Dã Vương Phi Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 65: Rời đi




- Nơi này chính là Chân Võ Thành sao...

Lâm Minh nhìn thành thị thật lớn trước mắt. So với sự phồn hoa và rộng lớn của viễn cổ đế đô, Chân Võ Thành lại có vẻ nhỏ hơn một chút. Tuy nhiên tuy rằng diện tích nhỏ hơn chút nhưng là về khí thế lại ở trên viễn cổ đế đô. Chỉ riêng tường thành của Chân Võ Thành liền toàn bộ từ kim loại có thể rèn ra Thánh khí luyện chế thành. Trong đó bố trí đại trận, có thể nói vững chắc không thể phá!

Lâm Minh đem cảm giác lan tràn ra ngoài, lại phát hiện ở phụ cận hắn, cao thủ không phải rất nhiều. Điều này cũng bình thường. Dưới phần lớn tình huống, cao thủ đều tụ tập ở nơi ác mộng thú cao cấp tụ tập phụ cận chủ thành hoặc là ở trong thành thị. Lâm Minh hiện tại cách Chân Võ Thành còn khoảng mấy trăm dặm, số lượng võ giả không nhiều.

- Ta hiện tại hẳn là xếp hạng một hai trăm đại thế giới rồi nhỉ, nói không chừng càng thấp. Sau khi vòng đào thải thứ hai này bắt đầu, ác mộng thú tập thể tiến hóa, giá trị công huân của những người dự thi này tăng trưởng rất nhanh.

Lâm Minh lẩm bẩm, chuẩn bị vào thành đi tìm một nơi ở cố định, yên ổn dừng chân trước mới ra thành săn bắn. Mà chính vào lúc này, hắn nghe thấy một tràng tiếng nổ dữ dội, thanh âm dày đặc mà dồn dập, hiển nhiên có năng lượng đang va chạm dữ dội.

Lâm Minh tâm niệm trầm xuống, liền ở trong thế giới cảm giác tìm được một nơi năng lượng va chạm. 5 đoàn sáng năng lượng, trong đó hai đoàn màu sắc chính là màu xám trắng, rõ ràng là ác mộng thú. Ba đoàn còn lại thì màu sắc pha tạp, tự nhiên là võ giả.

Tuy nhiên trường hợp này không phải là võ giả đang đuổi giết ác mộng thú mà là ngược lại.

Ba võ giả, một nam hai nữ, đều mặc áo dài màu vàng, tay cầm trường kiếm thánh khí cực phẩm. Dạng thức của quần áo và trường kiếm đều là như nhau, hiển nhiên là ra từ một môn phái. Mà võ giả có thể tự mang thánh khí cực phẩm đến dự thi đại đa số đều là thiên tài thượng tầng xuất thân thế lực cấp Thánh địa. Thực lực bình thường đều tàm tạm.

Ba võ giả bị hai con ác mộng thú bộ dạng kên kên đuổi giết. Ác mộng thú bộ dạng kên kên này toàn thân bao phủ lông màu đen, có ba cái đầu, trên mỗi cái đầu đều có một bướu thịt thật lớn, miệng sắc bén như đao, cổ không có lông bày ra màu thịt trụi lủi, thoạt nhìn cực kỳ xấu xí.

- Sư huynh, chúng ta có nên tách ra trốn không.

Một sư muội áo vàng nhìn thấy ác mộng thú xấu xí kia sắp đuổi kịp, gương mặt tái nhợt. Trong lòng nàng rõ ràng, thực lực bọn họ so với kên kên lớn này chênh lệch quá xa, nó chỉ cần mổ một cái, mình sẽ bị cắn đứt ngang hông, nội tạng máu tươi tung tóe.

Tuy rằng biết sẽ không chết thật, nhưng là cảnh tượng như vậy vẫn giống như là ác mộng, bởi vì cảm thụ quá chân thật. Cảm giác trải qua tử vong cũng không ra làm sao. Hơn nữa giá trị công huân của bọn họ những ngày này vất vả tích cóp, cũng sẽ thoáng một cái rớt đi hơn nửa. Mà với thực lực của bọn họ muốn thông qua vòng đào thải thứ hai tàn khốc, vốn đã hết sức miễn cưỡng. Hiện tại lại chết một lần, trên cơ bản là không có hy vọng.

- Không nên tách ra. Có hai con ác mộng thú, chúng ta tách ra chạy cũng chết ít nhất hai người. Hơn nữa hiện tại phụ cận Chân Võ Thành vô cùng nguy hiểm, sau khi tách ra chết càng nhanh! Kiên trì một lát, chúng ta sắp bay đến Chân Võ Thành rồi. Chỉ cần tới Chân Võ Thành, cấm chế trên thành sẽ trực tiếp cưỡng chế chuyển dời hai con ác mộng thú ghê tởm này đi.

Sư huynh áo vàng nói vậy, càng liều mạng chạy. Mà chính vào lúc này hắn đột nhiên phát hiện, ở cách đó không xa có một thanh niên áo lam không nahnh không chậm bay tới. Động tác của hắn ta rất nhẹ nhàng, rõ ràng là bay về phía mình.

Thanh niên áo lam này chính là Lâm Minh.

- Có người!

Thanh niên áo vàng mắt thấy Lâm Minh bay về phía bên này, lập tức trong lòng vui vẻ. Hắn cũng không trông cậy vào Lâm Minh chiến thắng ác mộng thú khủng bố đang đuổi theo bọn họ, bởi vì hai con ác mộng thú này nếu đổi thành xếp hạng của người dự thi ở Chân Võ đại thế giới, phỏng chừng có thể xếp đến top 1–10 vạn, phi thường mạnh mẽ. Mà nơi này cũng không phải khu săn giết cao cấp phụ cận Chân Võ Thành, gặp phải cao thủ khả năng không lớn. Tùy tiện gặp được một cao thủ xếp hạng top 1 vạn, xác suất lại càng vô cùng xa vời.

Tuy nhiên có người luôn là có cơ hội xoay chuyển cục diện. Cho dù tệ nhất, phân tán một chút sức chú ý của ác mộng thú cũng tốt rồi.

- Vị huynh đài này, cứu mạng. Chúng ta đệ tử Ngũ Hoa Sơn, nếu có thể cứu chúng ta một mạng, chờ đệ nhất hội võ chấm dứt tất có hậu tạ.

Nghe thấy nam nhân hô lớn, Lâm Minh buồn cười trong lòng. Kỳ thật ở Thần Mộng giới, giữa người dự thi không bỏ đá xuống giếng đã là không tệ rồi, càng đừng nói cứu người. Mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, cứu người không phải thằng ngốc sao? Đương nhiên, đối với Lâm Minh mà nói, nam nhân này căn bản không thể tính là đối thủ cạnh tranh.

Lâm Minh thần sắc như thường, đứng yên không nhúc nhích. Nam nhân kia mắt thấy tư thế này của Lâm Minh, chỉ sợ Lâm Minh khinh địch, vừa lên liền bị miểu sát. Hắn vội ho:
- Huynh đài cẩn thận, hai con ác mộng thú này là ở Phong Ma lĩnh chạy ra, tương đối khó giải quyết. Huynh đài cùng chúng ta hợp lực, phối hợp...

Nam nhân còn chưa nói dứt, chỉ thấy thần mang sáng chói xẹt qua phía chân trời, rọi vào mắt khiến hắn không thể mở mắt.

Thần mang kia gần như là áp sát thân thể hắn mà qua, tốc độ nhanh đến khó tin. Trong nháy mắt bị thần mang sạt qua, nam nhân chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, dường như lọt vào vực sâu địa ngục, vô cùng rét lạnh.

Cảm giác đồng dạng cũng thể hiện ở trên người hai vị sư muội áo vàng sau lưng hắn. Hai nàng đều trong lòng kinh hãi, mồ hôi đầm đìa.

Mà ngay khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “A a” hai tiếng kêu thảm thiết.

Bọn họ đột nhiên quay đầu nhìn, ba người đều hoàn toàn ngây ra. Ở sau lưng bọn họ, hai con kên kên tổng cộng sáu cái đầu đều bị cắt xuống đồng loạt, miệng vết thương vô cùng chỉnh tề, thủ đoạn gọn gàng sạch sẽ, không chút dây dưa dài dòng.

Phụp! Phụp!

Hai con ác mộng thú đã chết hẳn, thi thể trực tiếp rớt xuống, rồi sau đó ở giữa không trung đã bị phân giải, trở thành năng lượng mộng cảnh tinh thuần bị Lâm Minh trực tiếp hấp thu.

Mắt thấy ác mộng thú vừa rồi khí thế hùng hổ chỉ trong nháy mắt liền bị miểu sát, thanh niên nuốt một ngụm nước miếng quay đầu lại không thể tin nổi nhìn Lâm Minh. Hai thiếu nữ áo vàng cũng miệng há ra, thật lâu không thể ngậm lại.

Thật sự là gặp vận lớn rồi. Tùy tiện gặp phải một người dĩ nhiên là cao thủ đỉnh cao, hơn nữa chỉ sợ không chỉ xếp hạng top 10 vạn. Rất có thể là top 10000 thậm chí là top 1000. Đó chính là nhân vật tuyệt đỉnh có thể thông qua vòng dự tuyển.

- Đa tạ huynh đài ra tay tương trợ!

Thanh niên vội vàng ôm quyền thi lễ, trên mặt có vui sướng sống sót sau tai nạn, cũng có một tia xấu hổ. Nhớ tới lúc trước lôi xuất thân của mình ra, hơn phân nửa ở trong mắt thanh niên áo lam trước mắt chính là một truyện cười.

Hai thiếu nữ áo vàng cũng vội vàng thi lễ, lộ đầy cung kính. Một là cảm tạ, hai là cũng sợ Lâm Minh mất hứng, trực tiếp giết chết bọn họ. Ở không gian Thần Mộng, giết người quá là phổ biến.

- Chuyện nhỏ như con thỏ, ta chỉ là có mấy chuyện muốn hỏi các ngươi.
Lâm Minh cứu những người này chủ yếu là vì hiểu biết tình huống Chân Võ Thành. Hắn vừa tới Chân Võ Thành, đối với tình huống chung quanh hoàn toàn không biết. Tỷ như Chân Võ Thành có cao thủ nào, có địa phương nào có ác mộng thú cao cấp có thể săn giết...

- Huynh đài xin hỏi, chúng ta biết là nói hết.

- Ừm. Ta hỏi các ngươi, phụ cận Chân Võ Thành khắp nơi đều là loại ác mộng thú mạnh mẽ cùng một cấp bậc như hai con vừa rồi sao?

Lâm Minh trong lòng kỳ quái. Nơi này cách Chân Võ Thành rất gần, không ngờ lại có ác mộng thú mạnh như vậy. Trong 1 vạn võ giả sợ là 9999 người đều không phải đối thủ. Điều này khiến cho những võ giả thực lực hơi yếu, có thể thông qua vòng đào thải thứ hai, không thể thông qua vòng đào thải thứ ba còn sống thế nào?

Nghe thấy Lâm Minh hỏi vậy, thanh niên kia lộ vẻ cười khổ nói:
- Không phải như thế. Chúng ta nơi đây là ngoại thành phía đông Chân Võ Thành, vốn từ phía đông Chân Võ Thành đi ra không có nơi tụ tập ác mộng thú cao cấp gì. Cho nên nơi này rất ít có cao thủ thường lui tới, cấp bậc ác mộng thú cũng thấp, ba sư huynh muội chúng ta cũng đủ ứng phó. Tuy nhiên trước đó vài ngày, Phong Ma lĩnh đã xảy ra chuyện. Ra một con quái vật lông đỏ phi thường thần bí, hơn nữa vô cùng hùng mạnh. Nó chẳng những giết người còn giết ác mộng thú, nghe nói nó cướp đoạt được một cái tinh thể màu tím, tiến hóa hay là thế nào ta cũng không biết cụ thể. Tóm lại là quái vật lông đỏ thần bí kia dường như có thể phát ra một loại uy áp, ác mộng thú cao cấp ở Phong Ma lĩnh đều sợ nó, kết quả bên kia gà bay chó sủa. Vì thế liền có một ít ác mộng thú cao cấp bị đuổi ra ngoài. Có một số liền đi tới nơi tụ tập ác mộng thú cấp thấp, đám tôm tép chúng ta liền thảm.

- Phong Ma lĩnh?

- Đúng... Huynh đài nhất định là mới tới, không biết Phong Ma lĩnh. Phong Ma lĩnh này ở cách Chân Võ Thành 3000 dặm về hướng tây nam, là một dãy núi liên miên nhấp nhô. Trong dãy núi, cây cối che trời, khắp nơi là thung lũng vực sâu, ác mộng thú cao cấp đầy rẫy. Là nơi săn bắn mà cao thủ Chân Võ Thành thích nhất. Tuy nhiên hiện tại, bởi sự tình quái lông đỏ, ác mộng thú cấp cao ở Phong Ma lĩnh không nhiều như trước nữa. Cộng thêm uy hiếp từ chính quái lông đỏ, có một số cao thủ cũng rời khỏi Phong Ma lĩnh, đi khu săn bắn bậc thấp tiến hành săn bắn.

- Thì ra là như vậy.
Lâm Minh lẩm bẩm, nảy sinh hứng thú nồng đậm đối với Phong Ma lĩnh này.

Thanh niên áo vàng dường như đã sớm đoán được Lâm Minh sẽ có phản ứng này, có lòng tốt khuyên nhủ:
- Tại hạ biết huynh đài bản lĩnh cao cường, nhưng nếu muốn đi Phong Ma lĩnh, vẫn là khuyên huynh đài cân nhắc kỹ một chút. Hiện tại không phải xếp hạng top 100 Chân Võ đại thế giới, rất khó lăn lộn ở Phong Ma lĩnh. Cho dù là top 100, bị quái lông đỏ kia gặp phải, cũng bị miểu sát trong nháy mắt. Phỏng chừng top 10, cũng chỉ có thể bảo toàn tính mạng trước mặt quái lông đỏ kia mà thôi.

Theo như thanh niên áo vàng thấy, top 10 đại thế giới đó tuyệt đối là nhân vật trong truyền thuyết. Chỉ là miểu sát hai con kên kên kia, cách top 10 đại thế giới còn rất xa.

Lâm Minh mỉm cười, cũng không giải thích. Phong Ma lĩnh hắn đương nhiên là muốn đi.

Thanh niên áo vàng biết Lâm Minh không nghe lọt lời nói của mình cũng không nói nhiều cái gì, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau. Hắn ôm quyền nói:
- Huynh đài là muốn vào thành hả? Chúng ta cùng đi, thế nào?

- Ừm, ta tùy tiện tìm một chỗ ở rồi chuẩn bị ra ngoài săn bắn.
Lâm Minh tùy ý nói, hai thiếu nữ nghe xong ngược lại trong lòng vui vẻ. Có Lâm Minh, bọn họ tuyệt đối an toàn. Bọn họ đã tính sẵn, lần này vào thành rồi ra, nhất định đổi nơi săn giết cấp thấp hơn. Nơi này thật sự quá đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.