Dã Thú Và Chim Hoàng Yến

Chương 1-2: Cuộc đời này chị gái định đoạt




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi trải qua hôn nhân và tình cảm thất bại, Lê Hiểu Mạn trở nên vô cùng nhạy cảm, thấy anh yên lặng không nói, lòng cô khẽ trầm xuống, đột nhiên có cảm giác anh không muốn kết hôn với cô nữa.

Con tim đau xót, cô tận lực áp chế cảm giác đó, mặc dù ban đầu cô không tin anh yêu cô, nhưng bọn họ ở bên nhau, cùng nhau trải qua không ít chuyện, anh luôn cưng chiều cô, yêu cô như vậy, cô không nên hoài nghi anh không yêu cô thật lòng.

Chẳng biết tại sao, cô đột nhiên muốn nghe anh nói yêu cô.

Hai tay nhỏ ôm cổ anh cực kỳ căng thẳng, ánh mắt trong veo sáng ngời đầy nhu tình nhìn anh, đỏ mặt nói: “Tư Hạo, em muốn nghe anh nói anh…”

Rũ mắt, cô cắn môi dưới, xấu hổ nói: “Em muốn nghe anh nói ba chữ kia.”

Thấy cô đỏ mặt, ánh mắt Long Tư Hạo nóng bỏng nhìn cô, môi mỏng kề tới bên tai cô, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn: “Hiểu Hiểu, em muốn nghe anh nói ba chữ nào?”

Thấy anh cố ý hỏi, mặt Lê Hiểu Mạn càng đỏ hơn, tức giận trừng anh: “Còn có thể là ba chữ nào, đương nhiên là ba chữ người toàn thế giới đều biết.”

“À.” Long Tư Hạo nhướng mày, ánh mắt nhu hòa cưng chiều nhìn cô, môi mỏng cong lên, giọng hài hước: “Em muốn nghe nhân chi sơ*?”

(*) Nhân chi sơ: Sự khởi đầu của con người.

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn rũ mắt: “Không phải ba chữ này.”

Long Tư Hạo cong môi cười, ánh mắt hài hước nhìn cô: “Đó là tính bổn thiện? Tính tương cận?”

Khóe môi Lê Hiểu Mạn co rút, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, tên khốn kiếp anh, lại trêu chọc em, ba chữ em nói có liên quan tới tình yêu.”

Nhắc nhở rõ ràng như vậy, chắc hẳn anh biết rồi.

“Ba chữ có liên quan tới tình yêu?” Long Tư Hạo híp mắt, tay thon dài nâng cằm cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, môi mỏng cong lên, hát lên, thanh âm trầm thấp êm tai tràn đầy từ tính: “Chung một chỗ, chung một chỗ, chung một chỗ, chung một chỗ…”

Bài hát của Hồ Ngạn Bân và Chung Hân Đồng anh hát trầm thấp đầy truyền cảm, tình cảm vô cùng phong phú, hết sức êm tai.

Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới Long Tư Hạo hát dễ nghe như vậy, mặc dù anh chỉ hát một đoạn, nhưng cô hoàn toàn mê mệt tiếng hát của anh.

Anh không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng hát còn dễ nghe hơn ca sĩ chuyên nghiệp, cho dù nói là âm thanh của thiên nhiên cũng không quá đáng, giọng anh quá từ tính, nghe vào tai, có thể làm người ta say mê không muốn tỉnh lại.

Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, phục hồi tinh thần lại, cô nhìn anh: “Hát rất êm tai, nhưng không phải ba chữ em muốn nghe.”

Hôm nay cô muốn nghe anh nói ba chữ kia.

Long Tư Hạo thấy cô kiên quyết, giống như không thể không nghe anh nói ba chữ kia, cười nhạt nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Anh thích em, anh thích em, anh thích em.”

Lê Hiểu Mạn thấy anh nói hồi lâu cũng không nói đúng ba chữ cô muốn nghe, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Không cần nói nữa.”

Dứt lời, cô đang muốn đứng lên, Long Tư Hạo giang tay, ôm chặt cô, môi mỏng kề sát bên tai cô, môi mỏng khạc ra ba chữ, thanh âm trầm thấp êm tai: “Anh yêu em.”

Thanh âm anh trầm thấp êm tai kết hợp với ba chữ đầy ắp tình cảm, khiến tâm tình Lê Hiểu Mạn chấn động, trên khuôn mặt đỏ bừng nổi lên nụ cười, hai tay mảnh khảnh ôm lấy anh, trong lòng được như ý nguyện.

Thì ra cô vẫn chưa trưởng thành, đòi người yêu mình nói ba chữ “Anh yêu em” như nữ sinh.

Cô ngước mắt nhìn anh, trong mắt nhu tình vô hạn, nhắm mắt lại, chủ động hôn môi anh.

Mắt Long Tư Hạo chứa đầy ý cười, năm ngón tay thon dài nhẹ bấu vào sau ót cô, làm cho nụ hôn sâu hơn.

Lúc hai người đang hôn nhau, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Hàn Dạ và Lâm Mạch Mạch cùng đi vào.

Lâm Mạch Mạch thấy vậy, đỏ mặt, lập tức kéo Lăng Hàn Dạ rời đi.

Mà Lăng Hàn Dạ hai tay ôm ngực, kéo Lâm Mạch Mạch ngồi xuống sofa, giọng hài hước nói: “Lần trước chúng ta bị nhìn thấy, lần này đổi lại bọn họ bị chúng ta thấy, huề nhau.”

Lê Hiểu Mạn nghe tiếng Lăng Hàn Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai tay mảnh khảnh để trước ngực Long Tư Hạo, muốn đẩy anh ra, nhưng anh ôm cô không thả, ngược lại không coi ai ra gì hôn sâu hơn.

Lê Hiểu Mạn ngượng ngùng không thôi, đến khi Long Tư Hạo hôn cô hết hơi, mới buông cô ra.

Cả người cô mềm nhũn tựa vào trong ngực Long Tư Hạo, dùng sức hít thở không khí, mặt đỏ như hoa anh đào, cực kỳ mê người.

Lăng Hàn Dạ nhìn Lê Hiểu Mạn đang thở hổn hển, môi mỏng cong lên, trên mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười siêu cấp thiếu đánh: “Long phu nhân tương lai, bây giờ biết sức chiến đấu của Long thiếu chúng ta thế nào rồi, tiết lộ đi, một lần bao lâu?”

Nghe lời anh ta, Lê Hiểu Mạn trong nháy mắt đỏ mặt tới bên tai, ngượng ngùng không thôi.

Lâm Mạch Mạch ngồi bên cạnh Lăng Hàn Dạ thấy Lê Hiểu Mạn bị anh ta hỏi một câu rất xấu hổ, cô ta đưa tay hung hãn nhéo đùi Lăng Hàn Dạ.

“A~” Lăng Hàn Dạ cau mày, đau la lên một tiếng, đôi mắt màu nâu nguy hiểm trợn mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, kề sát bên tai cô ta thấp giọng nói: “Chờ anh về xử lý em sau.”

Ngay sau đó anh ta ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, dáng vẻ nghiêm trang: “Long phu nhân tương lai, cô đừng nghĩ lệch, ý tôi là Long thiếu hôn cô bao lâu.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, Lê Hiểu Mạn giật giật khóe môi, không trách anh ta có thể trở thành bạn Long Tư Hạo, hai người đều thích trêu chọc người khác.

Mắt Long Tư Hạo lạnh thấu xương nhìn Lăng Hàn Dạ, sau đó thâm tình ôn nhu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Bọn họ sẽ ở đây cùng em, chờ anh trở lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.