Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 21: Tài năng của Hạo Thành




Edit: Thiên Di

Beta: Lee

Chuông di động kêu hết hồi này đến hồi khác, Lâm Tây Canh bực mình nhìn chằm chằm cái tên nhấp nháy trên màn hình, Hạ Dương. Anh nhất quyết không nhận, giữa hai người đã chẳng còn gì để nói, chỉ còn lại tranh giành tàn khốc.

Rốt cục, di động cũng ngừng reo, nhưng chưa đến một giây sau lại tiếp tục ầm ĩ, lần này, màn hình hiển thị rõ ràng ba chữ “Lưu Ỷ Nguyệt”. Lâm Tây Canh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, oán hận nghĩ, không ngờ cái tên này lại có sức ảnh hưởng đến anh như vậy.

“Alo!” Lâm Tây Canh nhận điện thoại.

“Rốt cuộc anh cũng bắt máy!”

Lâm Tây Canh nhíu mày, đầu kia không phải Lưu Ỷ Nguyệt, mà là Hạ Dương.

“Không được cúp máy, nếu không anh sẽ hối hận.” Hạ Dương lập tức ngăn anh lại.

“Chuyện gì?” Lâm Tây Canh lạnh lùng hỏi.

“Chuyện gì? Tôi chỉ là muốn nói cho anh, kế hoạch của anh rất thành công, cuối cùng cũng gây ra tai nạn chết người. Bây giờ tôi đang ở bệnh viện Nhân Dân, anh đến đi, không cần tôi nói ai vào viện chứ?” Hạ Dương nhanh chóng nói xong, sau đó không cho Lâm Tây Canh có cơ hội hỏi tiếp, lập tức cúp máy.

Lâm Tây Canh áp sát điện thoại vào tai, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, “Ai? Ai vào viện?”

Trong bệnh viện Nhân dân, ngoài phòng cấp cứu, Nhị Hắc, Hạ Dương, hai người đàn ông chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Hạ Dương vuốt mặt, “Đều do tôi, tôi không nên xúc động như vậy, nếu, nếu. . . . . .” Anh thì thào tự trách, không dám tưởng tượng tiếp nữa. Đột nhiên nghĩ ra, đứa nhỏ kia cũng có quan hệ huyết thống với anh, chính anh còn được làm chú.

Lúc Lâm Tây Canh chạy tới bệnh viện, bác sĩ vừa chữa trị xong, bước ra ngoài hỏi:

“Ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Tôi, tôi là chồng của cô ấy.” Nhị Hắc giơ tay trả lời, hai người còn lại chết lặng tại chỗ.

“Vậy thì, anh theo tôi đến văn phòng nói chuyện một chút.” Bác sĩ vừa nói vừa rảo bước về phòng làm việc.

“Cậu là chồng của cô ấy khi nào?” Hạ Dương lôi kéo Nhị Hắc nhỏ giọng hỏi.

“Một lời khó nói hết, lát nữa nói sau, anh ta là ai vậy?” Nhị Hắc hỏi lại Hạ Dương.

“Cha của đứa bé.” Hạ Dương trợn mắt trả lời, Nhị Hắc dùng ánh mắt cực kì khinh bỉ liếc nhìn Lâm Tây Canh một cái.

Trong văn phòng, bác sĩ nhìn ba người đàn ông trước mắt, chỉ vào Nhị Hắc hỏi, “Anh là chồng của cô ấy, hai người bọn họ là ai? Người không liên quan xin mời đi ra ngoài.”

“Bác sĩ, ông cứ nói đi, bọn họ không phải người ngoài.” Nhị Hắc cười gượng trả lời.

Bác sĩ nhìn ba người, lắc đầu, lần đầu tiên ông gặp tình huống như vậy.

“Tình trạng của sản phụ không tốt lắm, đã ngừng xuất huyết nhưng thân thể cô ấy rất yếu, tử cung lại mỏng, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sinh non. Tôi đề nghị nhập viện, không được phép xuống giường.” Bác sĩ nói.

Lâm Tây Canh nghe thấy hai từ sản phụ, kinh ngạc nhìn hai người còn lại, bọn họ không hề ngạc nhiên, có chăng chỉ là vẻ mặt vô cùng lo lắng, hiển nhiên, đều biết hết rồi.

“Khi nào làm xong thủ tục nhập viện?” Lâm Tây Canh hỏi.

Bác sĩ nhìn anh một cái, lại đảo mắt nhìn Nhị Hắc, căn bản hoàn toàn không để ý đến anh, “Hiện tại không có phòng bệnh, chờ sáng mai xem sao, đêm nay chỉ có thể nằm ở phòng cấp cứu.”

Lâm Tây Canh không nói lời nào, dứt khoát bước ra khỏi văn phòng.Nhị Hắc thấy vậy, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế, Hạ Dương liền vỗ vỗ vai cậu ta, “Bình tĩnh một chút, chớ nóng vội!”

Vài phút sau, Lâm Tây Canh quay lại. Điện thoại nội tuyến trên bàn bác sĩ vang lên, ông cầm lấy ống nghe, “Alo, viện trưởng! Vâng, được, được, được. . . . . .”

Hạ Dương nhìn bác sĩ gật đầu như giã tỏi, thản nhiên nở nụ cười, ý vị thâm trường nhìn Lâm Tây Canh.

Đêm đó, Lưu Ỷ Nguyệt đang hôn mê được đưa vào phòng hạng nhất. Khi cô tỉnh lại, trời còn chưa sáng, giữa khoảng không mờ mịt, cô mơ hồ thấy bóng người nằm trên giường.

Lấy ống thở oxy trên mũi xuống, Lưu Ỷ Nguyệt ngồi dậy, nhìn người đó. Nhắm mắt lại, hy vọng khi mở mắt người đó chỉ là ảo ảnh, hy vọng người đó có thể biến mất trước mắt. Nhưng, sự thật lại không như mơ.

“Cô tỉnh rồi.” Lâm Tây Canh bừng tỉnh, khi ngồi dậy liền phát hiện Lưu Ỷ Nguyệt đang chăm chú nhìn mình.

“. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt trầm mặc không nói, không hiểu sao khi thấy anh bụng dưới lại đau lâm râm.

“Nằm xuống đi, bác sĩ nói cô không được cử động, không thể xuống giường.” Lâm Tây Canh vừa nói vừa đi đến trước giường.

Lưu Ỷ Nguyệt nằm xuống, xoay lưng lại, không hỏi anh vì sao xuất hiện, cũng không muốn mở miệng.

“Cô tạm thời không có việc gì, tôi đi làm trước, khi quay lại chúng ta nói chuyện.” Lâm Tây Canh nhìn bóng lưng của cô, nói, Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không nhúc nhích.

Lâm Tây Canh hề nghi ngờ việc anh chính là cha đứa bé, cũng không hối hận chuyện mình đã làm. Nhưng anh vô cùng khó chịu, cô mang thai, lại không hề nói với anh, còn tìm cho mình một người chồng, tìm cho đứa bé một người cha.

“Lưu Ỷ Nguyệt, cô giỏi lắm!” Lâm Tây Canh nghiến răng nói thầm.

Bệnh viện coi Lưu Ỷ Nguyệt như khách quý, bác sĩ trưởng khoa phụ sản đích thân khám bệnh, nói với Lưu Ỷ Nguyệt một đống kiến thức khi mang thai. Một ngày trôi qua rất nhanh, đến tận hoàng hôn, Lâm Tây Canh mới bước vào phòng bệnh.

“Chồng tôi đâu?” Lưu Ỷ Nguyệt mở miệng hỏi.

Lâm Tây Canh không ngờ, chờ đợi anh lại là một câu hỏi như thế. Anh cười lạnh, tự kéo ghế đến, ngồi xuống.

“Chồng cô?” Lâm Tây Canh châm chọc.

“Lưu Ỷ Nguyệt, cô định tìm một người như vậy sao? Chồng cô tôi không quan tâm, nhưng không thể khiến con tôi nhận một kẻ đồng tính luyến ái làm cha!” Lâm Tây Canh giận dữ nói.

Lưu Ỷ Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn anh, thấy anh tức giận đến nỗi hai bên thái dương nổi đầy gân xanh. Không ngờ anh biết chuyện của Nhị Hắc, Lưu Ỷ Nguyệt càng thêm khiếp sợ thế lực của anh.

“Con của anh? Anh tin là của anh sao?” Lưu Ỷ Nguyệt cười rộ lên, cười cho sự chắc chắn của anh, cười cho sự giận dữ của anh.

“Anh tin tôi vậy sao? Không ai nói với anh, mẹ tôi bỏ nhà theo người đàn ông khác sao? Không ai nói với anh, khi còn học đại học tôi từng bị người ta bao nuôi sao? Không ai nói với anh, tôi còn sẩy thai vì người đàn ông đó sao?” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi nói, lẳng lặng nhìn từng biến đổi trên khuôn mặt anh, thấy chân mày anh nhíu chặt, càng ngày càng lộ ra vẻ dữ tợn.

Lưu Ỷ Nguyệt cũng không hiểu rõ, rốt cuộc lúc này cô làm sao vậy, vì sao lại muốn chọc giận anh? Rõ ràng biết, với thực lực của cô căn bản không thể chống lại anh, nhưng lời đã nói khác nào bát nước đổ đi.

“Được, Lưu Ỷ Nguyệt, là cô nói!” Lâm Tây Canh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người cô.

“Hiện tại y học rất phát triển, chờ mấy tháng nữa, kiểm tra xem có phải hay không?”

“Tôi không làm!” Lưu Ỷ Nguyệt hoảng hốt la lên.

“Không phải do cô quyết định!” Lâm Tây Canh lạnh lùng trả lời.

“Còn nữa, nếu đứa nhỏ của tôi, sinh xong tôi sẽ dẫn đi, cô muốn sống thế nào thì sống.” Anh tiếp tục nói.

“Anh đừng mơ!” Lưu Ỷ Nguyệt đỏ mắt.

“Nhìn xem có phải tôi mơ tưởng hay không? Nghĩ lại, đứa bé này sẽ giống như cô, không có tình thương của mẹ. Đương nhiên, về sau cũng sẽ có mẹ kế, còn có em trai em gái, nó sẽ nghĩ như thế nào?” Lâm Tây Canh nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ một.

Hai người mặt đối mặt, tình yêu đã thay đổi, chỉ còn vết thương chồng chất, phải thấy nhau đau khổ mới chịu buông tay.

“Đi ra ngoài! Anh đi ra ngoài! Cút!” Lưu Ỷ Nguyệt cầm chiếc chén ở đầu giường ném tới, cô gần như phát điên. Tương lai Lâm Tây Canh miêu tả mới đáng sợ làm sao!

Trong phòng một mảng ồn ào, tiếng thủy tinh vỡ vụn xen lẫn tiếng gào thét khàn khàn.

“Còn có một cách, là bỏ đứa bé này đi, tôi cũng không muốn có một đứa con riêng.” Lâm Tây Canh vẫn tiếp tục nói những lời tàn khốc.

“Cút! Cút ra ngoài!” Lưu Ỷ Nguyệt giãy dụa xuống giường, cầm gối ném vào mặt Lâm Tây Canh. Sự mệt mỏi mấy ngày nay đã lên tới cực hạn, điên cuồng phun trào như núi lửa, không thể kiềm chế.

Mắt kính trên mặt Lâm Tây Canh rớt xuống, rơi trên mặt đất, tóc tai hỗn độn. “Cô điên rồi!” Anh bắt lấy hai tay Lưu Ỷ Nguyệt, sức mạnh chênh lệch nhau làm cho anh nhanh chóng khống chế được cục diện. Chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt điên cuồng giống như mẹ thú dữ, hận không thể tiến lên xé xát anh.

Lúc này Lưu Ỷ Nguyệt chỉ có một ý nghĩ, chính là anh muốn giết đứa bé. Nháy mắt, anh trở thành kẻ giết người trong mắt cô. Anh muốn bóp chết một sinh linh bé bỏng, càng muốn cướp đoạt quyền làm mẹ của cô. Lâm Tây Canh từng là người cô yêu giờ anh lại giống như họ, như mẹ cô, cha cô, như gã đàn ông đó, còn nhiều, nhiều người khác nữa. Lưu Ỷ Nguyệt chỉ muốn xé nát gương mặt trước mắt, xem xem đằng sau gương mặt ấy thật ra là thứ gì.

Lâm Tây Canh ấn Lưu Ỷ Nguyệt xuống giường, “Cô bình tĩnh chút đi!” Anh hét lên, nhưng dường như Lưu Ỷ Nguyệt không nghe thấy gì , hoàn toàn đắm chìm trong nỗi bi phẫn.

“Buông! Buông!” Lưu Ỷ Nguyệt quát lớn, cánh tay không thể động đậy, cô bắt đầu dùng chân đá anh, chỉ hy vọng anh lập tức biến mất trước mắt cô.

“Cô bình tĩnh chút đi! Điên rồi sao!” Quan tâm đến tình trạng cơ thể cô, Lâm Tây Canh không dám dùng sức, lại bị Lưu Ỷ Nguyệt hung hăng đá trúng.

“Buông cô ấy ra! Anh, mẹ nó, không phải là đàn ông, dám đánh phụ nữ!” Nhị Hắc vừa bước vào phòng liền nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng ném túi hoa quả trong tay xuống, nhảy vọt đến, đẩy Lâm Tây Canh ra, đấm thẳng vào mặt anh.

Lưu Ỷ Nguyệt vừa thấy Nhị Hắc liền như gặp được người thân, “Nhị Hắc! Nhị Hắc!” Cô bật khóc, nói không nên lời. Nhị Hắc thấy thế vội vàng tiến lên ôm lấy cô, “Không sao nữa! Chị thế nào rồi?”

“Không. . . . . . Không. . . . . . sao.” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Lâm Tây Canh đứng thẳng người, nhìn một màn trước mắt. Một tháng trước, cô còn là người phụ nữa ngoan ngoãn trong lòng anh, lúc này lại đang ôm người đàn ông khác, khóc nức nở. Anh nâng tay lau khóe môi, một vết máu rõ ràng ở đuôi mắt, đau nhói!

Lúc này Lưu Ỷ Nguyệt mới phát hiện Lâm Tây Canh đang trừng mắt nhìn mình, cô nức nở nhìn về phía anh, ánh mắt anh khiến cô sợ hãi.

“Ỷ Nguyệt, đừng sợ, có em ở đây, anh ta không dám làm gì chị đâu!” Nhị Hắc lấy dáng vẻ của một người chồng quay đầu lại trừng mắt với Lâm Tây Canh.

Lâm Tây Canh xoay người nhặt mắt kính trên mặt đất lên, nhìn một chút, chưa bị hỏng, sau đó chậm rãi đeo vào. Khi ngẩng đầu, anh đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, cười lạnh hai tiếng.

“Tôi sẽ không làm gì cô ấy, hiện tại cô ấy là vợ của cậu, hãy chăm sóc cho tốt. Có điều, tôi nói lại, đứa nhỏ này tôi không cần, đỡ cho mười mấy năm nữa lại có con riêng tìm tới cửa.” Lâm Tây Canh nói với Nhị Hắc.

“Anh!” Nhị Hắc không biết nói gì tiếp, mặt đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy Lưu Ỷ Nguyệt trong ngực đang lạnh run.

“Từ giờ trở đi, đừng mong rời khỏi đây, tôi sẽ sắp xếp giải phẫu. Muốn đi, cũng phải đi thật sạch sẽ.” Lâm Tây Canh lạnh lùng nói. Hai người đã tới đường cùng, sao có thể giữ lại sự ràng buộc này.

Lưu Ỷ Nguyệt trơ mắt nhìn Lâm Tây Canh ra khỏi phòng bệnh, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Cô ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, đầu óc trống rỗng.

“Chị Ỷ Nguyệt, không sao, anh ta chỉ dọa chị thôi, hổ dữ không ăn thịt con.” Nhị Hắc an ủi Lưu Ỷ Nguyệt.

“Nhị Hắc, cậu đi đi, đừng đến đây nữa.” Lưu Ỷ Nguyệt từ từ trả lời.

“Chị!” Nhị Hắc thấy Lưu Ỷ Nguyệt như người mất hồn, lòng nóng như lửa đốt.

“Đi đi, cách xa tôi một chút, nếu không anh ta sẽ không bỏ qua cho cậu.” Nói xong, Lưu Ỷ Nguyệt nằm xuống, đưa lưng về phía cậu ta.

Nhị Hắc đứng đó, nhìn chằm chằm bóng dáng Lưu Ỷ Nguyệt cuộn lại. Sau đó, anh lưỡng lự đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.