Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Chương 6: Tóc (thượng)




Bỗng nhiên một cỗ sát khí cắt đứt suy nghĩ của cô, Mặc Thư Kỳ cũng rất nhanh liền cảnh giác, võ công của mình tuy rằng cao cường, nhưng con mắt dù sao cũng không nhìn thấy. Bây giờ, Hồng lại không ở bên cạnh mình. Mặc Thư Kỳ lặng lẽ đem sợi bạc quấn lên trên ngón trỏ của mình, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Mặc Thư Kỳ không nhìn thấy, trước mặt của cô là một đám hắc nhân đằng đằng sát khí đứng cách đó không xa. Ngay khi cô muốn ra tay, không biết từ nơi nào hiện ra hai người và một nhóm hắc y nhân đánh lên.

Thì ra hai người này chính là Chu Cầm và Lý Dao trong tứ đại gia tộc. Hai người này vốn là đi ra tản bộ, nhưng chợt thấy một bóng người màu trắng đi lảo đảo trên đường, nhìn kỹ một chút mới phát hiện là Mặc Thư Kỳ. Hai người đều rất kỳ quái, ở trong ấn tượng của các nàng người này vẫn luôn là người nhẹ nhàng, tao nhã, là nữ tử phong độ phóng khoáng, xảy ra chuyện gì làm cho nàng luống cuống như thế, nghĩ đến hai mắt của nàng bị mù, hai người liền lo lắng đi theo, dù sao người này có ân với các nàng, cũng không thể để cho nàng ta xảy ra chuyện gì.

Bởi vì tinh thần của Mặc Thư Kỳ hoảng hốt, cho nên cũng không phát hiện hai người này theo nàng. Nhìn thấy nàng bị đánh lén, hai người mới nhảy ra ngoài.

Lúc này Mặc Thư Kỳ đã khôi phục bình thường, cô cũng không biết người ra tay giúp cô là ai, liền âm thầm lưu tâm. demcodon-lequydon Đợi sau khi hai người giải quyết xong những hắc y nhân kia, cô đi từ từ đến bên cạnh các nàng, chắp tay, nho nhã lễ độ nói: "Tại hạ Ngọc Mặc, đa tạ hai vị cứu giúp, hai mắt của tại hạ bịmù không có thể thấy mọi vật, kính xin hai vị ân công báo cho tại hạ tục danh, để tại hạ biết được người cứu mạng mình chính là vị hào kiệt nào."

"Ngọc tiểu thư, ta là Lý Dao, một vị khác là Chu Cầm, chúng ta đã gặp ngày hôm qua ở khách sạn Long Tường, Ngọc tiểu thư cứu người bạn của chúng ta, Ngọc tiểu thư còn nhớ không?"

Mặc Thư Kỳ trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Làm sao lại không nhớ rõ, Lý tiểu thư và Chu tiểu thư, tại hạ có lễ, cảm tạ ân hai vị đã cứu mạng, có chuyện gì cần tới tại hạ kính xin nói thẳng, tại hạ sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ."

"Ngọc tiểu thư khách khí, chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi, kính xin Ngọc tiểu thư không cần để ở trong lòng. Huống hồ, Ngọc tiểu thư đã cứu tính mạng người bạn của chúng ta, chúng ta cảm tạ Ngọc tiểu thư còn không kịp đây." Chu Cầm khách khí nói.

"Tại hạ vốn là thầy thuốc, cứu sống người là bổn phận của thầy thuốc, làm sao có thể nói từ cảm tạ hay không cảm tạ, hơn nữa, ngày hôm qua ra sức nhiều nhất vẫn là Long công tử, tại hạ cũng không có giúp đỡ bao nhiêu." Mặc Thư Kỳ khiêm tốn nói.

"Được rồi, được rồi, các ngươi không nên tạ ơn tới tạ ơn lui, ngày cũng đều sắp tối rồi." Lý Dao không nhịn được chen miệng nói.

Mặc Thư Kỳ và Chu Cầm cùng cười: "Lý tiểu thư / Lý tỷ tỷ nói đúng lắm."

Chu Cầm nhìn Mặc Thư Kỳ một chút, lại nhìn Lý Dao một chút, mở miệng nói: "Vậy chúng ta về khách sạn trước đi, sắc trời này cũng đúng là hơi trễ."

"Ừm, vậy chúng ta đi." Mặc Thư Kỳ gật gật đầu.

Vì chăm sóc Mặc Thư Kỳ, ba người đi rất chậm, Mặc Thư Kỳ đi ở chính giữa, Lý Dao và Chu Cầm đi ở hai bên nàng, đề phòng nàng bị té ngã bất cứ lúc nào.

"Con mắt của Ngọc tiểu thư có nhiều bất tiện, tại sao lại đi một mình trên đường phố, thị vệ Hồng đâu, nàng ta làm sao không ở bên cạnh Ngọc tiểu thư." Chu Cầm không rõ hỏi.

"Một mình ngươi đi ra ngoài nhiều nguy hiểm lắm!" Lý Dao phụ họa nói.

Nhắc đến Hồng, Mặc Thư Kỳ lại nghĩ đến Lâm Lam, cô có chút thất thần, có điều chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt: "Đa tạ hai vị tiểu thư quan tâm, tại hạ có chút việc phái Hồng đi ra ngoài, còn một thân một mình ra ngoài thật là tại hạ lỗ mãng; chỉ là không nghĩ tới, con mắt sau khi không nhìn thấy, chuyện gì cũng đều làm không được, còn đi khắp nơi gây phiền toái cho người khác."

Nghe thấy Mặc Thư Kỳ tự buồn rầu tự giận mình, Chu Cầm có chút không đành lòng: "Ngọc tiểu thư làm sao lại nghĩ như vậy, Ngọc tiểu thư y thuật cao siêu, mà còn mang theo tâm địa Bồ Tát, đi khắp nơi làm nghề y cứu người, sao nàng là người phiền toái."

"Để hai vị cười chê rồi, tại hạ cũng chỉ làm chút chuyện đủ khả năng của mình thôi, chỉ là không muốn nhìn thấy bi kịch diễn ra ở bên cạnh mình, dù sao cũng chỉ là một người năng lực có hạn, tại hạ không có vĩ đại như lời Chu tiểu thư nói." Mặc Thư Kỳ khiêm tốn nói.

"Ngọc tiểu thư thực sự là lương thiện!" Lý Dao thở dài nói: "Ngọc tiểu thư y thuật cao siêu như vậy, tại sao không trị liệu cho con mắt của mình thế?"

"À" Mặc Thư Kỳ tự giễu một tiếng: "Đều nói thầy thuốc không tự chữa bệnh, lời này không giả một chút nào, tại hạ cứu được người khác, nhưng không cứu được chính mình, cuối cùng còn phải liên lụy người khác."

"Ngọc tiểu thư." Chu Cầm dừng bước, thấy nàng dừng bước thì hai người khác cũng đều ngừng lại.

-Chu Cầm thất thần nhìn Mặc Thư Kỳ, thời khắc này, nàng từ trên thân thể người này cảm thấy đâu khổ vô cùng, muốn an ủi nàng ta nhưng chính mình cũng không biết có thể làm cái gì, không biết nàng ta đến cùng đau buồn ở đâu. Chu Cầm âm thầm nở nụ cười mỉa mai, ‘mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì chứ, chỉ là một người gặp không tới hai ngày, mình thậm chí ngay cả nàng ta là người ra sao cũng không biết, có cái gì tốt mà lo lắng.’

Lý Dao nhìn bầu không khíkỳ quái giữa hai người, không biết mở miệng từ đâu. Cũng ngay lúc này thì Mặc Thư Kỳ lên tiếng trước tiên: "Chu tiểu thư có chuyện gì sao?"

Chu Cầm ý thức được chính mình luống cuống, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: "Không có gì, chỉ là có chút thất thần." Nói xong tiếp tục chậm rãi bước đi về phía trước.

Hai người đi theo, lúc này đã không có ai nói nữa, ba người lẳng lặng đi đến trước cửa khách sạn. Thời điểm vừa muốn đi vào, một giọng nói cắt đứt bước chân của các nàng.

"Tiểu thư..." Hồng có chút chần chờ kêu Mặc Thư Kỳ.

Nghe thấy giọng nói của Hồng, Mặc Thư Kỳ lập tức ngừng lại: "Làm sao, mọi chuyện đều làm tốt."

"Tiểu thư, thuộc hạ..." Hồng muốn nói lại thôi, nàng nhìn hai người bên cạnh Mặc Thư Kỳ một chút.

Chu Cầm và Lý Dao cũng rất thức thời, Chu Cầm mở miệng nói: "Nếu thị vệ Hồng đã trở về, vậy hai người chúng ta hai đi về trước. Ngọc tiểu thư nếu như có chuyện gì, phái người thông báo một tiếng là được rồi, chúng ta tạm thời vẫn chưa rời đi."

"Làm phiền hai vị."

Sau khi hai người gật gật đầu liền rời đi.

Nhìn thấy đã không có người bên ngoài, Hồng dẫn dắt Mặc Thư Kỳ đến một cái ngõ hẻm bên cạnh khách sạn. demcodon-lequydon

Sau khi đến, Hồng lập tức quỳ gối trước mặt của Mặc Thư Kỳ. Lúc này nàng không dám nói chuyện, Mặc Thư Kỳ ý thức được có thể chuyện có chút không ổn, liền lo lắng hỏi: "Làm sao, có phải là Lam nhi đã xảy ra chuyện gì?"

Hồng nghe được giọng điệu lo lắng của Mặc Thư Kỳ liền biết nàng hiểu lầm, liền vội vàng trả lời: "Không phải, Lâm công tử không có chuyện gì."

Nghe xong lời Hồng nói, Mặc Thư Kỳ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là chuyện gì?"

"Thuộc hạ chưa hoàn thành nhiệm vụ của Các chủ dặn dò, thuộc hạ, thuộc hạ…"

"Đến cùng có chuyện gì, nói mau." Mặc Thư Kỳ bị giọng điệu của Hồng làm cho có chút buồn bực.

"Hồi Các chủ, thuộc hạ đã nhìn thấy Lâm công tử, nhưng không làm theo mệnh lệnh đem hắn đuổi về thôn Bách Gia, mà là đem hắn dẫn theo lại đây. Thuộc hạ tự ý quyết định, kính xin Các chủ trừng phạt." Hồng cúi đầu quỳ một chân xuống đất.

Mặc Thư Kỳ không có lên tiếng, Hồng càng ngày càng lo lắng, lòng bàn tay của nàng đã ra đầy mồ hôi.

Rốt cục Mặc Thư Kỳ mở miệng: "Hồng, ngươi ở bên cạnh ta đã bao lâu rồi?"

Nghe xong lời Mặc Thư Kỳ, Hồng có chút không rõ, lại càng thêm dự cảm bất thường, nhưng nàng không chần chờ, rất nhanh đã trả lời vấn đề của Mặc Thư Kỳ: "Hồi Các chủ, đã hơn hai năm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.