Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 16




Trận chiến này là chính mình chuốc lấy.

Lâm Tây Canh bước ra khỏi ngân hàng, làm việc vô cùng thuận lợi, về phía ngân hàng đồng ý cho Lâm thị vay vốn. Dù sao, nói cho cùng Lâm thị vẫn là một thương hiệu uy tín, kinh doanh không khó khăn, mà ngân hàng gặp cơ hội kiếm tiền ai lại không nắm lấy.

Lâm Tây Canh ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lái xe hỏi một câu, “Lâm tổng, về văn phòng ạ?”

“Không cần, về nhà!” Anh vẫn không mở mắt, trả lời.

Lái xe mấp máy môi, vô cùng muốn hỏi tiếp, “Nhà ai?”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hỏi như thế không phải quá nhiều lời sao? Mỗi khi Lâm Tây Canh đến nhà Lưu Ỷ Nguyệt đều tự lái xe đến, chưa bao giờ dùng đến tài xế công ty, vì thế anh ta liền chạy xe đến cổng lớn Lâm gia. “Cám ơn!” Trước khi Lâm Tây Canh xuống xe còn lẩm bẩm một câu, lái xe tự thấy mình may mắn, đầu óc sáng suốt, chọn đúng địa điểm.

Thật ra hôm nay Lâm Tây Canh không muốn về nhà, anh đã quen ở căn hộ nhỏ nhắn của Lưu Ỷ Nguyệt, đặc biệt, nơi đó còn có hương vị ấm cúng của một gia đình. Có điều, hôm nay, Khương Tố Trân gọi điện đến nhắc anh về nhà.

“Mẹ!” Vừa vào cửa, Lâm Tây Canh liền thấy mẹ đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.

“Về rồi à? Ăn cơm đi!” Khương Tố Trân đi vào phòng ăn, Lâm Tây Canh lập tức đi sau.

Trên bàn cơm lớn như vậy, chỉ có hai mẹ con Khương Tố Trân, không thấy bóng dáng Lâm Đông Dương đâu.

“Cha đâu mẹ?” Lâm Tây Canh hỏi.

“Tối nay ông ấy có việc, không ăn cơm ở nhà.” Khương Tố Trân gắp thức ăn cho con, nói.

“Ách.” Lâm Tây Canh cúi đầu, hai mẹ con yên lặng ăn cơm, chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đũa va vào nhau lạch cạch. Theo quy tắc của Lâm gia, khi ăn cơm không được nói chuyện, không được phát ra tiếng nhai nuốt, ăn canh càng không được phát ra tiếng động quá lớn. Tất cả đều có vẻ nhà giàu rất gia giáo, lúc này lại khiến Lâm Tây Canh cảm thấy khó thở. Anh nhớ lại cảm giác ăn cơm cùng Lưu Ỷ Nguyệt, có thể nó, có thể cười, có thể không kiêng kị ăn uống thoải mái.

Thỉnh thoảng Khương Tố Trân lại liếc mắt nhìn con trai, anh đã thay đổi, không tập trung như trước đây.

Khương Tố Trân không khỏi tự trách, bà không xứng đáng làm một người mẹ, ngay cả con trai nghĩ gì cũng không biết. Tuổi trẻ không biết tâm tư chồng, về già không hiểu tâm tình con.

Bữa cơm tối nặng nề trôi qua. Không ngờ mình có thể kiên trì ăn uống như vậy hơn ba mươi năm, lúc này nghĩ lại, chính Lâm Tây Canh cũng thấy lạ, không khỏi tự hỏi, tại sao trước đây mình lại làm được. Bữa cơm như vậy, thật khiến người ta đau dạ dày.

Hai mẹ con trở lại phòng khách, người giúp việc vừa thu dọn bàn ăn xong, lập tức bưng khay hoa quả lên. Khương Tố Trân theo thói quen bật TV lên, ngày nào cũng vậy, bà đều xem dự báo thời tiết. Tuy bà rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng vẫn muốn nắm bắt thời tiết mỗi ngày.

“Ngày mai có mưa…” Khương Tố Trân nói thầm theo nhân viên dự báo thời tiết. Bà đang định nhắc con trai mang ô, nhưng lại nhớ ra, trong xe lúc nào cũng để sẵn ô, nên tự thấy có nói cũng bằng thừa. Hơn nữa, hai người đàn ông trong nhà này cũng không ít người quan tâm.

Nhiều khi Lâm Tây Canh rất muốn nói với mẹ, bà chỉ cần sống cho chính mình, không cần suốt ngày xoay quanh chồng con, biết đâu bà sẽ vui vẻ hơn một chút.

“Hai ngày trước mẹ gọi điện cho Kì Kì, muốn gặp nó một chút, không ngờ con bé một mực từ chối.” Khương Tố Trân vừa nhìn TV vừa nói.

“Mẹ, không cần lo chuyện của con với Kì Kì.” Lâm Tây Canh trả lời.

“Ai, mẹ không biết con nghĩ gì nữa? Thư kí kia có gì tốt chứ?” Khương Tố Trân nhăn mặt than thở. Chẳng lẽ là di truyền sao? Con trai cũng giống cha nó vài chục năm về trước, điểm khác nhau lớn nhất chính là, nó còn chưa kết hôn. Bọn họ đều yêu thương người “không xứng” với mình, mà đã không chiếm được thì càng nhớ mãi không quên. Người đàn bà kia khiến chống bà lưu luyến suốt đời, vì bà ta, sẵn sàng chấp nhận cuộc sống vợ chồng bằng mặt chứ không bằng lòng. Còn con trai sau này sẽ như thế nào? Càng nghĩ, Khương Tố Trân càng không thể chấp nhận được một đứa con dâu như vậy, vĩnh viễn không thể.

Bởi vì quá khứ của bà, chấp nhận cô gái đó có khác gì chấp nhận người đàn bà kia không?

“Mẹ, cô ấy là Lưu Ỷ Nguyệt.” Lâm Tây Canh khẽ cười.

“Mẹ mặc kệ cô ta tên là gì, mẹ không muốn biết.” Khương Tố Trân cố chấp lắc đầu.

Đối với phản ứng của mẹ, Lâm Tây Canh chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Dù sao chuyện này cũng khiến mẹ nhớ tới Trương Uẩn Hoa, không khỏi có phần khó chịu. Người đàn bà kia đúng là âm hồn không tan bám lấy Lâm gia.

Ban đêm, Lâm Đông Dương đi dự tiệc về, liền gõ cửa phòng Khương Tố Trân.

“Vào đi, cửa không khóa.” Một lúc sau Khương Tố Trân nói, Lâm Đông Dương đẩy cửa đi vào.

“Bà nói chuyện với nó chưa?” Vừa bước vào, ông đã hỏi.

“Chẳng nói gì cả, còn có thể nói gì chứ? Dù sao hôn sự với Ngô gia cũng bị hủy rồi.” Khương Tố Trân tức giận nói, không quên trừng mắt lườm Lâm Đông Dương, “Không biết có phải gen nhà họ Lâm mấy người có vấn đề gì không? Ngàn vạn lần tôi cũng không ngờ Lâm Tây Canh cũng như vậy, trước giờ nó đều rất nghe lời, không hiểu sao đến lúc này với mắc lỗi.” Khương Tố Trân châm chọc nói.

“…Bà!” Lâm Đông Dương cứng họng, “Tôi không cãi nhau với bà. Bà phải để ý đến Tây Canh hơn, người kia nhất định sẽ rời xa nó.”

Khương Tố Trân nhìn chồng, bà kinh ngạc hỏi, “Sao ông biết?”.

“Tôi đã nói chuyện với cô ta, cô ta cần một trăm vạn.” Lâm Đông Dương trả lời ngắn gọn.

“Cái gì! Một trăm vạn! Cô ta quá tham đi!” Khương Tố Trân tái mặt, tiếp tục tưởng tượng, “Nếu Tây Canh biết thì sao bây giờ? Không phải đòi mạng của nó sao?”

“Thế nên tôi mới bảo bà để ý nó một chút.” Lâm Đông Dương nói tiếp.

“Con trai tội nghiệp của tôi, nó ngốc quá!” Khương Tố Trân thất thần ngồi ở mép giường, thì thào tự nói. Bà không dám tưởng tượng nếu như con trai biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ trời sẽ sụp xuống.

Cha con Lâm gia đều như nhau, Lâm Đông Dương đi về phòng, không khỏi nhớ lại kí ức vốn trôn sâu trong lòng. Khi đó, ông đã kết hôn. Nhưng Khương Tố Trân không hòa đồng, tài giỏi như Trương Uẩn Hoa, chính vì vậy, đối với Trương Uẩn Hoa, ông chính là nhất kiến chung tình. Tình yêu không liên quan đến tuổi tác, khi nhìn thấy Trương Uẩn Hoa, Lâm Đông Dương mới biết được tình yêu đầu tiên của đời mình. Tuy ông đã có vợ con ở nhà, nhưng lúc này cũng mới biết vị tình đầu. Ông giấu diếm hôn nhân của mình, mãi đến khi Trương Uẩn Hoa phát hiện thì đã muộn mất rồi.

Về sau, mọi chuyện phát triển đến mức ngoài tầm kiểm soát của ông. Khương Tố Trân dựa vào quyền lực của nhà mẹ đẻ ở Lâm thị nhất định không nhún nhường, khóc lóc quỳ trước mặt Triệu Uyển Nhi, muốn bà làm chủ cho mình, nhưng nhất quyết không ly hôn.

Lúc đó, Lâm thị đang trong giai đoạn phát triển hết sức quan trọng, Lâm Đông Dương dù sao cũng là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có tham vọng. Vì Lâm thị một tay mình sáng lập, ông quyết định buông tha cho Trương Uẩn Hoa.

Trương Uẩn Hoa rời khỏi thế giới của ông, nhưng lại giống như chưa bao giờ cách xa. Lúc nào bà cũng hiện hữu ở Lâm gia, trong trí nhớ của Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân, trong cuộc hôn nhân đáng buồn của bọn họ.

Con trai không muốn giống ông, nhưng trên thế gian, thứ đáng sợ nhất chính là huyết thống. Lâm Tây Canh mang trong mình dòng máu của ông, chuyện này không ai có thể thay đổi được. Nhìn thấy Lưu Ỷ Nguyệt, Lâm Đông Dương biết, con trai ông không phải bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của cô, về phương diện này, Ngô Nhân Kì hoàn toàn vượt trội so với Lưu Ỷ Nguyệt.

Trên người cô có bóng dáng Trương Uẩn Hoa năm đó, độc lập, tự chủ, không giống những người phụ nữ khác. Cô mang đến cho người ta cảm giác an tâm, thư thái.

Nhưng vì sao Lưu Ỷ Nguyệt lại muốn một trăm vạn? Rõ ràng cô đã nắm được trái tim Lâm Tây Canh, mà giá trị con trai ông, còn vượt xa một trăm vạn kia. Lâm Đông Dương không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Lưu Ỷ Nguyệt nằm trên giường, giơ cao tấm séc một trăm vạn lên. Một trăm vạn, rốt cuộc là nhiều hay ít? Lưu Ỷ Nguyệt nói thầm. Mười nghìn cọc, mỗi cọc một trăm. Nếu trải trên giường thì sẽ thế nào nhỉ? Thậm chí Lưu Ỷ Nguyệt còn muốn thử một lần.

Cầm một trăm vạn trong tay, tìm một thị trấn nhỏ, có thể sung túc cả đời. Một Lưu Ỷ Nguyệt thông minh sẽ lập tức đứng lên thu dọn hành lý, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt ngu ngốc lại nằm yên trên giường, chờ ngày bại lộ.

Di động đột nhiên đổ chuông, Lưu Ỷ Nguyệt bắt máy, “Alo!”

“Đang làm gì vậy?” Lâm Tây Canh hỏi.

“Đang nhìn tiền, rất nhiều tiền.” Lưu Ỷ Nguyệt oán thầm.

“Đang ngủ.” Oán thầm xong, Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

“Người ngủ còn có thể nói chuyện?” Lâm Tây Canh cười hỏi.

“Em nói cho anh biết, không phải anh đang nói chuyện với người, anh có sợ không?” Lưu Ỷ Nguyệt giả thần giả quỷ, nói.

“…Ha ha.” Lâm Tây Canh bị Lưu Ỷ Nguyệt trêu như vậy, chỉ bật cười vui vẻ, tiếng cười ấy rơi vào tai cô lại thành sầu não. Cô nhìn chi phiếu trong tay lại lắng nghe tiếng cười thoải mái của anh.

“Nếu em nói cho anh biết, em bán anh lấy một trăm vạn, bán tình yêu của anh với giá một trăm vạn, anh có thể cười như vậy không?” Lưu Ỷ Nguyệt thầm hỏi Lâm Tây Canh.

“Cái gì? Em nói thầm gì vậy?” Lâm Tây Canh đột nhiên hỏi, Lưu Ỷ Nguyệt đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ anh nghe thấy, cô vừa nói thành tiếng sao?

“Không có, em chẳng nói gì cả.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu phủ nhận.

“Ỷ Nguyệt, anh nhớ em.” Cuối cùng Lâm Tây Canh cũng nói ra nỗi lòng mình, gọi điện cũng chỉ muốn nói với cô câu này mà thôi.

Lưu Ỷ Nguyệt bỗng nhiên nhớ đến một bài hát, “I just call to say I love you” – Tâm sự qua điện thoại, cô đã từng rất cảm động khi nghe ca khúc này. Thật không ngờ, chính mình cũng có ngày trở thành nhân vật chính trong đó.

Không phải bữa tiệc chúc mừng năm mới.

Không có kẹo sô cô la trao nhau.

Không phải ngày xuân đầu tiên.

Không có bài ca nào vang lên.

Thực ra vẫn chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Không có cơn mưa tháng tư.

Không có hoa tươi khoe sắc.

Không phải đám cưới vào thứ bảy giữa tháng sáu.

Vậy đây là gì, chỉ là một sự thật.

Chỉ ba từ, anh phải nói với em:

Anh chỉ gọi để nói anh yêu em.

Anh chỉ gọi để nói anh quan tâm em nhiều lắm.

Anh chỉ gọi để nói anh yêu em.

Và đó là lời chân thành từ trái tim anh.

Không phải mùa hè nóng bỏng.

Không phải tháng bảy ấm áp.

Không phải đêm thu tháng tám dịu dàng.

Không phải ngày thu gió nhẹ.

Không phải mùa lá rụng.

Cũng chẳng phải lúc chim bay về phương nam.

Không phải tiết thu phân.

Không phải lễ Haloween.

Cũng không phải lễ Giáng sinh vui vẻ em mang đến.

Vậy đây là gì, tưởng chừng cũ nhưng thật mới mẻ.

Để lấp đầy trái tim em nhưng ba từ đó chưa bao giờ được nói ra

Anh chỉ gọi để nói anh yêu em.

Anh chỉ gọi để nói anh quan tâm em nhiều lắm.

Anh chỉ gọi để nói anh yêu em.

Và đó là lời chân thành từ trái tim anh.

Trong đầu cô vang lên giai điệu tình cảm, miệng nhẹ nhàng, ngân nga hát, “I just call to say I love you”.

“…” Đầu kia, Lâm Tây Canh cẩn thận lắng nghe.

Lưu Ỷ Nguyệt hát xong, hỏi anh, “Anh từng nghe chưa?”

“Ca khúc của Stevie Wonder, tên tiếng Trung là ‘Tâm sự qua điện thoại’.” Lâm Tây Canh trả lời.

Lưu Ỷ Nguyệt nở nụ cười, không ngờ anh cũng biết, vốn tưởng anh không biết lãng mạn là gì, lúc này không khỏi ngạc nhiên.

“Trong lòng em không, anh không phải kẻ cuồng làm việc, cái gì cũng không biết đấy chứ?” Lâm Tây Canh nghe cô cười khẽ, hỏi lại.

“Ừm, có điều, anh liên tục phá vỡ kỉ lục của chính mình.” Lưu Ỷ Nguyệt thành thật trả lời.

“Vậy để em ngạc nhiên nữa nhé? Lúc này em đang mặc váy ngủ màu trắng, nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Anh rất thích bộ váy ngủ ấy, em biết sao không?” Thợ săn không nhanh không chậm đặt bẫy, chỉ chờ thỏ trắng nhỏ nhảy vào.

“Vì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt không nghi ngờ gì, lập tức hỏi.

“Vì dễ cởi, ngốc ạ!” Thợ săn hài lòng thu lưới.

“…A! Người này!” Lưu Ỷ Nguyệt đỏ mặt.

“Mở cửa!” Lâm Tây Canh ra lệnh.

“Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày.

“Mở cửa, anh không định dùng chìa khóa đâu. Một… hai…” Lâm Tây Canh lại tiếp tục trò cũ.

Lưu Ỷ Nguyệt nhảy dựng lên, vội vàng kẹp tấm séc vào một quyển sách, cất vào chiếc tủ đầu giường. Cô chạy về phía cửa, “Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra.

Lâm Tây Canh đứng trước cửa, vừa lúc tắt di động, cười xảo quyệt nhìn cô gái trước mặt, váy ngủ màu trắng, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu.

Lưu Ỷ Nguyệt vứt bỏ tất cả, nhảy đến, ôm chầm lấy anh.

Không có mãi mãi.

Chỉ có hiện tại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.