Đặc Biệt Đích Ngươi (Đặc Biệt Đích Nhĩ)

Chương 11




Một bàn tay trắng trẻo giành lấy đi tờ giấy, là người có một mái tóc vàng xinh đẹp, thế nhưng dưới mái tóc vàng là một khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra một cỗ tà khí, là một người đàn ông khiến người cách xa.

“Chúng ta lại gặp mặt rồi, rất trùng hợp phải không?” Albert không mời mà tới, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười đạm mạc lại ngồi xuống vị trí Kino vừa ngồi, “Vì không muốn quấy rầy cậu cùng vị tiên sinh kia nói chuyện phiếm, tôi phải tìm người đem hắn lôi đi, tôi rất có lòng đúng không?”

Cái gì là không quấy rầy cậu cùng Kino nói chuyện phiếm nên đem Kino lôi đi? Đường Phong rất khó lý giải được ý nghĩ của Albert, nhưng có một việc cậu có thể khẳng định, chính là cậu không thích gặp mặt Albert.

“Vị tiên sinh này, tôi không biết ngài.” Cút đi nhanh đi, hỗn đản!

Ở đây là nơi công cộng, bên cạnh có khách cùng nhân viên tạp vụ, Đường Phong không tin Albert dám tùy tiện ở chỗ này làm ra chuyện xằng bậy gì.

Albert xoay xoay tờ giấy mà Kino lưu lại: “Lời này của cậu thật khiến người thương tâm.”

“Thỉnh đem tờ giấy trả lại cho tôi.” Ngữ khí không tính là hiền lành.

Albert khéo léo cầm tờ giấy, khéo léo đem ra một cái bật lửa muốn đem tờ giấy đi đốt, bất quá vừa mới điểm hỏa, Đường Phong đã đem cà phê còn lại hất qua, mặt không đổi sắc nói câu: “Trời nóng khô hanh, cẩn thận vật dễ cháy.”

Động tác của Đường Phong có chút ngoài dự liệu, Albert giương mắt nhìn chàng trai, sau đó chỉ nhàn nhạt cười cười, đem tờ giấy trong tay vo thành một khối ném vào trong tách cà phê, trong phút chốc đã không thể nhìn rõ trên mặt viết gì.

“Thứ này sẽ hại cậu, Ngôi sao Hollywood đều là một đám tiểu tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.” Albert dùng thần thái của một quý tộc nói những câu khó nghe, đã từng là một trong những ngôi sao của Hollywood, Đường Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, càng nhanh càng tốt, vội vàng cách xa Albert.

Albert vỗ tay nhè nhẹ: “Đường tiên sinh, xin chờ một chút.”

Nhân viên tạp vụ đứng ở bốn phía đột nhiên hướng các vị khách đi tới, cũng không biết đã nói những gì, các vị khách này rất nhanh liền rời khỏi quán cà phê.

Rất nhanh, toàn bộ quán cà phê chỉ còn lại Albert, Đường Phong, cùng với một ít nhân viên tạp vụ cao to khiến người hoài nghi.

“Mời ngồi..” Albert mỉm cười lễ phép, đưa tay cầm lấy khăn tay lau tay áo cùng vài chỗ bị cà phê văng trúng, Đường Phong nhìn mấy nhân viên tạp vụ đứng chặn cửa rồi chậm rãi trở lại chỗ ngồi.

“Albert tiên sinh, tôi không biết đã trêu chọc ngài ở đâu, ngài xem, tôi chỉ là một tiểu minh tinh không có chút danh tiếng đến từ nước ngoài, không đáng được ngài tự mình khoản đãi như vậy.” Chuyện may mắn hiện tại chỉ có bây giờ là ban ngày, bất quá nhìn vết cà phê trên người đàn ông đối diện, Đường Phong lại có chút ai thán, cậu nào biết Albert sẽ đem nhân viên tạp vụ thay đổi, cậu chưa từng lăn lộn trong hắc bang.

Tùy ý ném khăn tay qua một bên, Albert búng tay, rất nhanh liền có nhân viên tạp vụ giúp bọn họ thay hai tách cà phê mới: “Tôi biết cậu uống cà phê không thích bỏ đường, úc, đương nhiên, là chỉ cậu hiện tại.”

“Tôi từng xem qua tư liệu của cậu, cậu trước đây uống cà phê hết thêm đường lại thêm sữa, sai, phải nói là trước đây cậu không thích uống cà phê, thế nhưng không biết vì sao hiện tại đột nhiên yêu thích.” Trên mặt lộ ra thần tình nghi hoặc, Albert thở dài, hai tay tay giao nhau nắm thành quyền, cằm gác lên nắm tay nhìn chàng trai đối diện, “Thực sự là quá kỳ quái, trong quá khứ cậu hoàn toàn là loại người không thể khiến tôi cảm thấy hứng thú.”

“Giống như là nhìn thấy một đứa trẻ mất hồn ở góc đường của Newyork, không biết con đường ngày mai phải đi thế nào, mờ mịt một mảnh, cậu có một di sản thật dày, nhưng tập quán sinh hoạt tệ hại của cậu rất nhanh khiến cho tiền tài của cậu biến mất, cuối cùng đi đến bước phải bán nhà, Trên thực tế, sẽ không có ai đi đồng tình cậu, vì vậy cậu đối với thế giới không chút hi vọng, cậu lựa chọn đắm mình, mà tôi cũng không thích phế vật như vậy.” Albert ngả thân thể dựa ra sau, ngón tay gõ gõ, “Nhưng mà nhìn cậu hiện tại, tôi không có cách nào liên hệ với cậu trong quá khứ.”

“Chuyện của tôi tôi đã quên.” Đường Phong không rõ vì sao Albert muốn gặp cậu, chỉ có thể đi một nhìn một.

Albert thấp giọng nở nụ cười, một bộ tôi biết: “Trong bài Taro có một lá bài tử thần, thường thường mọi người rất e ngại lấy mẫu ngẫu nhiên này làm bài tẩy, thế nhưng tử thần thường thường cũng mang ý nghĩa kết thúc quá khứ bắt đầu tương lai, lúc cậu nhảy xuống biển tự sát là đối diện với tuyệt vọng, mà sau khi sống lại, cũng sẽ có nhân sinh khác biệt.”

“Albert tiên sinh là tới cùng tôi thảo luận ý nghĩa nhân sinh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.