Dã Thú Và Chim Hoàng Yến

Chương 12: - Ngày nghỉ thư thả của chủ nhân và con Toob




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhận thấy biểu hiện của mình quá kinh ngạc, Lê Hiểu Mạn hơi cụp mắt xuống, có chút xấu hổ cười nói: “Không phải, không có gì kỳ quái, tôi là Lê Hiểu Mạn.”

“Tôi có thể gọi cô Mạn Mạn không?” Long Quân Triệt hơi nhướn mày, ánh mắt hoa đào mê người mang theo ý cười nhìn cô.

“Được ạ!” Lê Hiểu Mạn cười nhìn anh ta gật đầu, chỉ cần anh ta không gọi cô là Hiểu Hiểu là được, Hiểu Hiểu chỉ có một người được gọi, đó là Long Tư Hạo.

Vô tình, cô lại nhớ tới Long Tư Hạo.

Chỉ là nghĩ tới tối qua anh không nói gì với cô đã rời đi, hơi lạnh lùng với mình, chân mày thanh tú của cô liền nhíu chặt, ánh mắt hiện lên chút mất mác, trong lòng cũng hơi hơi nhói lên không thoải mái.

Bình thường anh không đối xử vậy với cô, trừ khi tức giận.

Chẳng lẽ anh đang giận cô?

Là vì cô đến bệnh viện thăm ông nội?

Long Quân Triệt thấy Lê Hiểu Mạn đột nhiên hơi mất mác, ánh mắt ông thâm trầm nhìn cô, ngữ khí mang theo chút đùa giỡn: “Mạn Mạn, không phải nói muốn giúp tôi tìm bác sĩ sao? Chờ thêm chút nữa máu tôi chảy hết mất.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, bỏ qua mất mác trong lòng, nâng mắt xấu hổ nhìn ông: “Xin lỗi! Giờ tôi đi cùng anh.”

Long Quân Triệt nhìn cô cười nho nhã, không hỏi vì sao vừa rồi cô thất thần.

Mới mới đi cùng Long Quân Triệt tìm bác sĩ băng bó xong, Lê Hiểu Mạn liền nhận được điện thoại của Hoắc Nghiệp Hoằng.

“Mạn Mạn, ông nội hôm nay có việc, không đến bệnh viện, Vân Hy đành phiền con chăm sóc nhé.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn do dự một lát mới trả lời: “Vâng, ông nội yên tâm, con biết rồi.”

Dứt lời, cô liền cúp điện thoại.

Long Quân Triệt thấy cô cúp điện thoại, ánh mắt ôn hòa nhìn cô, cười nhẹ hỏi: “Cô ở bệnh viện vì có người thân bị bệnh?”

Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày, nâng mắt nhìn Long Quân Triệt, nhợt nhạt cười: “Không tính là người thân, là một người không xa lạ cũng không quen thuộc, tôi muốn đi chăm sóc anh ta, Long tiên sinh, hôm nay rất cảm ơn anh.”

Long Quân Triệt hơi nhướn mày, ôn nhã cười: “Không cần khách khí! Mạn Mạn, chúng ta coi như bạn bè đúng không? Không biết tôi được vinh hạnh có cơ hội mời cô đi ăn cơm không?”

“Ăn cơm?” Lê Hiểu Mạn giật mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn ông cười xin lỗi: “Long tiên sinh, ngại quá! Gần đây chắc tôi không có thời gian rảnh, nhưng hy vọng Long tiên sinh có thể để lại cách liên lạc, chờ tôi có thời gian hy vọng có thể mời Long tiên sinh đi ăn cơm, Long tiên sinh giúp đỡ tôi, bữa cơm này hẳn là tôi mời mới phải.”

Long Quân Triệt thấy Lê Hiểu Mạn cứ gọi Long tiên sinh vô cùng khách khí, ông hơi hơi nhíu mày, tươi cười nhìn cô, thanh âm ôn hòa thuần hậu êm tai: “Mạn Mạn, không cần khách khí như vậy, gọi chú là chú Long đi.”

“Chú... Ch~ ú?” Lê Hiểu Mạn suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình, đôi mắt cô kinh ngạc nhìn anh ta, nhìn thế nào thì ông cũng không giống người mang cấp bậc đại thúc vậy chứ.

Anh ta nhìn tầm tuổi Long Tư Hạo thôi mà, bảo cô gọi anh ta là chú, cô thật sự không gọi ra miệng được.

Cô nhướn mày nhìn anh ta, xấu hổ nói: “Long tiên sinh, anh trẻ như vậy, tôi gọi anh là chú hình như không hợp lắm?”

Long Quân Triệt híp mắt, mím môi ôn nhã cười, giọng nói thuần hậu êm tai: “Nhóc con này, người không thể nhìn vẻ bề ngoài được, tuổi thật của tôi không giống ngoại hình, cỡ gấp đôi tuổi cô nhóc đấy.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn mở to mắt, kinh ngạc nhìn ông, không thể tin người nọ nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, thế nhưng lại hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng quá tốt đi.

Nhưng ngôi sao bây giờ, như Hà Cảnh, Lâm Chí Dĩnh, Chung Hán Lương, Lưu Khải Uy, Ngô Kỳ Long vân vân đều là nhân vật cấp bậc đại thúc, tất cả đều bảo dưỡng trẻ như ngoài hai mươi, cho nên Long Quân Triệt như trẻ như vậy cũng không có gì kỳ lại.

Nhưng chú ấy bảo dưỡng tốt thật, không nhìn ra nổi đã ngoài bốn mươi.

Cô nhướn mày nhìn Long Tư Hạo, cười nhẹ, lễ phép nói: “Anh trẻ như vậy, tôi vẫn nên gọi là Long tiên sinh đi! Gọi là chú Long tôi không gọi nổi.”

Thấy cô vẫn muốn gọi là Long tiên sinh, Long Quân Triệt hơi hơi vuốt cằm nho nhã cười, hỏi: “Có thể đưa tôi mượn điện thoại chút được không?”

“Được ạ!” Lê Hiểu Mạn ngây người một lát, mới gật đầu trả lời, lấy di động ra.

Long Quân Triệt nhận lấy, lưu số của mình lại, đặt tên là Long tiên sinh.

Trả điện thoại di động lại cho Lê Hiểu Mạn, anh nhướn mày ôn hòa cười: “Đây là cách liên lạc với tôi, nếu cô nhóc rảnh hoặc có chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi cho tôi nhé.”

Lê Hiểu Mạn gật đầu nhìn ông, hàn huyên vài câu sau đó đến chăm sóc cho Hoắc Vân Hy.

Thấy trong phòng chăm sóc đặc biệt ngoài một bác sĩ và hai hộ sĩ không còn ai khác.

Thấy bác sĩ đang đổi băng trên đầu Hoắc Vân Hy, cô không vào mà chờ ở ghế đợi bên ngoài.

Đợi bác sĩ và hộ sĩ rời khỏi, cô mới thay quần áo vô khuẩn bước vào, ngồi trước giường ở cùng anh.

Cô ngồi một lát, lại là cả ngày.

Cơm trưa và cơm chiều đều là Lạc Thụy tự mình đưa tới, mà sau khi anh tới liền đi ngay.

Lý Tuyết Hà cả ngày đều không xuất hiện, không biết đã đi đâu.

Có người mẹ như vậy, Lê Hiểu Mạn cũng thấy bi ai thay Hoắc Vân Hy.

Tới tối, cả đêm khuya, một mình ở bệnh viện khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn.

Mà khiến Lê Hiểu Mạn không ngờ tới chính là, Long Tư Hạo cả ngày đều không liên hệ với cô, không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin gì cả.

Ngồi ngoài ghế phòng chăm sóc đặc biệt ở, cô cầm di động, vài lần muốn gọi cho anh, nhưng tay cứ đặt vào dãy số lại hủy bỏ, hủy bỏ, cuối cùng vẫn không gọi tới.

Mà lúc này Long Tư Hạo cũng đang ở ngoài bệnh viện, giống tối hôm qua, anh ngồi trong xe, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn về phía bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.