Dạ Tôn Dị Thế

Chương 43




Kêu những người khác cùng thu dọn, lòng tôi đau xót nhìn đám chai, ly, tách đổ vỡ, chẳng cần dùng máy tình xũng biết tổn thất lớn thế nào, nhưng làm sao mà đòi được những kẻ ban nãy đã bỏ chạy đây, còn chưa nói tới việc đòi mỗi người bọn họ thế nào nữa.

Quay ra sau nhìn kẻ đang ngồi thu lu trên sôpha, tôi túm cổ hắn, lôi xềnh xệch vào văn phòng, dùng sức đóng sầm cửa, tôi lạnh lùng lườm hắn, đánh giá một hồi,“Nói đi, chuyện tốt chuyện xấu gì nói ngay lập tức, nếu giờ không nói thật, xem chị đây sẽ làm gì nhóc, rốt cuộc nhóc đã làm gì Tiểu Cấn.”

Sky rụt cổ, khuôn mặt vô tội thấy thái độ lạnh lùng của tôi làm cho hoảng sợ, lấy tay quệt máu trên khóe môi, hai má sưng đỏ khiến lời hắn nói ra khó nhọc mà cũng rất khó nghe,“Ngôn tỷ ,thực xin lỗi, em không định lừa dối chị, anh trai em mua hàng của bọn chúng, nhưng không có tiền, liền xù rồi bỏ chạy, bọn họ tới đòi em, nhưng em không có tiền để đưa, bọn họ mới tới đây gây sự.” Hắn liếm liếm vết thương trên môi, tiếp tục nói:“Về phần Tiểu Cẩn, em thật sự không biết, ngày hôm đó em có cùng cậu ấy trở về, nhưng ngày hôm sau thì không gặp lại cậu ấy.”

Nghe hắn kể hết mọi chuyện, tôi cũng không nghĩ hắn dám nói dối, cũng không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng kì lạ,“ Vậy nếu nhóc đã đi cùng cậu ta ngày hôm đó, chẳng lẽ không phát hiện hắn có gì khác thường sao?”

“Không có a, cậu ta vẫn hihi hâh, em cũng chẳng để ý.”

Tiểu Cẩn a Tiểu Cẩn, cậu sao lại quen với một cậu nhóc thế này? Đúng là chẳng khác gì bị mù, đã thế còn thêm cái tính nhát như cáy, vừa rồi thấy tôi xuất hiện liền trốn ngay sau lưng tôi,người như vậy căn bản đâu đáng để kết giao.

“Vậy chị sẽ bảo quản lí chi trước cho nhóc hai tháng lương, giải quyết chuyện này cho thật tốt, để bọn họ tới đây náo loạn lần nữa, chị sẽ không giữ nhóc lại.”

Sky cười tươi, cúi đầu cảm tạ,“Cảm ơn chị.”

“Đi ra ngoài đi.”

Nhìn bóng dáng hắn ra ngoài, lại thấy lo lắng cho Tiểu Cẩn sống chết chưa biết thế nào, đột nhiên nhận ra bản thân mình đối với Sky đã mất hết thiện cảm, Tiểu Cẩn trước giờ đều là một đứa nhỏ rất ngoan, nếu không phải do nhân tố bên ngoài, làm sao cậu ta có thể đắc tội với người ta?

Đau đầu muốn chết, vừa rồi bụng còn bị đá một phát, hiện giờ toàn thân đau âm ỷ, khẽ xoay người khở động chút chút, không khỏi cảm thán, quả nhiên tuổi trẻ vẫn sung sức hơn! Trước kia có da có thịt như thế, dù bị đánh cũng không sao, hiện giờ chị bị đá có chút xíu mà đã thấy rã rời .

Ngay khi tôi đang định quan sát vết thương, cửa phòng đột ngột bị đạp mạnh phũ phàng ,đứng trước cửa là gương mặt đằng đằng sát khí của Tiêu đại nhân a.

Tôi hoảng sợ, nhanh chóng kéo áo xuống, nhưng động tác của tôi không nhanh bằng con mắt nhanh nhạy của anh, hiển nhiên vết thương thâm tím kia đã được anh thấy hết, chỉ hai ba bước, anh ấy đứng trước mặt tôi, kéo áo tôi lên để bằng chứng lộ ra ngoài, cười như không cười, trừng mắt nhìn tôi,“Nghe bọn họ nói, vừa rồi có ai đấy cầm chai thủy tinh, bộ dáng rất oai phong ? nếu đã vậy, sao còn bị thương?”

Tôi chụp tay anh, cười khan vài tiếng,“Là vết thương nhỏ thôi, không việc gì, anh biết không, vừa rồi quán bar hỗn loạn như thế, nếu em không ra tay, chắc họ phá nát quán của em luôn.”

Tiêu Quân tiếp tục cười lạnh,“ Chẳng phải với em thì giống như nhớ lại một thời kéo bè kéo cánh đi đánh nhau sau!”

“Em nào có……” Khẽ chẹp miệng, cái khó nó ló cái khôn, tôi bỗng ôm bụng,“Ôi, bụng em sao đau quá, đau quá……”

Quả nhiên thân ảnh anh có hơi chấn động,“Làm sao vậy? Liệu có bị tổn thương phần trong không?” Sau đó liên ngồi xổm trước mặt , lấy tay nhẹ nhàng xoa bụng tôi,“ Phải tới bệnh viện kiểm tra.”

“Ân, anh giúp em xoa bụng một chút là ổn.” Ngôn Tử Kỳ, mi là đồ nữ nhân vô liêm sỉ, vì háo sắc mà bán đứng thân thể !

“CÒn chuyện gì ở quán bar, anh sẽ bảo Điền Tiến tới làm, hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất là về nhà, hai là đi viện, em chọn cái nào?”

Tôi nhếch môi cười nói:“Về nhà.”

Vừa dứt lời, cả người đã bị anh nhấc bổng, ở trước mắt bao ngươi, anh đưa tôi ra ngoài quán

“Triệu Thiên tới tìm anh phải không?”

“Không phải, là anh đến vừa lúc.” Nói tới đây, anh hừ lạnh một tiếng,“Anh nhớ là đã dặn em phải ở nhà nghỉ ngơi, vậy mà còn dám chạy tới đây.”

Không nói tới thì thôi, chứ nhắc đến là tôi liền tức giận, ai oán nói,“Anh đã sớm biết chuyện gì đó về Tiểu Cẩn, đúng không?”

“Ân, vì người của cậu ta có lai lịch không rõ lắm, anh cũng chưa tra được, cho nên chưa định cho em biết .” Nếu tôi đã biết một phần, anh ấy sẽ rộng rãi mà kể hết cho tôi.

Tôi giật mình,“ Tiêu lão đại chẳng phải quen biết rất rộng sao? Như thế nào còn không điều tra nổi chuyện này?”

Anh liếc mắt lườm tôi một cái,“Đâu phải chuyện gì anh cũng tra được, còn nữa, với khẩu khí của em, chẳng lẽ chuyện tốt xấu gì trên đời anh cũng biết.”

“Chẳng phải là thế sao?” Tôi nhíu mày hỏi lại.

Anh cũng lười chẳng thèm quan tâm, khởi động xe, phóng về nhà.

Bà ngoại nói rất đúng, tôi bị cảm thật rồi, đến khoảng tờ mờ sáng, thân thể liền phát sốt, cả người mệt lả, nhức mỏi, đầu óc choáng váng , có lẽ vì thế mà sinh ra ảo giác, tôi ngủ trong phòng mình, vì sao lại thấy Tiêu Quân nằm cạnh! Đây là kiểu gì a?

Nheo nheo mắt, đến khi xác định được không phải mình nhìn lầm, nhịn không được, hỏi,“Tiêu lão đại, sao anh lại ở đây!”

Nam nhân đang ngủ ngon bị đánh thức, giọng ngái ngủ:“Em phát sốt,anh ở lại chăm sóc em.”Nói xong còn sờ sờ trán tôi,“Nóng như vậy, chẳng phải đã uống thuốc rồi sao , Ngôn Tử Kỳ, không ngờ nữ nhân thô lỗ như em cũng có lúc sinh bệnh?”

Tôi hung hăng trợn mắt lườm anh,“Nữ nhân thô lỗ không phải người à!Anh không thấy anh còn vô liêm sỉ hơn sao, tự nhiên lại cùng nằm chung một giường với người bệnh, chiếm giường của người ốm.”Càng đáng xấu hổ hơn, đến nhà người ta còn tác oai tác quái, đáng ghét!

“ Giường lớn như vậy để làm gì?” Nói xong còn cố ý lấn sáng chỗ tôi nằm.

“Tiêu Quân, làm người không cần quá kiêu ngạo!”Tôi nhấc chân đạp đạp vào bắp đùi anh.

Nhưng mà chân tôi nhanh chóng bị tay anh bắt gọn, bàn tay gian xảo theo hướng đường cong mà tiến dần lên trên.

“Tên họ Tiêu kia , em còn là bệnh nhân, anh muốn làm gì!!!” Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi anh.

Anh cười khẽ ra tiếng,“Anh chỉ muốn giúp em xoa bóp một chút cho thoải mái,em lại nghĩ cái gì vậy?Còn nếu em thật sự muốn cái đó, anh cũng không phiền làm hài lòng em.”

Thật sự là lưu manh a, tôi buồn bực quay lưng về phía anh, vô lại như anh, làm sao tôi đấu nổi?Nhưng vừa mới nhắm mắt, cả người liền được anh ôm gọn trong lòng, hai tay rắn chắc khỏe mạnh ôm chặt eo thon, tiếp theo, tôi cảm nhận được môi anh đang di chuyện sau gáy tôi, ngứa , trời ơi, thật sự là nóng mà.

“Ngôn Tử, em còn bé bỏng gì đâu, sao lại kích động như thế, lần sau nếu muốn lo chuyện bạo đồng, trước hết hãy nghĩ tới bà ngoại, nghĩ tới bảo bối nhé.”Anh dừng một chút, nói tiếp,“CŨng hãy nhớ đến anh, nếu em có chuyện gì, chúng ta sẽ ra sao đây.”

Tôi im lặng, tim đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, tôi không có nghe nhầm chứ, người con trai này cũng có thể nói ra những lời như thế, trong lời nói ấy còn có chút gì đó thật yêu đuối? Người này quả là Tiêu lão đại , Tiêu lưu manh sao? Có chắc là anh không, có bị đánh tráo không vậy!

Cũng bởi vì lời nói “ngàn năm có một” ấy, làm cho tâm tình tôi trong nháy mắt lên tới đỉnh điểm, vui rạo rực quay lại đối mặt với anh, nhìn gương mặt vô cùng mệt mỏi lại không kém phần anh tuấn, tôi thở dài,“Bị cảm, nếu hôn môi có bị lây bệnh không?”

Ánh mắt anh thâm u được ánh sáng nhạt của chiếc đèn ngủ chiếu vào, càng khiến nó mê người, sâu hơn, chỉ thấy miệng anh nhếch lên, hôn lên môi tôi,“Thử rồi sẽ biết.”

Đầu lưỡi linh hoạt tựa như câu dẫn, tàn phá hết chức năng cảnh giác của tôi, khiến thần kinh tôi mê muội, mềm mại dây dưa càng khiến tôi choáng váng, cùng đầu lưỡi anh dây dưa triền miên, kẻ giảo hoạt này, cứ liên tục trêu đùa trong miệng tôi, khó chịu muốn chết.

Một bàn tay to lớn cũng bắt đầu di chuyển, thâm nhập vào nơi mẫn cảm, ẩm ướt của tôi, dưới bản năng lão luyện của anh, cảm thấy cơ thể mình như có một ngọn lừa, tin đi, lúc này có một que diêm thôi là tôi phát nổ, dịch ẩm ướt dần tuôn ra, khiến tôi lâng lâng vào cõi tiên, cảm giác quen thuộc mà vẫn thật kích thích.

“Tiêu Quân…… Mau.” Tôi rên rỉ, nỉ non cầu xin anh, hai tay bắt đầu ngọ nguậy, định cởi quần áo anh.

Ai mà ngờ anh chỉ cười cười, liền rút tay ra, đánh khẽ vào tay tôi, nói vô cùng đểu cáng:“Em đang sốt, không nên vận động mạnh.”

Tôi không tin nổi,trừng mắt nhìn anh, chết tiệt, hôm nay Tiêu lão đại đổi giới tính thật rồi,“Anh là cố ý?”

“Đây là sự trừng phát cho hành vi lỗ mãng của em!” Anh cười gian trá.

Khóe miệng run rẩy, dùng sức đạp anh một cái, quay lưng về phía anh, vì thế, trong một buổi đêm sốt vì cảm, tôi cảm thấy vô cùng tức giận, buồn khổ tiến vào mộng đẹp, trong mơ lại thấy mình hóa thành nữ vương quyền quí, đem nam sủng Tiêu Quân cột vào cây cột , lột sạch quần áo anh, còn dùng roi da hung hăng đánh anh hàng trăm lần. ( nhím : Không tưởng tượng được, sao muốn tìm một bộ trong sáng mà khó quá đi!! TT_TT)

Bởi vì lâu lâu mới được ốm một lần, tôi liền lấy cớ đó nhàn nhã nghỉ ngơi cả ngày ở nhà, cũng ngại tới quán bar, lại phải nhìn cảnh tượng đổ nát như hôm qua, chắc chắn sẽ lại đau thêm lần nữa, vì thế, tôi quyết định cứ ở nhà an nhàn sung sướng chịu sự chăm sóc quan tâm của người thân cho vui.

Nhưng cũng chỉ hưởng thụ được khoảng hai ngày, thiên hạ hết thái bình, tôi liền bị quán lí gọi điển tới nhà, điểm mặt đích danh tới quán, bởi vì vừa mới ốm dậy, tuy rằng bề ngoài là đã khỏi hoàn toàn, nhưng thực chất vẫn còn rất mệt mỏi.

Từ tốn bước vào trong quán, vẻ mặt quản lí tràn đầy tâm sự, nhìn tôi.

“Chuyện gì?”NHìn thấy biểu tình nghiêm túc của cậu ta, trong lòng tôi chợt thấy bất an.

“Ngôn Tử,có người tới tìm chị, đang ở trong văn phòng.”

Tôi bặm môi, không hỏi lại cậu ta, trực tiếp đi vào văn phòng, mở cửa ra, lập tức chớp mắt, tôi ngây ngẩn cả người, hay thật, đây là cái gì a, vì sao mà nhiều người thế?Hơn nữa sao bọn họ đồng dạng thế này? Người nào người nấy đều mặc đồ đen, đeo kính râm!

“Cô chính là Ngôn tiểu thư?” Một người đàn ông trung niên cất tiếng hỏi tôi, ngữ điệu lạnh như băng, mà hiện giờ đang là giữa trưa hè, trời nóng như đổ lửa, vậy mà chẳng cần tới điều hòa, xương sống tôi vẫn thấy ớn lạnh.

“ Là tôi.”

“Chúng tôi thuộc tổ điều tra phòng chống ma túy, chúng tôi nghi ngờ cô tàng trữ thuốc cấm, chứng cứ thu thập được cũng rất xác thực, mời cô theo chúng tôi về đồn hợp tác điều tra.”Nam nhân có giọng nói lạnh như băng tiếp tục nói, tôi nghe xong tới nửa ngày mới tiêu hóa hết, cảm thấy chấn động.

“Cái gì?……Tôi tàng trữ thuốc cấm?Lại còn bằng chứng xác thực?Hôm nay có phải tết thiếu nhi đâu mà đùa vậy!”

“Đây là thuốc phiện chúng tôi tìm thấy trong văn phòng cô.”Một người đàn ông khác ném cái bọc trắng bạc chứa gì đó bên trong sang phía tôi.

Cái gói đó chứa thứ gì trắng trắng, bột nhỏ bên trong, lại dị thường chói mắt, khiến cho tôi không làm sao đối đáp lại, khi lấy lại tinh thần, tôi đã bị người ta áp giải lên xe.

Tối hôm qua còn cùng Tiêu Quân ở trên giường quay cuồng, buổi sáng còn cùng Ngôn Tử Phàm đấu võ mồm, giữa trưa còn thưởng thức cơm của bà ngoại, buổi chiều còn bị hành độc ngây ngô của bảo bối chọc cười, vậy mà giờ lại bị người ta tình nghi là tàng trữ thuốc cấm!!!

Ông trời ơi, thế giới này thật quá điên cuồng rồi!THế này rốt cuộc là thế nào?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Chương này phần cuối hơi thảm một chút, thật xin lỗi bạn đọc a. Khóc…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.