Đặc Biệt Đích Ngươi (Đặc Biệt Đích Nhĩ)

Chương 45




“. . . . . . , nhà nàng sẽ ngụ ở đằng sau rừng cây. Mỗi buổi sáng nàng sẽ cưỡi kỵ mã đi ra, xuyên qua rừng cây nhỏ bí mật đi làm việc ở quán cà phê. Buổi chiều nàng sẽ cưỡi kỵ mã về nhà. Chúng ta lúc này mai phục tại đây sẽ gặp nàng đi trên đường.”

Bốn tiểu nam hài lần lượt bả vai làm thành một vòng tròn. Trong đó một tiểu nam hài tóc vàng đã nói những lời trên.

“Mai phục nàng làm cái gì chứ?” Một nam hài tóc màu nâu hỏi.

“Ngu ngốc! Đương nhiên là lấy nàng mua vui , bằng không ngươi muốn kì nghỉ hè này buồn muốn chết sao?” Tiểu nam hài tóc vàng đáp.

“Ngươi lại bảo ta ngu ngốc!” Tiểu nam hài tóc nâu trừng mắt nhìn.

“Ngươi chính là ngu ngốc, ngươi luôn hỏi những vấn đề thực ngu xuẩn .”

Ánh mắt của tiểu nam hài tóc nâu giận dữ : “Mark, giúp ta cùng nhau đánh hắn.”

Tiểu nam hài được gọi là Mark vung tay lên: “Các ngươi không cần ầm ĩ . Mỗi ngày nghe các ngươi cãi nhai ta đều chịu đủ rôi! “

“Kian nói ta là ngu ngốc!” .

“Được rồi được rồi, ” Tiểu nam hài thứ tư nói, “Ngươi là kẻ ngốc . Ai nấy đều thấy được mà, Kian phải mai phục Jodi là bởi vì vì hắn coi trọng nàng , ngươi còn hỏi vì cái gì, không phải thực ngu ngốc sao ?”

Tiểu nam hài tóc nâu lại hỏi : “Ngươi nói hắn coi trọng nàng là ý tứ gì?”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái gở.

“Các ngươi nhìn ta như thế để làm chi? Ta hỏi vấn đề này là sai lầm sao ?” Tiểu nam hài tóc nâu lại hỏi, hắn lần này không dám nâng cao thanh âm, hắn cũng không muốn tất cả mọi người nhất trí phản đối mình.

Tiểu nam hài thứ tư nói: “Shane, xem ra chỉ có ta có thể đủ kiên nhẫn giải thích với ngươi . Ngươi nghe, cuối tuần trước chúng ta cùng xem Linda hôn môi ngươi có trông thấy trông?”

“Đương nhiên thấy được.”

“Ngươi có cảm giác gì?”

“Bọn họ rất ghê tởm .” Shane nói.

“Kian, ngươi nói ngươi có cảm giác gì ?”

Kian nhún vai đáp : “Rất tốt.”

“Rất tốt?” Shane trừng mắt kinh ngạc nhìn Kian, “Ghê tởm như vậy ngươi còn nói hảo.”

“Ngươi mỗi ngày không xem TV sao?” Mark hỏi Shane.

“Đương nhiên có.”

” Trên TV không phải mỗi ngày đều có cảnh đó. Ngươi mỗi ngày đều ghê tởm sao?”

“Kia không giống, đó là người lớn làm chuyện đó.”

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi vẫn là tiểu hài tử sao ?”

“Đương nhiên là tiểu hài tử , chúng ta mới 13 tuổi!”

“Đến cuối tuần sẽ sinh nhật 14 tuổi .” Kian nói.

“14 tuổi cũng là tiểu hài tử đi.” Shane đáp.

“Thiết ~!” Kian khinh thường ngoảnh đầu đi, “Chúng ta đã muốn là nam tử hán, chính là trong nhóm chúng ta không ai có bạn gái, không phải làm cho người ta xem thường sao ?”

“Ta có bạn gái .” Tiểu nam hài thứ tư bỗng nhiên nói.

“A? !” Ba người kia cùng kêu to, động tác thống nhất trừng mắt nhìn hắn.

“Bryan, ngươi khoác lác!” Mark nói.

“Thật sự, đó là cô nàng hàng xóm mới chuyển đến, các ngươi đã gặp qua.”

“Ngươi nói Kelly ?” Shane mở to mắt.

Bryan kiêu ngạo mà gật đầu: “Nàng nói nàng thích ta.”

“Vậy ngươi đã hôn môi chưa ?” Shane hỏi.

Bryan lắc đầu: “Ân ~, ta không biết nên làm như thế nào. Nghĩ muốn tìm người luyện trước.”

“A? !” Ba người sợ hãi kêu một tiếng.

“Đương nhiên muốn tìm người có kinh nghiệm để luyện, không có kinh nghiệm nhất định hôn không tốt. Ta sợ Kelly sẽ xem thường ta”

“Vậy ngươi muốn tìm ai luyện.”

“Đài Đạt ngồi cùng bàn đáp ứng dạy ta hôn môi.”

“Nàng thế nào?”

“Nàng có bạn trai đã hơn một năm .”

. . . . . .

“Nhàm chán muốn chết.” Shane bỗng nhiên cắt ngang cuộc nói chuyên, “Chúng ta đến 14 tuổi về sau sẽ mỗi ngày đều bàn luận về con gái sao ?”

Mark nói: “Ngươi không biết là chúng ta cần phải lên kế hoạch như thế nào để tìm bạn gái sao”

“Ta không có hứng thú.”

” Trên TV nói, mối tình đầu sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mỗi người . Chúng ta cần phải vì chính mình lựa chọn một mối tình đầu thật tốt.”

“Các ngươi đi tìm mối tình đầu đi. Ta phải đi! ” Shane đứng lên, hắn vốn nghĩ rằng Kian hôm nay sẽ đưa bọn họ đi dạo chơi ngoại thành. Ai biết là đem tiểu đồng bọn tới mai phục một cô gái.

“Chớ đi nha, đợi lát nữa nàng sẽ xuất hiện .” Kian vội vàng ngăn đón hắn.

“Nếu là ngươi thích Jodi, vậy ngươi đi mai phục cho tốt đi. Lôi kéo chúng ta làm cái gì.” Shane nói.

“Ngươi không phải là bằng hữu của ta nha!” Kian bất mãn.

“Mối tình đầu là chuyện của ngươi, ta có thể thay ngươi đi làm sao? ! Ta hiện tại tình nguyện về nhà theo ông nội ta đi xén cỏ.” Shane nói xong xoay người bước đi.

Đi ra vài bước Shane lại quay đầu lại: “Mark, ngươi theo ta trở về không?” Biết rằng một mình xuyên qua rừng cây nhỏ về nhà, là thực nhàm chán.

Mark lắc đầu: “Ta không đi.”

Shane hừ một tiếng, nhìn thấy tiểu đồng bọn đều đứng ở bên Kian, hắn bỗng nhiên có điểm hối hận chính mình đã li khai . Nhưng là hắn thật sự không thích ở đây mai phục cô gái kêu Jodi kia. Nhưng hắn đã quyết định rồi, liền chính mình rời đi.

Ánh mặt trời ở sau lá cây lúc ẩn lúc hiện, trên mặt đất bóng trắng càng không ngừng biến hiện.

Shane một mạch đuổi theo bóng trắng này. Hắn bỗng nhiên nhớ tới bối cảnh trong sách đồng thoại , công chúa Bạch Tuyết cùng bảy tiểu người lùn ở trong rừng cây chơi đùa. Cái rừng cây này cũng là như vậy đi. Công chúa Bạch Tuyết là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới, nếu muốn mối tình đầu tốt đẹp phải tìm một cô gái thật xinh. Jodi là cô gái xinh đẹp nhất sao? Hiển nhiên không phải. Kian mới là kẻ ngu ngốc .

Kì nghỉ hè này vừa mới bắt đầu, nhưng Shane cảm giác cùng kì nghỉ hè trước kia không giống nhau. Bởi vì đề tài nói chuyên của nhóm tiểu đồng bọn đều thay đổi, thật sự là chán ghét. Vốn hắn mang theo bọn họ đến khu rừng của ông nội, là muốn hảo hảo cùng ngoạn, cũng không nghĩ muốn bọn họ cuối cùng lại hứng thú đi mai phục cô gái.

‘ Bùm ’

Shane chưa kịp có phản ứng, đã bị vấp phải cái gì. Hắn mặt hướng xuống quỳ rạp trên mặt đất, cái túi trên lưng rơi ra.

Shane nói lầm bầm hai tiếng rồi xoay người xoa xương sườn bên trái, ngã thật là đau. Quay đầu thấy trên mặt đất nhô lên một cái rễ cây. Chính mình cắm đầu chạy, thế nên không chú ý ‘ ám khí ’ dưới chân . Hắn quay trái quay phải tìm cái túi của mình, phát hiện cái túi thế nào lại lăn ra một đoạn dốc rất xa.

Shane đứng lên, rẽ xuống con đường nhỏ, đi tìm cái túi của hắn.

Cứu mạng a ~~.

Shane bỗng nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ.

Ta nghe lầm sao?

Hắn ngừng thở chờ đợi, túi cũng đều đã quên nhặt lên.

Cứu! Cứu ta ~.

Shane liền chạy ngay đến nơi phát ra thanh âm.

Chạy đi rất xa, bỗng nhiên nghe lại thấy thanh âm một lần nữa xuất hiện ở phía xa truyền đến. Hắn lại xoay người chạy trở lại, chạy được một khoảng cách, lại phát hiện thanh âm truyền đến ở phía sau ==|||.

Như thế hắn lặp lại việc chạy mấy lần. Bỗng nhiên cảm thấy sinh nghi, như thế nào thanh âm lại mơ hồ như thế. Chẳng lẽ ta gặp được. . . . . . ?

Shane đứng ở dưới một tàng cây chính mình ảo tưởng đồng thoại sẽ xuất hiện.

Thanh âm kia lại truyền đến, lần này rõ ràng hơn rất nhiều: “Ngươi thật sự là ngu ngốc, ngươi chạy tới chạy lui làm cái gì, ta ở trên đây này!”

Shane ngẩng đầu. . . . . .

.

.

.

Phía trên thân cây xù xì, có một nhánh cây nhô ra, tầng tầng lớp lớp sa y màu trắng lay động , người mặc quần lụa màu trắng, lộ ra cánh tay cùng bả vai tinh tế , cơ hồ thuần khiết giống nhau, trên đầu thiên sứ đội mũ màu trắng, mái tóc màu vàng tóc bị gió thổi phiêu phiêu bay trước mặt. Đôi mắt màu lam ẩn dưới hàng mi dày u buồn nhìn hắn.

Ánh mặt trời xuyên qua lụa trắng chiếu xuống dưới làm cho người ta hoa cả mắt.

Thiên sứ đang gặp rủi ro ! Shane lập tức cảm thấy choáng váng ? Ta gặp được thiên sứ ? Thật sự là ta được gặp thiên sứ sao?

Cáp ~!

Chính là thiên sứ tựa hồ rất khổ sở, thấy Shane nhìn mình chằm chằm lại ngượng ngùng xấu hổ.

“Uy, thiên sứ, ngươi là không cẩn thận bị mắc lên trên cây sao ?” Shane nói.

“Ngươi có thể cứu ta sao?”

“Đương nhiên có thể.” Shane nói xong mà bắt đầu trèo lên cây. Hắn thậm chí quên chính mình cho tới bây giờ chưa từng trèo cây, thế nhưng sau khi lưỡng lự liền hướng thân cây leo lên. Shane lúc này mới phát hiện, thiên sứ là bị người ta dùng lụa trắng cột vào trên cây .

Shane leo đến nhánh cây tháo dây buộc, tiếp đó bò tới, cũng không nói gì chỉ chằm chằm nhìn vào ‘ thiên sứ ’, làm cho chính mình cố gắng nhớ kỹ bộ dáng này. Không dễ dàng gì gặp được chuyện thế này, nhất định phải nhớ kỹ.

‘’ Thiên sứ ‘’ bị hắn nhìn chằm chằm không biết làm sao hàm hồ hỏi: “Ngươi có tháo dây không?”

Ánh mắt Shane vẫn không di chuyển : “Ta cởi bỏ dây thừng cho ngươi, ngươi sẽ bay cho ta xem không?”

“Cái gì?”

“Là ta nói, ngươi không phải là bay lên bầu trời sao?”

“Trông ta giống có cánh lắm hả ?”

Shane nhìn sau lưng ‘ thiên sứ ’: “Ta nghĩ cánh của thiên sứ có lẽ là ẩn hình.”

“Ngươi nghĩ rằng ta là thiên sứ?”

“Ta có thể sờ phía sau lưng của ngươi không? Ta cho tới bây giờ chưa từng sờ qua cánh của thiên sứ .”

“Chúng ta cùng nhau đi xuống đi.”

“Ngươi cho ta sờ được không?”

“Ta phải về nhà.”

“Thì sờ một chút, sau đó chúng ta sẽ đi xuống.”

“Được!” Thiên sứ đồng ý . Shane hai tay cùng vươn ra sờ phía sau lưng y, quả thật không có nhìn thấy cánh.

Khuôn mặt kề sát nhau, mềm mại không tì vết như một khối bánh ngọt. Shane bỗng nhiên quyết định phải hôn một chút, có lẽ về sau vĩnh viễn sẽ không gặp lại được kẻ không thuộc về nhân gian này.

Shane hung hăng hôn một cái ở trên mặt thiên sứ . Môi cùng đầu lưỡi cảm giác mềm mại ngọt ngào . . . . . . .

Trước ngực bị người ta hung hăng đẩy ra, chờ khi Shane có phản ứng, hắn đã té trên mặt đất, đám cây cỏ ở trước mắt hắn khẽ lay động. Hắn thiếu chút nữa cả hô hấp cũng đình trệ.

Shane mở miệng nửa ngày mới phát ra âm thanh.

“Ta ngã chết mất ~~.” Hắn khóc lóc ầm lên.

Ánh mắt nhìn đến ” thiên sứ ‘’ tự mình từ trên cây leo xuống dưới, hoàn toàn không phải bay. (không hiểu thằng này trong đầu có cái gì ==||)

Shane khóc lớn: “Ta ngã chết ! Ta không động đậy được. Ông nội ~~~!”

Nước mắt hắn tung hoành: “Thiên sứ đã đem ta từ trên cây đẩy xuống dưới, đồng thoại đều là gạt người cả. Nàng căn bản sẽ không bay.”

“Ta không phải thiên sứ, không nên nói ta là thiên sứ!”

”Vậy ngươi là cái gì ?” Shane ngừng khóc.”Cũng là tiểu hài tử nhân gian như ta sao ?.”

’ Thiên sư ‘ gật đầu.

“Phải không!” shane ngồi xuống.”Ta xem ngươi và ta tuổi cũng xấp xỉ như nhau.”

“Ngươi đã cử động được, ta về nhà .” ‘ thiên sứ ’ xoay người bước đi.

Shane đứng lên theo sau: “Nhà ngươi ở đâu vậy?.”

“Rừng cây bên kia.”

“Vậy ngươi nhất định biết ông nội của ta đi.”

“Ngươi ông nội là ai.”

“Ông nội của ta kêu Philip, chính là chủ nhân ngôi nhà màu đỏ phía rừng bên kia.”

“Nga, vậy ra đó là ông nội ngươi .”

“Đúng, hắn luôn thích lấy lưỡi liềm tỉa tót cho cây cối trong viện.”

“Đúng.” ‘ thiên sứ ’ nở nụ cười, “Rất có ý tứ, hắn kể cho ta rất nhiều chuyện xưa.”

“Ngươi biết ông nội của ta, như vậy ngươi là hàng xóm của ta đúng không. Ngươi tên gì? “

“Ni …~” lúc này bỗng nhiên dừng lại thấy cái váy trên người mình, nhíu mày, “Ta không biết ông nội ngươi.”

“A? Ngươi không phải nói hắn kể cho ngươi rất nhiều chuyện xưa sao ?”

“Ta nhớ lầm người. Ta phải về nhà .”

“Chúng ta cùng nhau đi, ngươi đừng chạy nhanh như vậy.” Shane ở phía sau đuổi theo.

Cái rễ cây khiến Shane vấp ngã cũng chuẩn xác mà đem ‘ thiên sứ ‘ té xuống.

Shane đem ‘ thiên sứ ’ ngồi xuống, lấy tay phủi đi lá cây dính trên người ‘ thiên sứ ’.

“Cám ơn ~.” ‘ thiên sứ ’ nói thanh âm rất nhỏ , một bên nhu nhu đầu gối của mình.

“Ta gọi là Shane, ngươi tên gì.” Shane bám riết không tha.

“~~ Ta ~~ ngươi kêu ta là Trác Biệt Lâm được rồi.”

Hai người ngồi dưới đất hàn huyên trong chốc lát.

“Như thế nào lại kêu Trác Biệt Lâm nhỉ? Không giống tên của ngươi.”

“Ta thích.”

“Ngươi có phải 14 tuổi không? Thoạt nhìn không giống.”

“13.”

“Cùng ta giống nhau, ta quá hai tháng nữa liền 14 tuổi. Bằng hữu của ta nói, hiện tại có thể có mối tình đầu .”

Trác Biệt Lâm nghe xong lời này kinh ngạc nhìn hắn: “A?”

“Chính là cùng cô gái chung một chỗ. Ngươi không hiểu sao ? Ngươi không xem TV sao ?”

“Xem.”

“Vậy ngươi hẳn là có thể hiểu. Ngươi muốn nghĩ đến mối tình đầu không?”

Trác Biệt Lâm lắc đầu.

“Ta kỳ thật cũng không muốn nghĩ.” Shane nhu đầu nói, “Bất quá nếu thời điểm ngươi muốn nghĩ ~, ta cũng. . . . . . .”

“Cái gì?”

” Jodi của Kian , còn có Kelly củaBryanso ra đều kém ngươi một phần mười. Bọn họ sẽ đố kỵ , xem ai còn bảo ta ngu ngốc.”

Trác Biệt Lâm đứng lên: “Ta phải về nhà .”

“Ta cứu ngươi, ngươi như thế nào có thể không cảm tạ ta!” Shane lại cùng đi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.