Đa Tình Vương Gia Vô Tình Sủng

Chương 21: Em là của một mình anh mà thôi




Mưa càng rơi càng to, trận mưa này kéo dài đến tối vẫn không ngừng lại.

Vậy nên Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc liền chạy xe vào trong trạm xăng, quyết định qua đêm ở nơi này. Ngày mưa tầm nhìn kém, đường lại trơn, người mới như cô nếu mở xe đi, tỉ lệ tai nạn xe cộ sẽ rất cao. Phàm làm sự việc đều có lợi có hại, ngày mưa tuy rằng bất lợi cho việc đi đường, nhưng đồng thời, nó cũng cản trở zombie tiến đến. Theo những gì biết được, zombie săn mồi phụ thuộc chủ yếu vào thính giác và khứu giác, ở ngoài trời vang vọng tiếng mưa rơi, chỉ cần không phát ra tiếng động quá lớn thì sẽ không dẫn chúng tới, đồng thời, nước mưa cũng ảnh hưởng đến khứu giác của chúng.

Hai người không vào nghỉ ở phòng công nhân, không nên có tâm hại người, không thể không có tâm phòng bị người, ai cũng không biết ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì, tại một nơi xa lạ như vậy, không nên rời đi xe việt dã tràn đầy xăng và vật tư là tốt hơn.

Trước đó, Hạ Hoàng Tuyền đã vào bên trong trạm xăng quét sạch một lần, thường thường mà nói, trên danh nghĩa là trạm xăng cấm lửa, nhưng trong đó đều có một phòng bếp nhỏ. Đáng tiếc là, bọn họ không được may mắn, có lẽ là vì đối phó với kiểm tra của "Lãnh đạo cấp trên", mọi thứ được dọn dẹp thật sạch sẽ, mang theo tâm lý thử xem tìm kiếm một lát, từ ngăn tủ của công nhân, Hạ Hoàng Tuyền tìm được một bếp xăng dầu nhỏ, một cái nồi và mấy túi mì ăn liền, có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn.

Hạ Hoàng Tuyền quyết định mang bếp xăng dầu và nồi đi, tuy rằng lúc trước đã cầm một bếp cồn nhỏ từ siêu thị, nhưng hiện tại bọn họ có nhiều xăng hơn cồn, thứ này về sau có thể có nhiều tác dụng, vào mùa này thì được, đợi đến khi thời tiết rét lạnh hơn, không có nước ấm uống thì đúng là đòi mạng, cô thì không tính, nếu như tên Thương Bích Lạc này uống nhiều nước lạnh mà chết vì tiêu chảy —♠d♣d♠l•q♣đ— còn có thể tìm kiếm việc nào lạ hơn sao?

Trừ này đó ra, cô lại vơ vét mấy đồ thảm lông có thể dùng được, so với đám người Nhâm Cường đón người nhà nhân tiện mang theo toàn bộ gia sản hữu dụng, vật tư của Hạ Hoàng Tuyền chỉ đủ để duy trì cuộc sống cơ bản.

Khi cô mang mấy thứ này về xe, đám người Nhâm Cường còn đang thảo luận nên xử lý Lưu Lỗi và Vương Thụy thế nào.

Người trước đã biến thành zombie, người sau nếu không có bất ngờ gì xảy ra cũng sắp biến thành zombie. Nhưng cho dù biến thành quái vật, dù sao hai người này cũng từng là đồng nghiệp của bọn họ.

Kết quả cuối cùng là, Lưu Lỗi đã hoàn toàn mất đi ý thức bị trói chặt vào cột trạm xăng, không thể giết hắn, hoặc nên nói là nó, nhưng đồng thời cũng không thể để nó du đãng xung quanh trạm xăng làm gia tăng nguy hiểm.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

Về phần Vương Thụy còn có ý thức nhưng đã hoàn toàn mất đi lý trí, tạm thời bị trói hai tay sau lưng, khi những người khác làm như vậy, người vợ có dáng người nhỏ gầy của hắn luôn luôn ôm đứa con trai năm sáu tuổi nhà mình nỉ non, từ lúc trước, hai người bọn họ đã bị những người khác bài xích, bởi vì sự tình người chồng làm ra. Người vợ vừa khóc vừa ai oán nhìn Vương Thụy, người đàn ông luôn là trụ cột trong nhà, hiện tại hắn không chỉ sắp thành quái vật, còn khiến hai mẹ con bọn họ bị cô lập, cô ta mẫn cảm thấy được, có lẽ khi ngày mai rời đi, chồng mình sẽ rơi vào kết cục giống như Lưu Lỗi, sau đó cô ta sao có thể sống yên ở đoàn thể này? Cô ta cảm thấy trời như sập xuống, lại không có cách nào.

"A Ngọc."

"Chuyện gì, anh Cường?" La Hiểu Ngọc nghe tiếng, vừa vội vàng lau nước mắt trên mặt, vừa dè dặt nhìn về phía Nhâm Cường ở phía sau, cô ta biết, hắn là người đứng đầu trong bọn họ, muốn sống tốt, nhất định không thể đắc tội hắn.

"Cô. . . Chăm sóc Vương Thụy cho tốt." Nhâm Cường vừa nói, vừa xoa đầu đứa nhỏ núp trong lòng mẹ, "Bữa tối tôi sẽ bảo người mang đồ ăn tới."

". . . Được, anh Cường." La Hiểu Ngọc gật đầu, nhỏ nhẹ đáp.

Nhâm Cường thở dài rời đi, trừ khi có kỳ tích, nếu không chỉ sợ Vương Thụy. . . Để cho một nhà ba người bọn họ cùng một chỗ trong thời gian cuối cùng đi. Tuy rằng Vương Thụy làm sai, nhưng phụ nữ và đứa nhỏ là vô tội, hắn sẽ cố gắng hết khả năng để chăm sóc bọn họ.

Nhưng mà, có một số điều không nói ra ngoài, người khác sẽ không thể lý giải.

Giống như lúc này, La Hiểu Ngọc nhìn chăm chú vào lưng Nhâm Cường, trong mắt là sự phẫn hận mãnh liệt —◘d◘d◘l◘q◘đ— Vương Thụy còn chưa chết, bọn họ đã khẩn cấp gạt cô ta và đứa nhỏ sang một bên!

Cô ta lại hồn nhiên không biết, ánh mắt mình đã bị một người khác nhạy bén phát hiện.

"Làm sao vậy?" Hạ Hoàng Tuyền không chú ý tới ánh mắt của La Hiểu Ngọc, lại mẫn cảm thấy được sự biến hóa mỏng manh của thanh niên bên cạnh, quay đầu hỏi.

"Không, không có gì." Thương Bích Lạc kinh ngạc vì trực giác sâu sắc của cô gái bên cạnh, mỉm cười đáp lại. Chuyện nhìn thấy "Ánh mắt không tồi", tất nhiên không thể để cô biết được. Tối nay, chỉ sợ sẽ xảy ra một số chuyện thú vị. Tuy rằng không thể gián tiếp tham dự thì thật đáng tiếc, nhưng hiện tại hắn còn chưa quyết định trở mặt với cô, mà thưởng thức kịch vui phấn khích do người thật diễn xuất cũng luôn luôn là hứng thú của hắn.

Cho nên, ngẫu nhiên làm người đứng xem hoàn toàn cũng không có gì không tốt.

"Thật sự?" Hạ Hoàng Tuyền nheo mắt lại, trực giác nói cho cô biết nhất định có chỗ nào không đúng, cô nhìn về hướng Thương Bích Lạc nhìn theo bản năng, chỉ thấy một dáng người yểu điệu ngồi dưới đất ôm đứa nhỏ —— tuy rằng chưa thấy qua, nhưng nhìn tình hình cũng có thể đoán ra, là vợ của Vương Thụy.

Hồi tưởng lại kinh nghiệm trải qua của Thương Bích Lạc, sắc mặt Hạ Hoàng Tuyền bỗng trở nên quỷ dị: "Anh. . . Như vậy là không tốt."

Bị phát hiện rồi sao? Không, không phải, nếu bị phát hiện, cô đã đánh hắn rồi, làm sao có thể lạnh nhạt như vậy, Thương Bích Lạc thử hỏi: "Không tốt chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng không tốt!" Hạ Hoàng Tuyền cau mày nói, "Dù sao cô ấy cũng là vợ của người khác, tuy rằng chồng sắp. . . Đạo đức của anh còn có thể bại hoại hơn sao?!" Tên này tuy chán ghét phụ nữ, nhưng lo lắng đến bối cảnh của hắn, có cảm tình trước người vợ tràn ngập mẫu tính của người khác cũng không phải việc gì kỳ quái. . . Chậc! Thật sự là kẻ biến thái, tại thế giới này cũng có thể động dục được!

Thương Bích Lạc rốt cuộc hiểu được ý của cô, đồng thời, hắn cũng phát hiện mình không suy nghĩ cẩn thận chút nào.

Chân ái là vô tội, nhưng vấn đề là Hạ Hoàng Tuyền không muốn dắt theo Thương Bích Lạc đồng thời phải dẫn cả vợ và đứa nhỏ của hắn! Cô thật sự không muốn làm bảo mẫu toàn chức được chứ?! Vì kéo hắn ra khỏi vực sâu tội lỗi, cô ra sức khuyên bảo: "Hơn nữa, chỗ kia của anh không phải nát rồi sao? Vậy thì anh không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, mau buông tha đi!" Nếu hắn vẫn khăng khăng giữ ý kiến, cô không để ý làm hắn càng nát một chút, thật sự!

". . . . . ." Đầu ngón tay đặt ở ống quần của Thương Bích Lạc run rẩy, vừa muốn nâng lên lại áp xuống, vào lúc này, điều duy nhất hắn có thể làm là đáp lại, "Cô suy nghĩ nhiều quá."

"Thật sao?" Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy nếu tin thì mình đúng là đồ ngốc!

"Đương nhiên." Thương Bích Lạc cảm thấy trả lời vấn đề này khiến chỉ số thông minh của mình giảm mạnh.

Đáng tiếc là, người định không bằng trời định, cho dù Hạ Hoàng Tuyền đã lo liệu trước, lại không nghĩ tới, vào giờ cơm tối, vợ Vương Thụy lại đi về phía xe bọn họ.

". . . . . " Hai người kia, rốt cuộc thông đồng dan díu từ lúc nào?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.