Dạ Tôn Dị Thế

Chương 27




Khi ta lấy lại bình tĩnh, ta thật sự muốn kéo hai người khách kia ra trước mặt mà hỏi, ta gằn giọng:“Tiêu Quân bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không?”

Những người khác đều bị giọng nói thâm trầm của ta làm cho hoảng sợ, tất cả đều mở to mắt nhìn ta chằm chằm như thấy quái vật, hai người bị ta thét vào mặt giật nảy mình, không chừng đang nghĩ rằng ta là một đại tỷ muốn giết bọn họ.

“Đại…… Tỷ, bọn ta cũng nghe từ kẻ khác thôi….. Mọi chuyện như thế nào…….. ta cũng không biết!” Hai người khách bị ta dọa sợ cho xanh cả mặt, nói năng lắp ba lắp bắp, chỉ nói được mấy câu ngẳn ngủn.

“Ngươi……”

“Ngôn tỷ……” Tiểu Cẩn nhanh nhẹn giữ chặt tay ta,“Ngôn tỷ, ta nghĩ ngươi nên lấy điện thoại mà hỏi.” Nói xong còn đem điện thoại đặt vào tay ta.

Ta thật ngu ngốc a, thật quá hồ đồ, hỏi người khác loạn cả lên mà lại quên không hỏi chính đương sự, một bên bấm số di động, một bên nghe Triệu Thiên cảm thán,“Ngôn Tử, ngươi làm gì mà ngây người vậy!”

Ta nhìn hắn xem thường, rời ra khỏi quán bar, đi tới văn phòng bên cạnh, điện thoại không có tín hiệu, bên kia tắt điện thoại, nghĩ một lúc, ta lại tiếp tục bấm số hắn.

“Ngôn tỷ?” Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh quen thuộc nhưng không phải là Tiêu Quân.

Nghe được tiếng của người bên cạnh Tiêu Quân, ta cũng tạm thở phào nhẹ nhõm,“Tiểu Điền, ngươi với Tiêu Quân đang ở đâu? Hắn bị thương phải không? Có nguy hiểm không ?”

“Ngôn tỷ, ta xin lỗi, chúng ta chưa nghĩ đến tình huống tên say rượu kia lại cầm chai rượu đánh lão Đại, ta đã đi lên ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước!”

Nghe mấy lời sám hối của hắn, ta hít một hơi thật sâu, nói,“Tiểu Điền, ta hỏi ngươi, hắn hiện tại như thế nào ?”

“ À, trán khâu hai mũi, bác sĩ muốn lão Đại ở lại theo dõi một tối, hiện tại ở bệnh viện nhân dân, Ngôn tỷ ngươi làm sao mà biết? Lão Đại đã phân phó mọi người không được cho ngươi biết mà.”

“ Tiêu Quân… hắn coi ta là người giấy sao ? Sợ rằng ta biết sẽ lo lắng cho hắn sao? Trong lòng ta hắn không có quý giá như vậy đâu. »

Tắt điện thoại, trong lòng ta rối loạn vô cùng, rõ ràng biết hắn không làm sao, đã cố nén xúc động vậy mà cuối cùng vẫn chạy như bay đến thăm hắn, chỉ cần xem hắn một chút thôi, xem một chút có lẽ ta cũng bớt lo hơn một chút.

“Triệu Thiên, Tiểu Cẩn, các ngươi trông quán giúp ta, ta ra ngoài này một chút.”

“ Tiêu lão đại bị thương có nghiêm trọng không?” Tiểu Cẩn quan tâm hỏi

“ Không sao hết, hắn như con gián đánh mãi không chết, mệnh lớn lắm!”

Trên đường đi tới bệnh viện, bỗng nhiên nhớ ra phía trước một đoạn là cột đèn giao thông nơi xảy ra tai nạn trước kia, ta cùng cha đi xe ô tô trên đoạn đường này thì bỗng nhiên xe dừng lại, từ phía sau một con dao đâm thẳng vào cha ta qua cửa sổ để mở, ta ngồi thụt lùi bên trong góc, nắm chặt bàn tây của cha, lấy tay bịt chặt miệng, sợ khóc to bọn người kia sẽ giết luôn ta, khi đó, người đến giúp đỡ ta và đua cha vào viện chính là Tiêu Quân , đó là lần đầu tiên ta gặp hắn, lại ở trong cái tình huống cấp bách như vậy, ta lặng im nhìn hắn, câu nói đầu tiên của hắn nói với ta là: Ngôn Tử, đừng sợ, có ta ở đây.

Sau đó, cha ta cũng không thể qua khỏi, vết thương kia quá nghiêm trọng, đến bệnh viện khoảng một lúc thì cha ta trút hơi thở cuối cùng, cha chỉ kịp nhắn nhủ lại một câu với ta, hắn nói: Bảo bối, ngươi phải sống cho tốt, tình yêu không phải là tất cả cuộc sống……

Trong thời khắc đó, sự tồn tại của Tiêu Quân, đối với ta càng có ý nghĩa sâu sắc hơn, mà hắn cũng tận tâm chăm sóc ta thay cha, giúp đỡ ta mọi việc

Thật ra, có đôi lúc ta cảm thấy rất kì lạ, rốt cuộc là vì cái gì, mà khi ta ở bên một nam nhân xa lạ như Tiêu Quân, ta lại cảm nhân được cảm giác an toàn vững chắc? Giống như ta với Tiêu Quân đã quen biết và hợp ý nhau từ lâu, không cần phải bồi dưỡng thêm tình cảm gì nữa, mà là ngay từ thời khắc được sinh ra đã như vậy rồi

Trong khi ta cùng với Mộ Dung Cạnh ở bên nhau đã lâu như vậy, thậm chí đã có cả quan hệ xác thịt với nhau, vậy mà vẫn không có một chút ăn ý, chẳng lẽ đây chính là duyên phận ?

Vài năm gần đây sống cùng với Tiêu Quân, dù tình cảm của hai người không coi là tình yêu, dù không thường xuyên có quan hệ xác thịt, nhưng cũng khiến quan hệ của bọn ta ái muội hơn tình nhân nhiều! Cho nên, Ngôn Tử Kỳ, thừa nhận ngươi lo lắng cho hắn thì có gì mà phải xấu hổ? Nghe hắn bị đánh bị thương, chẳng phải ngươi cũng nên lo đến nhuyễn cả chân ra sao?

Trước đó quên không hỏi phòng bệnh của Tiêu Quân, có điều ta đi bộ vào bệnh viện, lại dễ dàng tìm được, nguyên nhân là vì……

“ Các ngươi ở đây ồn ào làm cái gì!” Trên lầu hai, ta nhìn thấy một đám người thân hình cao lớn, mặc đồ đen, mọi người đều tò mò đến đây quan sát xem có chuyện gì.

Mấy người bị vây bên trong thấy ta giống như nhìn thấy cứu tinh, liên gọi ta tới gần,“Ngôn tỷ, ngươi làm ơn nói với bọn họ về đi, cứ chen chúc ở nơi này không phải là cách hay, lão đại vừa mới khâu xong, hiện tại cần phải nghỉ ngơi a.”

Ta đi tới đám người kia, vừa rồi không nhìn rõ còn tưởng đám côn đồ nào tới gây sự, hóa ra tất cả đều là phụ trách và quản lí của mấy quán bar và khách sạn của Tiêu Quân! Ôi.

“ Các ngươi lui về hết đi, các ngươi ở đây thì bệnh tình của Tiêu Quân cũng không đỡ chút nào, còn làm ảnh hưởng tới người khác, mau trở về đi, quán bar và khách sạn làm sao thiểu được quản lí!”

Có người không kiềm chế được, bước lên nói : « Ngôn tỷ, ngươi nói đúng, nhưng không phải vì thế mà bỏ đi, lão đại lại bị đánh trên chính địa bàn của mình, chúng ta phải tìm được bọn khốn đó để phanh thây bọn nó ra!”

Hắn vừa nói xong, những kẻ khác cũng đồng loạt tán thành.

Ta hừ lạnh, lạnh tanh nói:“ Tìm cái gì? Các ngươi chỉ biết cậy quyền? Các ngươi sao cứ toàn đứng trên phương diện xã hội đen mà xử lí mọi việc vậy hả ? Hở một chút là dùng vũ lực, như vậy thì ghê gớm lắm sao? Chẳng lẽ làm thế thì Tiêu Quân sẽ ổn sao? Hắn muốn làm thế nào thì chờ hắn khỏe lại rồi hắn quyết. Ta biết các ngươi đều muốn tốt cho hắn, thậm chí còn sốt ruột hơn cả hắn, nhưng đó không phải là kế hoạch hay, không nên làm việc tùy tiện như vậy, thật sự quá lỗ mãng! Ta nói lại lần nữa, chờ Tiêu Quân khỏe lại rồi quyết định, các ngươi nếu thật sự muốn giúp hắn, tốt nhất hãy rời khỏi đây, trở về làm tốt công việc được giao.”

Những người này a, đa số đều là xã hội đen, nhưng sau đó lại theo Tiêu Quân, chuyển hướng đi làm người tốt, tất nhiên, trong bản tính vẫn còn chút hung ác, một khi đụng tới việc gì, bản tính đó chắc chắn sẽ lại trỗi dậy, cứ đâm đầu vào những việc ngu ngốc mà không cần biết gì tới hậu quả.

Cho nên ta mới nói một nửa cương nghi, một nửa an ủi. Trên thực tế mọi người đều đã bình tĩnh trở lại, tuy nhiên vẫn còn một số ít không phục, nhưng lại ngại không dám chống đối lại ta, cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ dám trừng mắt, đại khái là muốn dùng ánh mắt « tùng xẻo » ta thành từng mảnh.

“Tiểu Điền, đưa bọn họ về, ta vào trước xem tình hình Tiêu Quân.”

“ Hiểu rồi, Ngôn tỷ.” Tiểu Điền trả lời hào hứng, có lẽ vui sướng vì thoát khỏi đám người này.

Bên ngoài thì hỗn loạn bừa bãi như vậy, vậy mà trong phòng bệnh lại yên tĩnh một màu trắng xóa đến đáng thương, nhưng lại khiến cho tâm tình con người ta trở nên tĩnh lặng hơn. Phòng bệnh không hề nhỏ, hai cái giường bệnh, một cái không có ai nằm, mặt ga trải không có đến nửa nếp nhăn, một cái khác có Tiêu Quân đang nằm.

Đập vào mắt ta là mảnh băng trắng trên trán hắn, xem ra thoạt nhìn thì không có sao hết, im lặng đến bên cạnh giường hắn, ngồi vào ghế lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng rối loạn hết cả lên, buổi sáng còn cùng ta ân ái đến vậy, giữa trưa thì khiến ta giật nảy mình buổi tối lại trở nên im lặng đến bất thường như thế này, vậy mới nói, cuộc đời con người thật không biết trước được điều gì.

“ Không thể ngờ ngươi quyết đoán đến vậy, đem mấy tên ồn ào kia dọa ngây ngốc.” Nam nhân trên giường nở nụ cười, mắt cũng chầm chậm mở to nhìn ta.

“Tỉnh?”Ta giúp hắn kéo chăn,“Muốn uống nước sao?”

“Ta bị bọn họ đánh thức từ lâu rồi, phải công nhận ngươi có thể thu phục được bọn họ, biết trước vậy ta đã kêu Tiểu Điền gọi ngươi từ sớm.”Khóe miệng cười yếu ót, tuy rằng bị thương, nhưng khuôn mặt đẹp nhìn qua cũng không hề gì.

“ Vớ vẩn, ngươi hơi kì vọng vào ta đấy? Ngươi tại sao lại khiến ta lo lắng đến nhũn cả chân như vậy hả ?”

“ Ta đâu có khiến ngươi lo lắng đến vậy? Ta biết ngươi không phải.”

Chống lại ánh mắt gian xảo của hắn, trong lòng ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhìn chung quanh nói “ Ngươi là lão đại của cả một tập đoàn lớn, chuyện vặt vãnh cũng chẳng cần ra mặt, ngay cả Triệu thái tử còn sợ xanh cả mặt, thấy thấy ngươi mà như thấy cọp, ta thật sự muốn xem người dám đả thương ngươi rốt cuộc có ăn phải mật gấu không nữa !.”

Nhắc tới việc này, trên mặt hắn bỗng có đôi chút tức giận, khẽ mím môi nói:“Việc này ngươi bớt quản đi.”

“ Vớ vẩn……” Chỉ nghe hắn nói như vậy, ta cầm quả táo trên bàn, không thèm rửa sạch, chỉ lau qua hai ba cái, tưởng tượng quả táo chính là Tiêu Quân, ta hung hăng cắn mạnh một miếng, ngươi dám khinh thường nữ nhân, lại cắn một miếng, ngươi là kẻ bạc bẽo, cắn cắn cắn…… Thối Tiêu đầu heo,từ nay ta không thèm quan tâm ngươi, về sau cũng đừng để ý tới ta!

“ Ngươi ăn kiểu gì vậy.”

“Ai cần ngươi lo!” Ngu ngốc……

Gió đêm lạnh lẽo thổi vào tấm rèm trắng, tên thối đang nằm trên giường kia chắc cũng muốn ngủ rồi,“Tiêu Quân, đau không?” Thưởng thức mấy quả táo bị ta cắn vùi dập, ta thấp giọng hỏi.

Tiêu Quân cười khẽ, nắm lấy tay ta nói:“Không đau.”

Ta nhịn không được, nằm sấp lên người hắn, tâm tình lo lắng cùng với mùi thuốc sát trùng trên người hắn khiến ta thấy gay mũi, cảm thấy mũi bắt đầu nghèn nghẹt,“Tiêu Quân, ngươi phải mau khỏe lại nhé.”

“ Chắc chắn là như vậy.” Tiêu Quân vươn tay, vỗ nhẹ vào đầu ta, nhẹ giọng hứa hẹn

Sáng sớm thứ bảy, ta cùng Tiêu Quân hứa sẽ làm thủ tục xuất viện rồi cùng nhau về nhà, vết thương của hắn dù đã khá hơn nhưng vẫn chưa thể lái xe, nên ta xung phong làm lái xa, nào ngờ người này không những không cảm kích, còn nhất quyết đòi phải lái xe, ta cũng rất vui lòng đưa chiều khóa cho hắn, trnah thủ chê bai đủ kiểu, sau đó ta mới lười biếng ngồi vào xe.

Khi về nhà đã vào khoảng giữa trưa ,ánh mặt trời gay gắt, bầu không khí ngột ngạt. trước cổng nhà, một bà cụ , một nam nhân « suýt » trưởng thành, một đứa trẻ con đáng yêu, đứng thành hàng trước cổng nhà, ai cũng nở nụ cười ấm áp chào đón chúng ta

Mỗi lần nhìn thấy giờ khắc này, ta đều cảm thấy bùi ngùi muốn khóc, ngày ngày phải phơi mặt ra chiến đấu với phong ba bão táp cuộc đời,đối với ta, gia đình vĩnh viễn là nơi tuyệt vời, ấm áp nhất mà ta có

Mà trong khi ta cảm động về sự ấm áp này, thì sự thật lại vô tình đả kích nó tan tác

Ta nói:“Bà ngoại……”.

Bà ngoại nói:“Tiêu Quân cũng đến đây, tốt tốt tốt, lần trước ngươi có nói mang cho ta mấy cái đĩa phim a!”

Tiêu Quân nói:“ Có mang theo a, bà ngoại ngươi yên tâm, ta có nhờ người tìm hơn chục cái đĩa, đủ cho ngươi xem thoải mái trong một thời gian dài!” Tiêu chân chó cười đến ôn hòa, kì thật chính là nụ cười ngả ngớn đáng ghét!

Ta nói:“Bảo bối……”

Bảo bối nói:“Ba ba…… Ba ba, con rất nhớ baba!”

Tiêu Quân nói:“Bảo bối, ba ba cũng nhớ ngươi muốn chết, ba ba mua cho ngươi một psp mới, hai cái nga!” Sau đó ôm lấy tiểu bảo bối vào lòng, tiếp tục cười thực chướng mắt, cũng tiếp tục nụ cười hối lộ.

“Tử Phàm!” Ta chỉ còn hy vọng này nữa thôi.

“Tỷ!” Ngôn Tử Phàm cười với ta vô cùng sáng lạn, cảm động, cuối cùng vẫn chỉ có em trai là tốt, biết hoan nghênh ta,“Tỷ, lần trước ngươi nói trả thù lao cho ta về vụ sửa cái đài!”

Dựa vào đâu a! Ta không thể ngờ nổi, những người thân yêu của ta còn không cho ta vào mắt!

Cả nhà đều đã bị Tiêu đầu heo mua chuộc hết rồi, phải làm sao a!

“Tử này, quán bar vẫn thuận lợi chứ.” Sau khi ăn cơm nước xong xuôi, bà ngoại chuẩn bị dỗ bảo bối ngủ, ta cũng đi theo vào giường, nhìn tiểu tử kia tay nhỏ bé, núc ních thịt nhìn đáng yêu cực kì.

“Ân, tất cả đều tốt, bà ngoại, các ngươi ở nhà đừng lo cho ta, ta kiếm tiền cũng vì muốn mọi người được sống thoải mái mà »

“Đã biết.” Bà ngoại vỗ nhẹ vào lưng Ngôn Tiếu, lại nói:“Ngày hôm qua được điện thoại, là nam, nói là bạn cùng học với ngươi, hỏi điện thoại của ngươi cùng điện thoại quán bar và địa chỉ.”

Ta sửng sốt một chút,“Hắn có nói là ai không?”

“Mộ Dung Cạnh, đứa nhỏ này ta nhớ rõ, trước kia hay cùng ngươi chơi đùa, khi đó bà ngoại còn tưởng hai đứa đang yêu nhau.” Giống như nhớ tới chuyện gì đó thật buồn cười, bà ngoại cười, mắt khẽ nhắm.

“Ta nhớ khi đó hai người các ngươi cùng nhau đi ra đường ngịch bùn, các ngươi đều nhảy xuống đầm, kết quả cả người đầy bùn, trở về còn không biết xấu hổ khiến ta giặt quần nhưng cũng sợ ta mắng nên tự mình tẩy sạch, cuối cùng lượng quần áo bị bẩn còn nhiều gấp đôi.”

“Ha ha, đúng vậy, tên kia từ nhỏ được cưng chiều như hoàng đế, làm sao biết giặt quần áo thế nào…..” Ngôn Tiếu đang ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy một ngón tay ta, cảm giác ấm áp truyền đến khiến ta nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ kia.

“ Nhưng vì sao sau này lại không liên hệ với nhau nữa, đứa nhỏ kia thật khiến ta rất thích nha.”

Trong lòng ta chua chát, tên kia nào có thích ta, lúc ấy ta thích hắn đến chết, nhưng biết làm sao được, dù có cố gắng thế nào, hắn vẫn không thuộc về ta……

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đột nhiên phát hiện, Ngôn Tử thật là một bà chị bất hạnh! Hắc hắc

Nhím nói ra suy nghĩ : Haizzzz. Anh Tiêu Quân này thật đúng là Tiêu đầu heo, gian xảo không nói nổi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.