Dạ Tôn Dị Thế

Chương 21




Ta thường xuyên suy nghĩ, thời điểm thanh xuân nảy mầm, tại sao thiếu niên có thể bừa bãi phản nghịch, cuộc sống của bọn họ hỗn loạn, lại như thế nào kiêu căng, vô cương vô pháp, không chịu thoát ra khỏi cái vong luẩn quẩn kía, đơn giản chính là cừu hận người nhà, cừu hận lão sư, cừu hận cuộc sống, cừu hận bọn họ những gì họ không biết, sợ hãi hết thảy mọi sự vật

Sau đó, lựa chọn , thường thường sẽ chọn cách cùng nhau sinh tồn,phụ thuộc vào nhau, kỳ thật xét đến cùng, mấy cái loại cách này cũng đâu có gì khác nhau, đều học từ TV ra cả thôi….!!

Đánh đấm nhau gọi là can đảm , áo quần lố lăng, diêm dúa, lòe loẹt gọi là sáng tạo, hút thuốc uống rượu gọi là có cá tính, còn đi bão,đua xe coi là kích thích……

Càng miễn bàn này cuộc sống loạn thất bát ( không có trật tự), mọi người không so sánh nhau với khuôn mặt xinh đẹp mà lại so sánh với số lượng khuôn mặt ( tức là giả tạo á, cái này cũng không rõ lắm) , trên giường không hề so một với một, mà so một với một lần làm, còn đằng sau cái nhất có thể là cả n cái nhát nhất khác. ( @_@) Yêu đương cũng là chuyện bình thường, chẳng cần suy nghĩ gì đến tương lai, thấy hay là yêu, chán thì bỏ, không quan tâm đến cái gì gọi là tình cảm….Thậm chí ,” bắt cá hai ba tay” cũng là chuyện thường…

Đừng hỏi ta vì sao có nhiều bực tức như vậy, cũng bởi vì vị trí của ta trong cái cuộc sống này, luôn phải tiếp xúc cùng một đám người, mà toàn là loại người này, về phần vì sao ta bắt đầu chuyện xưa mà phát bực tức, kỳ thật ta cũng chỉ muốn cho mọi người thấy một chút lập trường, ta và đám người nói trên là hoàn toàn bất đồng, ta là thuần khiết , trắng noãn , trắng bóng …… Khụ khụ, mặc dù nói như vậy có vài điểm khoa trương, nhưng ta dám đối với đỏ rực nhân dân tệ thề ( là tờ một trăm nhân dân tệ á), ta tuy rằng cũng có nhiều bạn trai, nhưng mỗi lần chỉ giới hạn một người, tuyệt đối không “ bắt cá hai, ba tay”! Còn nữa, ta năm nay đã 28 tuổi, đã qua tuổi nữ nhân độc thân ( Nhím: tức là chị ý ế đó), cho nên có cùng ai yêu đương, cùng đều thuộc trong phạm vi cả nha!!!

Có lẽ còn có người sẽ hỏi, ngươi đã là một lão bà 28 tuổi, sao còn cùng cái lũ phản nghịch này ở một nơi? (vì chị ý nói toàn gặp mặt bọn thanh niên choai choai mà)Như thế, ngươi không khác bọn chúng thì ai khác! Vì thế, ta lại phải thanh minh một chút, ta là bà chủ của quán bar a, ta không cùng cái lũ ngốc đó ở một nơi chẳng lẽ ta đi ở cùng gấu Bắc Cực a!! ( @_@)

Bọn họ đều là thượng đế của ta, thần của ta, tổ tông của ta, rmb* của ta ! (* một loại tiền của trung quốc)

Bởi vì bọn họ sẽ mang đến cho ta rất nhiều tiền giấy đỏ rực ( 100 nhân dân tệ a)!Cho nên dù có bực tức đến đâu, chỉ có thể vĩnh viễn tự xả trong tâm trí mình, giống ăn không xong một bát cơm, bực mình cũng được, phiền chán cũng được, miễn sao có lợi nhuận là được a

Nhưng bực tức kết lại một chỗ, ta không thể không xả giận ở đây a, còn nữa, rốt cuộc là ai sáng tác ra cái loại âm nhạc như thế này?! Chỉ so với sét đánh nhỏ hơn vài tạp âm, cư nhiên là quán bar chuẩn bị âm nhạc! Ta chỉ dựa vào!!

Ở trong quán bar, thân phận của ta là chủ, điều chế rượu ta cũng kiêm luôn, không phải ta keo kiệt tiền mướn người chế rượu, thật sự là vì ta tùy tiện điều chế cũng rất được hoan nghênh a! Nói ta đa tài đa nghệ thật không sai chút nào, nếu ta không nhân cơ hội chế ra nhiều loại, kiếm thêm nhiều tiền, đấy mới là lỗi của ta!!

“Ngôn tỷ, bàn số 8 muốn một ly tân kỳ sĩ.” Cái tên đó vừa đi làm vừa là học sinh cười yêu cầu ta này nọ (>____

“nnd! Bàn số 8 đã muốn 3 ly tân kỳ sĩ rồi nha , nếu ai đến quán bar đều uống đồ uống thì quán bar cũng nên đóng cửa đi là vừa!” Ta tùy tay đem đồ uống đổ vào ly, tâm tình có chút buồn bực.

“Ngày khác chúng ta đem đồ uống đi thu hồi hết, lại làm cái thông cáo, quán bar không bán đồ uống! Ngươi cảm thấy như thế nào?.” Cái tên vừa đi làm vừa làm học sinh đem cái ly bỏ vào khay, cười rạng rỡ,bày mưu tính kế.

Ta liền lấy cái khăn lau hướng đầu hắn mà ném: “Chủ ý của ngươi chỉ “ giúp” quán bar nhanh đóng cửa hơn thôi, vớ vẩn….”

Đây là cuộc sống của ta,tại đây đủ mọi loại cuộc sống suy sút thậm chí còn ngập tràn cả trong hơi thở, kinh doanh thành thành thật thật trong nghề, dù có muốn nghe cũng khó mà lọt vào tai, nghe được tưởng tiếng kim loại, còn phải nhìn mặt, xã giao với cái loại người này.Ngày qua ngày, đến khi trên người, mọi cảm xúc từ dây thần kinh đều chết lặng ( ý là không còn cảm giác gì ấy )

Theo như Ngôn Tử Phàm nói:“Như vậy ngày tựa như chao,thối, ăn đứng, đi lại như bình thường nhưng thật ra chẳng có chút tư vị nào!”Ta gợi ý thử cho hắn nếm chút cảm giác không có tư vị, hắn liền trợn tròn hai mắt như gặp quỷ:“Tỷ ngươi thật là… Ta là học sinh trung học chăm chỉ, ham học, là nụ hoa tươi sáng của tổ quốc, là tương lai của dân tộc. Ngươi như thế nào lại nghĩ ra cái ý nghĩ đó!!” Đó, hắn xem thường ta, coi ta không khác gì con sói…. Rình mồi.. (TT_TT)

Theo như Tiêu Quân nói:“Ngôn Tử Kỳ, ngươi thật đúng là nữ nhân thô lỗ,nên là quá hợp một cuộc sống như vậy!” Mỗi khi ta nghĩ sẽ than thở những lời này đều bị hắn nghiến răng nghiến lợi, chọc tức một phen, dựa vào ngươi cái tên Tiêu đầu heo, cư nhiên dám nói ta thô lỗ, còn muốn chiếm giường của ta!!

Theo như bà ngoại nói:“Đây là cuộc sống để ngươi tôi luyện, phải được năm tháng luyện mài bản lĩnh, mới có thế giúp ngươi đạt đến thành công tốt đẹp nhất.” Nhìn xem, nhìn xem, một câu triết lỹ cỡ này, trí tuệ lão nhân gia cỡ này, đây mới là cảnh thế danh ngôn a!

Bỗng nhiên nhớ tới một bằng hữu cá tính kí tên là như thế này viết :“Không cần oán giận cuộc sống, bởi vì cuộc sống căn bản không biết ngươi là ai!” Chính xác là đạo lý này đi, ta dù sao cũng chẳng là gì trong cuộc sống, tốt nhất là cứ ngoan ngoãn sống cuộc sống này đi thì hơn.

Một nhân viên điều chế rượu khác kiêm nhân viên thu ngân lại gần ta nói,“Ngôn tỷ, nhìn xem khách quý tới, tiểu thái tử lại tới nữa.”

Ta giương mắt ngắm một chút:“Dựa vào a, mỗi lần nhìn thấy tiểu tổ tông ta sẽ nổi da gà a, chưa thấy qua như vậy có thể ép buộc chủ, mỗi ngày đến, chẳng lẽ hắn trừ đi ra ngoài cái gì cũng không dùng .?!”( ý nói là anh ý mỗi ngày chỉ biết đi đến đây làm phiền người khác, còn lại chẳng được tích sự gì á)

“Ngôn tỷ, những lời này của ngươi rất không dễ nghe nha, tốt xấu thế nào tiểu thái tử cũng là nguồn thu nhập chủ yếu của bar chúng ta a, một pho tượng thần tài như vậy nên phục vụ cho tốt a, có cái gì không tốt chứ.” Nhân viên thu ngân họ Tiêu rót cho ta chút rượu, luôn miệng ân cần dạy bảo ta .

“Vấn đề ở chỗ tiểu tổ tông không chỉ muốn tiêu phí trong điếm rượu mà còn muốn tiêu phí ta ( ở đây chắc là “muốn”)!!” Đây mới là trọng điểm khiến ta rất không an lòng a

“Chậc chậc……” Tiểu cẩn ( cách gọi thân mật) lắc đầu, chỉnh một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ( ý anh này là dạy bảo một hồi mà chỉ vẫn không hiểu ra), vô cùng đau đớn nói:“Lời nói này, khó nghe muốn chết, hắn thực chất là thích ngươi, muốn theo đuổi ngươi, nhìn ngươi thế này, đừng tự tin mình là tiểu thư hoàn hảo a, hắn là con phó thị trưởng, so với ngươi còn trẻ hơn vài tuổi! Nghĩ thế nào cũng đều nghĩ là hắn chịu thiệt thòi a!”

“Dựa vào đâu a! Tiểu cẩn, có phải ngươi đã nhận tiền boa của thằng nhãi con (thằng nhãi con? Trời ạ!! T_T) đó nên mới hết lòng nói tốt cho hắn, như thế nào cánh tay khửu tay lộ vẻ ra bên ngoài quải a (ý là một lòng một dạ đều nói hắn hơn chị ý)!Dù hắn trẻ hơn ta, lại nhiều tiền nhưng chẳng lẽ vì thế ta lại phải cùng hắn có quan hệ a, điều này pháp luật có quy định sao?”

“Chán ghét……” Mắt thấy ta nói năng xàm ngôn, ngu ngốc, tiểu cẩn vẻ mặt ủy khuất , liếc ta một cái sau liền xoay người lấy mông đối với ta .

Tiểu cấn a, muốn đấu với ta, chịu khó tu luyện vài năm nữa đi! Ta dào dạt đắc ý tay lau cái chén, sau đó liền nghe khách quý bàn bên kia đang thét gào chói tai, bất đắc dĩ lắc đầu, tổ tông của ta a, ngươi lại bắt đầu bày trò rồi.

Quả nhiên không bao lâu, thân ảnh luôn làm ta thấy đau đầu, tiểu tổ tông cầm bình rượu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo lại gần ta, Đèn đủ các loại màu xoay tròn, chiếu vào thân ảnh đó, đều làm lộ lên nét đẹp của hắn , môi hồng răng trắng, thân hình thư sinh, bộ dáng còn chưa đạt chuẩn đã muốn trêu đùa tỷ tỷ đây, nực cười!!

Chỉ thấy hắn khuyu áo để mở hai cúc đầu, tư thế tiêu sái, dựa vào hướng quầy bar, đem bình rượu đã không còn một giọt ném cái “ Oành__” tới sàn đài,

“Ngôn tử,lại gần đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Ta ngắm ngắmtiểu cấn đứng bên cạnh nét mặt có vẻ mất tự nhiên, đem khăn lau dọn mảnh vỡ chai rượu, hai tay nhanh nhẹn lau dọn. Ta đối mặt với tiểu tổ tông,nói “Triệu thiên, nếu ngươi là muốn nói những lời không tốt, cũng đừng lãng phí võ mồm , tỷ tỷ không rảnh cùng ngươi… chơi đùa.”

Nghe xong lời ta nói, tiểu tổ tông vẻ mặt ai oán,“Ngôn tử, ngươi không thể đối xử ôn nhu với ta sao? Chẳng lẽ muốn ta đem tâm gan của mình ra cho ngươi xem mới được?!

“Ta đối nội tạng không có hứng thú, chính ngươi giữ đi!” ( Nhím : * ngã ghế*, chị thật … thật là)

“Ai, thôi, ai kêu ta thích ngươi nhiều như vậy!” Triệu thiên nói xong, liền bày ra bộ mặt sủng nịnh, làm cho ta lập tức hung hăng rùng mình một cái, thật sự là đòi mạng a! Hắn thật đúng là lấy chính mình làm tình thánh ( Thần tình yêu : Ai cho ăn cắp nghề của ta hả?) .

“Ngôn tử, ta theo lời khuyên của bọn họ, nói ta có thể thân ngươi thêm một chút, bọn họ đều cá cược ta a .” Tiểu tổ tông cười ,vẻ mặt dâm – đãng , trong lời nói lại thực đáng đánh đòn. ( Vô sỉ vô sỉ)

Ta hừ hừ, cười nói:“Cá cược a, tốt lắm, thắng đem tiền đánh bạc cho ta!”

“Đó là đương nhiên!” Tiểu nhãi con nghe thấy những lời về sau của ta, hai mắt nhất thời lóe sáng, không suy nghĩ gì, thật sự là không tiền đồ!

“Một lời đã định!” Nói vừa xong, ta liền một tay cố định đầu của hắn, hung tợn, đem môi lại gần miệng hắn, miệng vừa gặp phải môi của hắn, liền cảm giác được đầu lưỡi của hắn khẩn cấp vươn đến liếm ta, nồng nặc mùi rượu trong hơi thở khiến ta suýt chết ngạt, xú tiểu tử, cư nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước ( cái này gần giống với “ được voi đòi tiên” á), thật quá to gan, xem tỷ tỷ thu thập ngươi! ( Nhím : Chị tả ghê quá a….. làm hỏng đầu óc non nớt của em)

Không kể đến,thằng nhãi này không có gì đặc biệt hết, khoang miệng ngoại trừ mùi rượu, cũng là không có gì vị gì lạ, liếm cũng như liếm kẹo đường,mềm nhũn , vị thật đúng là không sai, so với Tiêu mỗ nhân còn ngon miệng chút, bởi vì hắn không như Tiêu mỗ nhân trát người trát đầy phấn.

Lần theo đầu lưỡi, đi vào khoang miệng hắn liếm , quả nhiên không ngoài dự liệu, chưa bao lâu sau, tiểu tử kia, hai chân đã muốn nhũn cả ra, phải dựa vào người vào quầy, mắt ngây ngất, mặt so với Trương Phi uống rượu* còn có phần đỏ hơn ( Trương Phi là nhân vật trong “ Tam quốc diễn nghĩa”, là một tướng võ, thân hình cao to, khi uống rượu, dù tửu lượng rất cao nhưng mặt vẫn đỏ rực)

Bởi vì thình lĩnh diễn ra một cảnh hôn nhiệt tình, toàn vũ trường đều im lặng, mắt trợn, ngạc nhiên. Một lúc sau, bốn phía không ngừng có người thét chói tai, huýt sáo, cư nhiên còn có người kêu “Lại một lần nữa đi!”

“Biểu diễn đã xong, mọi người nên tiếp tục làm việc của mình……” Ta vẫy vẫy tay ý bảo những kẻ thừa hơi “ xem kịch miễn phí” giải tán, sau đó như cũ ghé mặt lại gần Triệu Thiên , nói:“Đi đem tiền đánh bạc thu lại đây nộp lên trên đi.”

Chỉ thấy hắn vẫn là vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp , không thể nào, chẳng lẽ Triệu thiếu gia có cái gì bệnh không tiện nói ra? Bởi vì không tin nổi mình bị…. bất lực nên đến đây thử bị…. kích thích a.? Không phải chứ!!!! ( Nhím : * té ghế, chị a, người ta là thẳng nam, sao chị nghĩ lệch lạc vậy) Ta vươn ngón tay thon dài, vỗ vỗ hắn,“Uy,ta đang nói chuyện với ngươi đó, còn sống không?!”

Chờ nửa ngày sau mới nghe được Triệu công tử dùng âm thanh như muỗi kêu, nói:“Đợi chút…… Ta phía dưới cứng rắn …… Làm cho ta chậm rãi trước.” ( Cái này không biết dịch sao cho súc tích, thôi cứ để vậy thì hơn, mọi người tự hiểu thì hơn)

Phản ứng duy nhất của ta chính là không thể kìm được mà nhếch nhếch khóe môi

Tuy rằng Triệu thái tử có rất nhiều hành vi khiến người ta thật không biết nói gì, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy cọc tiền đặt trước mặt, vẫn là quyết định khoan hồng độ lượng tha thứ cho hắn còn trẻ không hiểu chuyện. Tất nhiên, ta đâu có mù mà bỏ qua tiền chứ. ( Nhím : Chung quy vẫn là chị hám tiền á)

Chính là còn chưa kịp hoàn hồn, tên nhãi con kia đã lập tức để lộ ra cái bản tính hỗn đản :Ngôn tử, lần sau ta cùng bọn họ cá cược cùng ngươi trên giường,được chứ?”

Nghe đến sổ tiền mặt ,động tác ngừng một chút, nhìn nhìn hắn, dù sao cũng là 20 đến tuổi tiểu hài tử ( tức là

Triệu thiên đang nhìn “ người đằng sau tên kia”là ai , lập tức nhanh như chớp lủi đi, động tác nhanh nhẹn tấn mãnh, quả thực có thể cùng “Sinh tử khi tốc”(cái này không hiểu nhưng chắc ý là so sánh về tốc độ đó)Cùng so sánh .

Ta ngạo mạn để ý đem tiền đi thu, lại rót một chén Wishky, đưa cho nam nhân đó, cười oán giận:“Ngươi cưỡng chế lấy tiền của ta!”

Nam nhân thân hình cao lớn,không cần quá nhiều động tác, dù là ngồi ở chỗ kia, vẫn có thể khiến người bên ngoài cảm thấy một cảm giác áp, aizzzzz là một lão nam nhân 32 tuổi a,dù vậy vẫn có một loại khí thế ngời ngời, dung mạo lại tuấn tú? Thực không có thiên lý!

Nam nhân nhíu nhíu mày kiếm:“Ta lại cho rằng là ngươi lấy tiền của ta mới đúng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.