Dạ Tôn Dị Thế

Chương 58




“Đúng là Ngôn Tử Kỳ rồi, khéo thật.” Tử Linh hưng phấn, định tới gần tôi. Người đứng bên cạnh – Mộ Dung Cạnh chỉ mím chặt môi, hai mắt chăm chú nhìn tôi, giống như quan sát thái độ, nếu tôi tỏ ra không hứng thú, cậu ta sẽ rời đi ngay lập tức

Trên mặt tôi lộ ra nụ cười, hoàn toàn không tỏ ra khó chịu, liếc qua bảo bối đứng cạnh, nói, “Đúng là trùng hợp quá. Tử Linh, cậu về nước từ bao giờ thế ?”

“Cũng được một thời gian rồi. Đang định cùng Dung Cạnh mua quà rồi tới nhà cậu, ai ngờ gặp ở đây.”Tử Linh cười khẽ. Mấy năm không gặp, vẻ đẹp trước kia không những chẳng mất đi mà còn thêm một chút trưởng thành, rất thu hút, khiến người ta đã nhìn liền không thể nhìn đi nơi khác, người con gái thế này bảo sao trước kia Mộ Dung Cạnh bất chấp tất cả theo đuổi cô ấy. Cô ấy nhìn lướt qua bảo bối, cười càng rạng rỡ “Đây là bé Ngôn Tiếu mà Dung Cạnh hay nhắc sao, đúng là rất đáng yêu”.

Đột nhiên tôi liếc mắt nhìn Mộ Dung Cạnh, thật sự tò mò không hiểu cậu ta nhắc về bảo bối với Tử Linh kiểu gì, chắc không phải là nói bảo bối là con cậu ta chứ? Có điều nhìn phản ứng của Tử Linh, chắc là không biết đâu, có ai nhìn con riêng của chồng mình mà còn cười vui vẻ được như vậy không?

Mộ Dung Cạnh do dự một lúc, sau đó mới dám lại gần, chào hỏi bà ngoại. Bà ngoại nắm tay cậu ta, cười thân thiết .

“Mọi người đi dạo chắc ai cũng mệt rồi, hay là xuống quán cà phê tầng dưới uống chút gì đi?” Mộ Dung Cạnh đề nghị, ánh mắt không ngừng quan sát Ngôn Tiếu.

Tôi khoát tay, từ chối khách sáo, “Để lần sau vậy nhé, chúng tôi còn phải về, Tử Phàm đang đợi.”Có Ngôn Tiếu ở đây, làm sao tôi bình thản ngồi uống cà phê cũng cậu ta.

Sắc mặt Mộ Dung Cạnh trở nên ảm đạm, còn Tử Linh lấy mấy túi thời trang trẻ em, nhét cả vào tay ta, “Hôm nay gặp nhau thế này, chúng tớ chưa kịp chuẩn bị gì. Đây coi như là quà tớ tặng Ngôn Tiếu nhân ngày gặp mặt, cậu đừng từ chối .”

Tôi đương nhiên không muốn nhận quà của họ, nhưng kéo đi đẩy lại một hồi, hai người họ vẫn nhất nhất đòi tặng, cuối cùng bà ngoại đành phải đứng ra làm chủ, nhận tất cả.

Đi ra khỏi trung tâm thương mại, nhìn đống túi nhỏ, túi to trong tay, tôi oán giận nhìn bà ngoại: “Bà ngoại, chỗ quần áo của họ có gì đặc biệt, đâu phải chúng ta không mua nổi.”

Bà ngoại thở dài, “Con từ bao giờ lại trở nên nhỏ mọn như vậy? Dù sao thằng bé và Tiếu Tiếu cũng có quan hệ ruột thịt .”

Suy nghĩ lại một cách cẩn thận cũng thấy lòng thoải mái hơn. Thôi quên đi, nếu cậu ta không có ý định tranh giành Tiếu Tiếu với tôi thì chẳng việc gì phải khước từ lòng tốt . Nhìn cậu ta với Tử Linh ăn ý như vậy mới đúng là một đôi chứ.

Nhớ lại sự ngượng ngập của Mộ Dung Cạnh, sự thân thiện của Tử Linh, tôi không khỏi thở dài. Bốn năm đã trôi qua, nói dài thì cũng không đúng, bảo ngắn cũng không phải, quay đi quay lại, cảnh vật vẫn thế, chỉ có con người là thay đổi.

Buổi tối sau khi ăn cơm, định bụng sẽ vòng qua quán bar một chút xem sao.Mà chẳng cần đến cũng biết nhân viên chẳng những không lười biếng mà còn chăm chỉ hơn nhiều, chẳng ai ca thán tôi một câu.Chẳng cần tôi chỉ đạo mọi việc vẫn đâu vào đấy. Đúng là khi đã dính vào tình yêu thì giỏi mấy cũng thành vô dụng. Âyyyyyyy.

Lái xe được nửa đường, càng nghĩ càng thấy chán, càng thấy chán thì càng thấy sợ, đến chỗ rẽ, tôi đánh tay lái về bên phải, chạy thẳng vào trung tâm mua sắm, hơn mười phút sau, một tấm biển hiệu màu lam nổi bần bật trên phố đông, tấm biển phát ra ánh sáng nê – ông lấp lánh, hiên ngang đứng vững trong con phố ngập tràn hơi thở vàng son.

Tôi không biết vì sao mình lại tới đây, chỉ rõ một điều duy nhất, bản thân tôi không muốn đứng ở thế bị động, bị người ta đưa đẩy nữa.

Nghĩ cũng thật buồn cười, trong mọi chuyện, tôi luôn luôn là người mạnh mẽ, dù gặp khó khăn, dù trước mặt là bức tường vững chắc tôi cũng chẳng sợ hãi, cứ mạnh mẽ, cứng đầu cứng cổ tiến lên phía trước, cho dù có đầu rơi máu chảy cũng chẳng sao hết. Vậy mà trong chuyện tình cảm, tôi lại sợ hãi, lo trước lo sau, cuối cùng vẫn lựa chọn làm đà điểu.

Nhưng cho đến ngày hôm nay, đối với tôi, Tiêu Quân là người không thể buông tay,tôi sẽ không đánh mất anh ấy, cũng nhất quyết không làm rùa đen rụt cổ nữa.

Vừa bước vào cửa, vị quản lí có tính cách quái dị không ra đón tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh chàng đẹp trai đứng trước mắt, nhìn vào tấm thẻ tên trước ngực anh ta, ngỡ ngàng, “Hàn Diệp.” Được, lần này sẽ nhớ kỹ .

“Ngôn tỷ, sao lại rảnh mà đến đây vậy? Tìm Tiêu lão đại sao? Hôm nay anh ấy không ở đây.” Tôi còn chưa mở miệng. Chàng trai này đã khai báo. ĐÚng là rất khôn khéo ngoan ngoãn.

“Anh ấy thường hay tới đây sao?” Tôi theo thói quen ngồi xuống ghế lớn bên cạnh, Hàn DIệp cũng nịnh nọt chạy theo

“Lão đại dạo này hay đến đây lắm. Mỗi tội chẳng bao giờ đến một mình. Lúc thì đến cùng Chu tiểu thư, lúc thì tới cùng một số người của Tiết Phú.” Hàn Diệp không chút ngượng ngùng, vẫn tiếp tục bán đứng lao đại của mình. Nghe những gì cậu ta nói, tôi sửng sốt. Nhìn cậu ta một hồi, cái mặt này đúng là cái mặt thâm hiểm chết người, rất biết thời thế. Dù thế nào đi nữa, giá mà Điền Tiến học được một chút của cậu ta, có lẽ sẽ không bị đày đi như bây giờ.

Nhưng nhớ ra cậu ta vừa mới nhắc tới “Tiết Phú”, tôi ngạc nhiên, hỏi, “Anh ta hợp tác với Tiết Phú từ bao giờ thế?”Nếu coi tập đoàn của Tiêu Quân đen không ra đen, trắng không ra trắng thì Tiết Phú là một tập đoàn đen đúa ( tức là vi phạm pháp luật ấy), phạm vi hoạt động đã lan tràn ra nhiều thành phố lân cận, kẻ thù nhiều vô số kể nhưng chẳng mấy kẻ dám trực tiếp chống lại, nghe nói suốt mấy năm nay, chính phủ luôn muốn cho tập đoàn này đứng trước vành móng ngựa nhưng khổ cái cứ đến trời điểm quan trọng, chúng lại thoát được trong gang tấc.Vậy mới thấy thế lực của chúng mạnh mẽ đến đâu.

Nhưng vì sao Tiêu Quân lại hợp tác với những kẻ như vậy? Cứ nghĩ đến việc anh giấu tôi nhiều không kẻ xiết, tôi chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi đến gãy cả răng.

Hàn Diệp tặc lưỡi, sau đó thở dài , nói, “Hợp tác là từ có thể dùng trong trường hợp này sao?”

Tôi nhăn mặt, cung cảm thấy có lí. Trong ấn tượng của tôi, Tiết Phú là nơi không ra gì, một tập đoàn làm ăn phi pháp, người quản lí chắc cũng là một lão già xấu xí bụng đầy âm mưu. Nói cái thứ đó hợp tác với Tiêu Quân quả cũng có chút gì đó sỉ nhục anh ấy, “Không biết Hàn quản lí có còn biết gì nữa không?” Đến lúc này, tôi chỉ muốn tự tát cho mình mấy phát, ở đây nguồn thông tin dễ khai thác như vậy, thế mà mấy hôm nay chỉ biết nằm nhà vò đầu bứt tóc đến mức sắp hói rồi đây, tôi đúng là kẻ ngu ngốc!

“Cũng có nghe được một chút, nhưng mà em không dám nói. Nếu không lão đại mà biết… e rằng đến chỗ chôn em cũng chẳng có.” Hàn Diệp mở của phòng VIP, nghiêng người cho tôi vào.

Tôi kéo tay hắn, thuận đà kéo anh ta ngồi cạnh tôi, “Có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần tôi có thể giúp .”

Ngay lập tức, Hàn Diệp cười tươi như ánh mặt trời, xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc, “Ngôn tỷ thật là hiểu ý người khác, thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần chị tới đây làm chủ quán bar hộ em mấy tháng thôi.”

“Mấy tháng? Cậu vẫn ổn chứ hả?.” Việc quản lí quán bar đâu có đơn giản, hơn nữa nếu muốn thì tìm người làm quen trong quán, năng lực chắc chắn hơn tôi. Để tôi quản lí, lại còn tân mấy tháng, cái quán này không xảy ra chuyện mới là lạ.

“Ngôn tỷ, thân phận của chị trong lòng lão đại lớn như vậy, chuyện xin cho em nghỉ mấy tháng chỉ là chuyện nhỏ. Còn người quản lí, tùy chị thôi, được không? Em thật sự rất đáng thương mà. Từ khi lên làm quản lí tới nay, em chưa từng xin nghỉ phép dài hạn lần nào, nhà em trên già dưới trẻ đều có, mỗi lần mọi người muốn đi du lịch đều vì vướng em mà lỡ dở mọi việc. Em thật sự muốn làm họ vui một lần.”

Nghe Hàn quản lí khóc lóc, kể lể tình cảnh của mình một hồi, tâm hồn tôi cũng có chút rung động. Vốn biết Tiêu Quân rất biết dụng người tài, nhưng ai mà ngờ… anh ấy là độc tài bóc lột sức lao động đến thế.

“Được , tôi sẽ nói giúp cậu.” Người ta đã nhờ giúp, mình cũng nên tỏ ra chút thành ý. Tôi liền cắn môi đồng ý. Vả lại nhìn cái vẻ mặt đáng thương này, chỉ sợ nếu không đồng ý, chắc cậu ta còn kể luôn tình cảnh của cả già cả trẻ trong nhà mất.

Thỏa thuận điều kiện xong, Hàn quản lí sai người mang bia và ít đồ nhắm là thịt nguội lên,thực hiện đúng theo tiêu chí – đã uống là phải nói, đã nói là phải nói hết.

“Ngôn tỷ , chắc chị vẫn nhớ cái lần lão đại bị “úp sọt”( nguyên bản là “tập kích” nhưng để thế này hay hơn! ^^) , kẻ đầu têu chính là tên bại gia chi tử của người đứng đầu tập đoàn Tiết Phú. Sau vụ đó, lão đại đã có ý cảnh cáo với tập đoàn này, chẳng hiểu sao một thời gian sau, hai tập đoàn lại có vẻ thân nhau lắm Liệu đây có phải anh hùng chí lớn gặp nhau trong truyền thuyết?”

Tôi trợn tròn mắt, “Một gian thương, một tập đoàn phạm pháp, hợp tác thì thành cái thứ anh hùng gì!”

“Hắc hắc, Ngôn tỷ đúng thật là,…..” Hàn Diệp lắc đầu, tiếp tục sự nghiệp bán đứng, “Nói thật, em thấy Chu tiểu thư và lão đại chả có gì hết, so với lúc ở bên chị thì đúng là một trời một vực .”

“Nga, từ đâu mà cậu nói thế?” ở một số thời điểm, người trong cuộc chưa chắc đã hiểu rõ bằng người đứng ngoài. Tiêu biểu là chuyện này, nếu bây giờ tôi vẫn còn mù mờ trong bóng tối, vậy thì tội gì không để ai đó đứng ngoài sáng kéo tay ra, có lẽ như vậy cũng không tồi

Hàn DIệp giương cái vẻ mặt trêu tức tôi, nói, “Em nhớ rõ trước kia, khi lão đại mang chị tới đây, trông giống y một con mèo động dục, lúc nào cũng nhìn chị bằng ánh mặt dâm dê ( Nhím :câu này tục quá chừng! =-=), khiến chúng em đều nổi hết cả da gà. Chỉ cần chị ngồi cạnh là liền kéo chị vào lòng, bắt đầu ngọ nguậy. Coi những người khác là không khí hết. Còn anh ấy với Chu tiểu thư giống như Bắc cực với Nam cực, lạnh lẽo tới mức chúng em chẳng dám ho he , đem người bên cạnh cũng làm như không khí .”

Nghe cậu ta nói một hồi, tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng, hai bên má nóng ran khó chịu, trước kia ở cùng với Tiêu Quân, tôi lúc nào cũng theo anh, làm gì cũng tùy anh, ngay cả hôn hít nơi công cộng cũng được, chẳng bao giờ ngượng ngùng. Vậy mà giờ nghe người ta kể lại tôi lại xấu hổ muốn chết, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống đó thôi.

Tôi không biết làm sao, đành nói dối, “Có cần khoa trương vậy không? Tính tình Tiêu Quân thế nào, hẳn cậu cũng biết, anh ấy đã quyết thì chẳng ai thay đổi được đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy, , tính tình Tiêu đại ca ai cũng biết, đã quyết thì không ai thay đổi nổi. Trước kia cũng có kẻ say rượu đến đây gây sự với anh ấy, sau đó cũng không ai biết hắn thế nào đấy, chị ạ.”

Uống một ngụm bia, lấy chút nho khô trên bàn ăn, tôi nói: “Hàn quản lí, cậu lo việc nói chuyện cùng khách luôn à?”

“À . . . . .” Hàn Diệp nhất thời nghẹn lời, nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng, cười nói, “Đúng là không gì qua mắt được chị, đúng là lão đại đã ra lệnh nếu chị tới đây phải giúp anh ấy làm cho chị vui vẻ. Nhưng cái thỏa thuận giữa chị em mình là em thật lòng đấy .”

“Nếu là thật lòng thì tỏ ra hữu dụng chút đi được chứ.” Tôi ngửa đầu uống hết cốc bia, cười nói. Hừ, muốn đùa với chị đây hả, không có cửa đâu.

Hàn Diệp rót bia cho tôi, nói, “Thật ra em cũng chỉ đoán thôi, chị cứ việc nghe, nhưng đúng hay không em không chịu trách nhiệm.”

Tôi không nghĩ nhiều, vẫy tay , “Nói.”

“Em thấy việc lão đại và Chu Tiểu thư hay đi cùng nhau chắc chắn có liên quan đến tập đoàn Tiết Phú, bởi vì mỗi lần gặp người của Tiết Phú, anh ấy lại đi cùng cô ta. Chẳng phải cô ta là du học sinh sao, vậy thì dắt theo đi gặp ngừoi của Tiết Phú làm gì?”

Tôi lắp bắp, nghi ngờ hỏi, “Chu tiểu thư là du học sinh vừa vể nước?”

Hàn Diệp gật đầu, “Đúng vậy a, mọi người đều biết, Chu Tiểu thư vừa tốt nghiệp ở Mỹ về, được lão đại nhận về đây mà.”

Không đúng, so với những gì tôi biết về cô ta, vì sao Tiêu Quân lại cung cấp thông tin thiếu nhiều thế? Không phải cô ấy là người của chính phủ sao? Không phải là cô con dâu được mẹ anh ấy chọn sao? Vì sao đến giờ lại có một thân phận khác rồi? Chẳng lẽ có người vì cô ấy mà mất công tạo ra thân phân khác ư?

Biết bao câu hỏi dồn hết vào đầu tôi, Tiêu Quân, rốt cuộc anh và cô ta đang làm trò gì vậy?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tuyết Mặc: Ví dụ một ngày, đối phương vượt tường ( ngoại tình), hai người sẽ làm thế nào?

Ngôn Tử Kì: khiến anh ta không còn gì để ngoại tình ( Nhím: mọi người hiểu không?).

Tiêu quân: Chất tường cao lên!

Tuyết Mặc: 囧

Ngôn Tử Kỳ: . . . . . .

Tiêu quân: nếu quả thật dám ngoại tình, tôi sẽ giết chết kẻ đứng ở ngoài tường.

Tuyết Mặc: Tiêu quân , cậu bình tĩnh một chút!

Ngôn Tử Kỳ: chỉ là giả thiết thôi. . . . . .

Tiêu quân: ( phát điên ) Ngay cả giả thiết cũng không được ! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.