Dạ Thuật

Chương 9: Trò đùa tai quái




- Vì sao?

Trần Lạc nghi hoặc không rõ.

- Tình huống của mình thế nào, ngươi còn không rõ?

Trần Lạc đúng là bị nàng làm cho hồ đồ rồi.

- Phong ấn Táng Cổ sắp hiện thế, các thế lực lớn trong thiên hạ đều đã tới nơi này, còn ngươi thì tinh thông trận pháp, lại cực kỳ hiểu rõ đại tự nhiên, bản thân ngươi như một điểm sáng, có thể thuận lợi qua lại Mê Vụ Sâm Lâm, càng có thể tìm tới phong ấn Táng Cổ nhanh hơn. Một khi tin tức của ngươi truyền ra, các thế lực lớn đều sẽ gửi lời mời tới ngươi, đến lúc đó mặc kệ ngươi gia nhập phương nào, những thế lực khác đều không cho ngươi sống rời khỏi trấn nhỏ biên hoang.

Tình huống này, Trần Lạc ngược lại là biết, trước đó Thất Dạ từng nói, khi gặp được Tần Phấn cũng nghe Tần Phấn nói, bất quá hắn vẫn quyết định tới, bởi vì có lý do không thể không đến, cười nói:

- Sự tình này ta biết, ngươi không cần lo lắng cho ta.

- Không, ngươi không rõ ràng, ngươi đừng nên hi vọng học phủ Trung Ương bảo vệ ngươi, tại nửa năm trước khi ngươi độ thẩm phán, học phủ Trung Ương vì bảo vệ ngươi, có thể đối kháng với Tam quân và các đại đoàn vinh quang, nhưng lần này bọn họ sẽ không làm thế. Theo ta được biết, cao tầng vì sự tồn tại của ngươi đã phát sinh chia rẽ, có mấy người muốn ngươi chết. Nếu để bọn hắn biết hiện giờ ngươi đang ở trấn nhỏ biên hoang, nhất định sẽ không cho ngươi còn sống rời khỏi, đặc biệt là Mộ Vân Không, chỉ sợ hiện tại hắn đã an bài.

- Ồ? Còn có chuyện này sao?

Trần Lạc biết mình hai lần nghịch thiên nhất định sẽ có người không chứa được mình, hơn nữa chính mình lại tinh thông Trận pháp, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những người khác. Hơn nữa hai năm qua mình đã động chạm đến không ít người, người muốn giết mình chỉ sợ xếp thành đống lớn. Còn về phần học phủ Trung Ương, tại thời điểm mình nghịch thiên trước đó, đám mây có cho người tới, hơn nữa còn bị Thất Dạ làm thịt rồi, nghĩ đến học phủ Trung Ương phát sinh chia rẽ cũng vì nguyên nhân này.

- Hay là gia nhập Kiếm Và Hoa Hồng, hoặc là gia nhập Lang gia cảnh địa, như thế mới có thể giúp ngươi miễn được một kiếp này, nhưng ta không thích ngươi gia nhập bất kỳ phe phái nào. Lang gia cảnh địa nước rất sâu… Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta càng sâu hơn…

Lang gia cảnh địa được xưng là đám mây nhỏ, nước tự nhiên sâu, còn Kiếm Và Hoa Hồng, tuy Trần Lạc không biết, bất quá có thể khiến nữ nhân như Tuyết Thiên Tầm và Táng Hoa có thể vạch trần Cửu Thiên gia nhập vào, nước trong đó đương nhiên sẽ không cạn.

Hai người lặng im không nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười.

- Đồng Đồng nha đầu ngươi thật giỏi, ngươi cũng dám nhận là người Kiếm Và Hoa Hồng, dĩ nhiên nói xấu chúng ta trước mặt nhân tình của mình, nếu để cho ba vị đại tỷ biết, nhất định sẽ trừng phạt ngươi thật nặng.

Dứt tiếng, một người dáng điệu thướt tha đẩy cửa đi vào, quần áo màu đỏ, dung nhan yêu diễm, đôi mắt quyến rũ, không phải tiểu Mạn Đà La thì là ai, nàng chậm rãi đi tới, cười nói:

- Nói đi, định hối lộ tỷ tỷ thế nào?

- Hối lộ ngươi cái đại đầu quỷ, Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta vốn là nước sâu, lẽ nào ta nói sai sao?

tiểu Mạn Đà La đột nhiên xuất hiện, tựa hồ Hiên Viên Đồng không hề bất ngờ chút nào.

- Coi như thực sự là vậy, ngươi cũng không thể nói ra như thế, huống chi một đám tỷ muội Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta vẫ chờ Lạc gia chỉ cho chúng ta một con đường sáng đây.

Nói xong, tiểu Mạn Đà La lắc người xuất hiện phía sau Trần Lạc, hai tay ôm lấy cổ hắn, khom lưng lắc đầu thân mật, hỏi:

- Thân ái, ngươi và Đồng Đồng có đối phó được chuyện của tỷ tỷ không?

Các nàng này quả thực quá ghê gớm rồi, Trần Lạc có chút không tiêu thụ nổi, lắc đầu một cái, đứng dậy chực rời đi, không ngờ tiểu Mạn Đà La căn bản không buông tay, hỏi:

- Thân ái, ngươi muốn đi đâu?

- Trước tiên các ngươi cứ nói chuyện với nhau đi, ta trở về đây.

- Thân ái, nếu như ta là ngươi, nhất định sẽ không trở lại, tin tức ngươi xuất hiện ở trấn nhỏ biên hoang đã lan truyền ra rồi, hiện giờ tại lầu Vạn Hoa người đông như mắc cửi. Thân ái, ngươi bây giờ là đại hồng nhân nóng bỏng tay, các nhân vật cấp trưởng lão đại đoàn vinh quang đều dồn dập hiện thân chờ đón gió tẩy trần cho ngươi đó.

Nghe vậy, Trần Lạc không khỏi cau mày, đây cũng là một chuyện rất đau đầu, đang suy tư, thanh âm tiểu Mạn Đà La lại truyền tới.

- Thân ái, ta đã trở lại, ngươi còn đi lầu Vạn Hoa làm gì?

- Bọn đám Tần Phấn còn đang ở đó, ta không trở về được sao?

- Ha ha, tỷ tỷ đã sai ngươi đưa ba người bọn Tiểu Tần vương tử về nhà của ta rồi.

- Đưa về nhà ngươi? Có ý gì?

- Mấy người các ngươi không có phòng trọ trong trấn nhỏ, bọn họ lại uống đến bất tỉnh nhân sự, tỷ tỷ không thể làm gì khác hơn là đưa bọn họ về tá túc trong nhà mình.

- Ngươi nói cái gì? Ba người Tần Phấn uống say đến bất tỉnh nhân sự?

Trần Lạc rất giật mình, trong ấn tượng của hắn thì ba vị huynh đệ này có tửu lượng rất tốt, lúc này mới được bao lâu chứ, sao đã say thế rồi? Muốn nói Lãnh Cốc say rồi, hắn tin, Ngạo Phong say rồi, hắn cũng tin, nhưng muốn nói Tần Phấn uống đến bất tỉnh nhân sự, hắn tuyệt đối không thể tin tưởng, lấy tính cánh Tần Phấn, hắn cũng không cho phép mình uống say đến bất tỉnh nhân sự.

- Thân ái, ngươi không tin lời tỷ tỷ nói sao? Vậy thì về trong nhà nhìn là biết.

Trần Lạc thật có chút hoài nghi, rời khỏi khách sạn Duyệt Lai, đi qua một lối nhỏ, theo tiểu Mạn Đà La vào một tòa trang viên.

Trong trang viên hoa thơm chim hót, cũng không có trận ảo giác bao phủ, lại có vẻ càng tinh xảo, lầu các đình đài là thế, giả sơn cũng thế. Trong trang viên có không ít phụ nữ, nhìn thấy tiểu Mạn Đà La đều tôn xưng một tiếng Nhị phu nhân.

Một lát sau, Trần Lạc rốt cuộc nhìn thấy Lãnh Cốc, một vị thị nữ tuổi thanh xuân đang giúp hắn cởi quần áo đi ngủ. Trần Lạc đi tới nhìn kỹ một chút, đúng như tiểu Mạn Đà La nói, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, nằm ở đó rồi nhưng trong miệng vẫn lầm bầm Nhị phu nhân, tiểu đệ mời ngươi một chén.

Tình huống của Ngạo Phong chẳng tốt đẹp gì hơn so với Lãnh Cốc, nằm ở trên giường ngủ gục đầu xuống, bên giường còn đặt một cái ống nhổ, xem ra Ngạo Phong ói ra không ít.

Nhìn về phía Tần Phấn, ngược lại là nằm yên nơi đó giống như ngủ thiếp đi, cả người đều là mùi rượu, Trần Lạc lo lắng ba người có phải bị gài thuốc không, nhưng thấy hô hấp của Tần Phấn đều đều, cũng không giống ngất đi, thử gọi hia tiếng, Tần Phấn lim dim mở mắt, Trần Lạc lập tức hỏi:

- Tình huống thế nào, lúc này mới được bao lâu, vì sao ngươi cũng uống say rồi?

Tần Phấn lấy tay day mắt, xua xua tay, đáp lại:

- Uống nhiều quá, đầu có chút choáng.

- Tình huống không có gì chứ?

- Không có… Chỉ là uống được một lúc, tiểu Mạn Đà La thay đổi loại rượu khác, vừa mới bắt đầu thì không khác gì uống nước sôi, không nghĩ rằng uống ba chén vào bụng rồi thì đầu choáng váng, mắt hoa lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.