đẫm mồ hôi rồi đây. Tiểu tổ tông, xin con, ngủ đi nào!” Lâm Tây Canh lau trán lã chã mồ hôi, khổ sở nói.

Video này vừa hết, lại có một đoạn khác được gửi đến, mở ra, Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy tiếng hát non nớt của bé.

“Trên đời… mẹ là tốt nhất!”

“Con yêu như kho báu của mẹ…” Lâm Tây Canh hát theo con gái.

Lưu Ỷ Nguyệt che miệng lại, bài hát này mỗi đêm cô đều hát ru bé ngủ, mỗi khi cô hát, bé đều yên lặng lắng nghe.

“Không hạnh phúc nào bằng được mẹ ôm vào lòng…”

“…”

“Chim én nhỏ mặc áo hoa

Hàng năm mùa xuân đến nơi đây

Em hỏi chim én vì sao đến?

Chim én nói, mùa xuân nơi này đẹp nhất!”

“…”

Lâm Tây Canh hát tất cả những bài anh biết, bé bập bõm hát theo. Anh biết, vợ anh ở đầu kia nhất định đang nhìn.

Xem xong, nghe được giọng anh và con, mặt Lưu Ỷ Nguyệt ướt đẫm nước mắt.

“Lâm Tây Canh, anh đểu cáng!” Cô nức nở mắng, “Đồ đểu! Đồ đểu!”

Bé khóc mệt cuối cùng cũng chịu đi ngủ, nước mắt vẫn chưa khô. Lâm Tay Canh cẩn thận đắp chăn cho con, khẽ lau nước mắt trên mặt con gái, rất sợ làm mạnh quá con sẽ tỉnh dậy.

Ngoài cửa có tiếng động, Lâm Tây Canh vội vàng chạy ra, thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang cúi đầu khóa cửa.

“Em về rồi!” Anh khẽ nói.

“Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, lại lập tức cúi xuống, nhưng Lâm Tây Canh vẫn có thể thấy hốc mắt đỏ hoe cùng gương mặt sưng húp của cô.

“Con vừa ngủ, vất vả lắm mới chịu ngủ!” Lâm Tây Canh nói.

Lưu Ỷ Nguyệt thay giầy xong, khe khẽ đi vào phòng ngủ, dừng lại trước giường nhỏ của bé, thấy đôi mày bé nhíu chặt. Cô nhẹ nhàng vuốt ve má con, càng vuốt càng đau lòng. Bé đột nhiên giật mình, khóc mơ.

“Hình như con rất sợ hãi!” Lâm Tây Canh đứng cạnh, nói.

Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không nhúc nhích, nhíu mày trầm tư, “Có lẽ em không nên đưa con đến thế giới này!”

“Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh nắm lấy tay cô, “Làm ơn, ngàn vạn lần đừng nghĩ vậy!”

“Cả em nữa, em cũng không nên tồn tại trên đời này, từ khi em ra đời đã là một sai lầm!”

Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Lâm Tây Canh, mờ mịt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.