Đặc Biệt Đích Ngươi (Đặc Biệt Đích Nhĩ)

Chương 25




Trần Minh Húc mỗi tuần đều đến đài truyền hình thu tiết mục, đều là sắm vai người dẫn chương trình hào phóng có khí chất chọc người yêu thích, là một người dẫn chương trình rất có trách nhiệm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ vì một ít tình cảm cá nhân mà ở trong tiết mục “quan báo tư thù”, nhưng phần lớn thời gian Trần Minh Húc vẫn là một người dẫn chương trình tận chức tận trách.

Kết thúc tiết mục, một ít tiểu minh tinh hạng hai ba sẽ chạy tới cùng Trần Minh Húc tâm sự chắp nối chút quan hệ, bình thường Trần Minh Húc đều hoàn hoãn trả lời lại, chỉ là hôn nay cậu không có tâm tình cũng không có khí lực, trợ lý thức thời dùng lý do sinh bệnh để đem mấy tiểu minh tinh chắn bên ngoài phòng nghỉ.

Sinh bệnh là lý do, không phải là mượn cớ.

Người dẫn chương trình nổi tiếng sẽ có phòng nghỉ riêng, thanh niên ngồi một mình trong phòng đối diện với cái gương mà đờ ra.

“Thùng thùng.” Có người gõ cửa từ bên ngoài, ngay sau đó là thanh âm của trợ lý: “Minh Húc, tôi vào được không?”

“Ân, anh vào đi.”

Trợ lỵ mở cửa đi vào rồi hỏi: “ Có muốn ăn chút gì hay uống nước nóng không?”

“Không cần, tôi về nhà ngủ một chút là tốt rồi.”

“Cái kia… có người tìm cậu.” Trợ lý có chút ấp a ấp úng.

Trần Minh Húc nghi hoặc nâng mi: “Ai?”

Đa phần đều là ngôi sao muốn tới cùng cậu chắp nối quan hệ, trợ lý đều sẽ giúp cậu đánh rụng, rất ít khi lộ ra vẻ do dự như vậy.

Chẳng lẽ là một đại minh tinh? Sai a, cậu nhớ rõ hôm nay trong đài truyền hình không có đại nhân vật nào cũng như đại minh tinh.

“Là Đường Phong.” Trợ lý vừa nói xong liền có một chàng trai tiến vào, không chút nào keo kiệt hướng Trần Minh Húc lộ ra tươi cười thật to.



“Anh đến đây làm gì?” Vẫn ngồi ở chỗ cũ, tuy rằng ngữ khí vẫn nhạt nhẽo như trước đây, nhưng Trần Minh Húc lại không dám nhìn thẳng vào đường nhìn của Đường Phong, giả vờ cúi đầu nhìn điện thoai di động, trên mặt web thủy chung dừng lại không nảy sinh trạng thái gì mới.

“Đến xem tiết mục không có tôi thì thế nào.” Đường Phong đứng cạnh Trần Minh Húc rồi đột nhiên cúi người dò xét, “Cậu đang xem cái gì?”

“Web a.” Khí tức nhàn nhạt của chàng trai đột nhiên phun ở trên mặt, Trần Minh Húc đột nhiên có chút nóng mặt, trả lời không chút khách khí, “Tiết mục không có anh thì cũng chẳng sao, có tôi ở tiết mục là đủ rồi.”

“Ha hả, tôi cũng nghĩ vậy, khán giả đều là vì cậu mà đến, được rồi, tối hôm qua nghe xong phần chuyên tập của cậu, rất tốt, thế nào không tiếp tục làm ca sĩ lại chuyển thành làm người dẫn chương trình như vậy?”

“Làm ca sĩ nhiều lắm là lựa chọn thứ hai thôi, tôi vẫn ưu tiên làm người dẫn chương trình.” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Phong, ngoài ý muốn lại chạm phải đôi mắt đen láy ướt át tràn ngập ôn nhu của chàng trai, Trần Minh Húc cảm thấy mình bệnh không nhẹ, đầu có chút như say xe rồi.

“Sao mặt cậu đỏ vậy, thực sự bệnh rồi?” Tay vươn đến sờ sờ cái trán của thanh niên, Đường Phong nhíu mày, “Thật nóng, cậu nóng rần lên rồi.”

“Không cần anh quan tâm!” Chỗ bị sờ qua lại càng nóng thêm rồi, Trần Minh Húc cúi đầu, tay siết chặt lại.

“Hảo hảo hảo, tôi mặc kệ, cậu cứ ngồi chỗ này để bị đốt thành tro đi, nghe nói phát sốt đến độ cao sẽ cháy hỏng đầu óc…”

“Anh—–” thế nào lại có người đối với người bệnh nói mát vậy chứ, Trần Minh Húc trợn mắt trừng lại, “Cút đi!”

“Tôi không phải chó con, thế nào cút?” Đường Phong nhịn không được nở nụ cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt có chút tức giận của thanh niên, “Chắc là bệnh không nặng lắm, cậu vẫn rất có tinh thần a!”

Mặt Trần Minh Húc càng đỏ hơn, muốn lấy tay đẩy bàn tay đang xoa mặt của cậu ra rồi lại có chút do dự, người như vậy ôn nhu, thành thục làm cho người khác muốn đến gần thậm chí là dựa vào, cùng với ấn tượng về Đường Phong trong trí nhớ kém nhiều lắm.

Càng giống như là một giấc mơ, trong mơ mới có thể gặp một Đường Phong quan tâm cậu, đối xử ôn nhu với cậu như vậy.

“Uy, cậu đừng khóc a, tại sao lại khóc?” Đường Phong mới xoa nhẹ hai cái lại phát hiện Trần Minh Húc cư nhiên khóc lên, cậu không khi dễ người a, cậu sợ nhất chính là trẻ con khóc.

Lung tung dùng tay áo lau mặt, Trần Minh Húc cúi đầu đem Đường Phong đẩy ra, thanh âm lộ ra nghẹn ngào: “Anh có bệnh a, khi không lại tốt với tôi.”

“Có bệnh không phải tôi, là cậu.”

“Anh mới có bệnh!” Sau khi cãi lại mới phát hiện câu nói của mình có vấn đề, Trần Minh Húc ngẩng đầu liền nhìn thấy khóe miệng hàm chứ ý cười của Đường Phong, đột nhiên nơi ngực cảm thấy thật ấm áp, kìm lòng không được “xì” một tiếng bật cười.

Đúng vậy, người chân chính bị bệnh rõ ràng là cậu.

“Anh hẳn là nên đi làm người dẫn chương trình, cái miệng lợi hại như vậy.” Lau khô nước mắt, Trần Minh Húc dùng đôi mắt có chút hồng hồng trừng mắt nhìn Đường Phong khiến Đường Phong nhớ tới một con thỏ a.

Đường Phong nhẹ nhàng nở nụ cười: “Làm người dẫn chương trình tôi nhiều lắm chỉ có thể nổi tiếng trong nước, thế nhưng đóng phim sẽ có thể nổi tiếng thế giới, thậm chí trở thành siêu sao.”

“Thối thí.”

“Ha hả, cậu đường đường là một người dẫn chương trình, nếu cậu còn không uống thuốc sẽ biến thành một người dẫn chương trình bị đốt hỏng não rồi.” Cũng không trông nom đối phương có nguyện ý hay không, Đường Phong tiến lên đem người nắm ra cửa, Trần Minh Húc cũng không có giãy dụa, hai người ở đài truyền hình vốn không hợp nhau lại đi cùng nhau, nhân viên công tác thấy hai người đều rất kinh ngạc, Trần Minh Húc cư nhiên để Đường Phong mang đi?





“Nhiệt độ hạ một chút rồi, chúc mừng cậu không cần đi bệnh viện.” Nhìn thoáng qua nhiệt kế vừa được lấy ra, Đường Phong cố sức lắc lắc làm cho thanh niên nằm trên giường nhìn, thuận tiện đem một ly nước ấm đưa cho Trần Minh Húc, “Uống nhiều nước một chút, hảo hảo ngủ một giấc, đắp chăn cho mồ hôi xuất ra sẽ không sao nữa.”

Trần Minh Húc đưa ra hai tay nhận lấy ly nước sau đó cúi đầu dùng cái miệng nhỏ nhắn uống nước, cậu đã không nhớ rõ mình là thế nào nghe lời Đường Phong nói cho chàng trai biết địa chỉ của cậu, thế nào bị Đường Phong ấn lên giường dùng chăn đắp lại, uống thuốc, uống nước, nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại thì phát hiên Đường Phong vẫn còn ngồi bên cạnh không có đi.

Loại cảm giác này, thật sự rất kì diệu.

Cho tới nay đều là ở một mình, lúc sinh bệnh dù có trợ lý chở đi bệnh viện, nhưng về đến nhà vẫn chỉ có một người, mỗi lần tỉnh lại lúc nửa đêm đều không có ai bên cạnh.

Quen rồi tịch mịch, quen rồi ngồi ăn một mình vào cuối tuần, quen rồi lúc sinh bệnh chỉ có một mình.

Đột nhiên nhảy ra một người thay mình mua thuốc, thay mình rót nước, thay mình chỉnh góc chăn, Trần Minh Húc dĩ nhiên lại có xúc động muốn khóc.

“Trước đây mỗi lần tôi sinh bệnh trợ lý đều đưa tôi đến bệnh viện, chưa thấy ai như anh, đem người về nhà mà không đi bệnh viện.” Uống được nửa ly, Trần Minh Húc dừng lại hơi chút mềm nhẹ khẩu khí.

“Tôi không thích bệnh viện.” Hai chân bắt chéo, chàng trai nhàn nhạt cười, “Hơn nữa cậu bất quá chỉ là nóng lên một chút mà thôi, ở nhà ngủ một giấc là tốt rồi.”

“Nghe giống như anh rất am hiểu loại chuyện này.” Cúi đầu tiếp túc uống nước.

Đường Phong gật đầu, ai khiến cậu từ nhỏ đến lớn đều tiếp xúc với bệnh viện làm chi, đều cùng bác sĩ hộ sĩ lăn lộn đến quen thuộc, nếu như ngươi liên tục nói chuyện phiếm cùng bác sĩ hộ sĩ, cứ duy trì liên tục như vậy nhiều năm ngươi cũng sẽ trở thành nửa bác sĩ, bệnh nặng không dám nói, nhưng bệnh lặt vặt Đường Phong vẫn có thể tự chữa trị.

Đối với điểm này, Đường Phong từ trước đến nay rất tự hào.

“Không ai thích đến bệnh viện, mặc kệ đi tới chỗ nào, cảm giác gia đình vẫn là tốt nhất, ấm áp lại thoải mái.” Thấy Trần Minh Húc đã uống sạch ly nước, Đường Phong săn sóc giúp cầm lấy cái ly, cậu nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã là chính giờ rưỡi tối.

“Cái này tôi đồng ý.” Trần Minh Húc kéo chăn che đến miệng, thanh âm rầu rĩ từ trong chăn truyền ra, “Anh cũng nhanh trở về đi, ngày hôm nay cám ơn anh.”

Đem cái ly cất kỹ, Đường Phong cười đi tới: “Cậu thấy tôi nhìn đồng hồ là cảm thấy quá muộn phải về? Hiện tại là chín giờ rưỡi, cậu cũng nên đi ngủ, tuy rằng thoạt nhìn cậu đã không có vấn đề gì nữa, bất quá không phải có câu đưa phật đưa đến tây thiên sao? Tôi là người đã làm thì phải làm đến cùng, ngày hôm nay tôi sẽ ở lại cùng cậu.”

“Không phải anh còn tiết mục ban huấn luyện siêu sao sao?” Mắt sáng rực lên.

“Trong ban huấn luyện có một khóa là xã giao, lão sư dạy chính là phải kết giao thêm nhiều bạn bè, mặc kệ là trong hay ngoài vòng tròn, cậu xem, tôi hiện tai không phải là đang kết giao với cậu sao? Đại người dẫn chương trình, trái lại cậu thiếu tôi một cái nhân tình đi.” Ngắt chóp mũi Trần Minh Húc, Đường Phong đem người đẩy vào bên trong.

Trần Minh Húc một bên nhích vào bên trong, một bên nhìn chằm chằm vào chàng trai nói: “Anh ngồi lên làm gì?”

“Cậu sẽ không muốn tôi ghé vào trên giường canh cậu một đêm đi? Cậu khỏi, tôi lại sinh bệnh thì cái được không đủ bù đắp cái mất đâu, dù sao giường của cậu lớn như vậy, cho tôi mượn một chút đi.” Chàng trai cời giày nằm lên giường, giường của Trần Minh Húc đừng nói là hai người ngủ, bốn người vẫn còn dư.

Trần Minh Húc đương nhiên không có lý do gì để cự tuyệt, cậu sinh bệnh là do Đường Phong chăm sóc cậu, mặc kệ trước đây bọn họ có mâu thuẫn gì, ký ức này lại giống như rơi vào biển sâu mà càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng không rõ, khắc sâu chỉ có người trước mặt đang nhắm mắt tựa hồ đã rơi vào giấc ngủ này.

Có lẽ đã không còn phải cô đơn vắng vẻ một mình nằm trên giường lớn, Trần Minh Húc dưới tác dụng của cảm mạo nhanh chóng tiến nhập giấc ngủ, thỉnh thoảng mơ màng tỉnh lai lúc nửa đêm, nhìn trước mắt có một bóng trắng cách mình một khoảng, liền bị hấp dẫn tiến qua, gương mặt nhẹ nhàng dán tại lưng của chàng trai, cảm xúc ấm áp khiến cậu nhịn không được mà đưa tay ôm lấy.

Ngày hôm sau tỉnh lại Trần Minh Húc vui mừng phát hiện cơ thể ngoại trừ có chút nhũn ra đã không còn bệnh gì nữa rồi, thần thanh khí sảng thoải mái dị thường, chỉ là vị trí bên cạnh đã không có người.

Chắc là đi rồi đi?

Thanh niên ngây ngốc nhìn vào chỗ Đường Phong đã nằm đêm qua, đến lúc cậu ý thức được mình đang làm gì thì tay cậu đã nhẹ nhàng chạm vào phần giường dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ.

« Tỉnh thật đúng lúc, tôi vừa làm xong bữa sáng. » Cửa đột nhiên bị mở ra.

Trần Minh Húc ngơ ngác nhìn người đang đi tới, nhìn Đường Phong sờ sờ trán của cậu, nghe được người kia nói một câu : « Hạ sốt rồi. »

Thanh âm giống như ngọn gió ngoài cửa sổ xuyên thấu qua màng cửa thổi vào, thật ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.