Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Chương 37: Giường (nhị)




Tô Linh Vân bị hắn nhìn với ánh mắt như lửa đốt khiến mặt nóng lên, tim cô đập nhanh như hươu chạy, bỗng chốc cúi đầu xuống. Đỗ Long nói tiếp:

- Nếu cô đang gặp khó khăn về tài chính , khi phương hướng đầu tư không rõ ràng mấy cái vấn đề này, cứ việc tới tìm tôi, tôi đảm bảo không khiến cô thất vọng đâu.

Tô Linh Vân ồ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nói:

- Anh quen người của hệ thống ngân hàng? Chị Hân mỗi lần vay số lượng đều không thấp hơn một tỷ chứ? Năng lực của anh rất lớn đấy, cả đến hướng đầu tư tương lai cái này ai cũng không dám nói chắc vậy mà cũng có thể cam đoan?

Đỗ Long cười nói:

- Tình hình kinh tế chung vẫn có người có thể thấy rõ ràng mà, bằng hữu của tôi nhiều, từ bọn họ lấy chút tin tin tức nội bộ không khó. Dù sao tôi cũng cung cấp tin tức, tin hay không tùy cô, đối với chị Hân, tôi cũng là như vậy.

Tô Linh Vân ờ nhẹ một tiếng, rồi lại cúi đầu xuống, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì. Đỗ Long rất nhanh dựng xong lều trại, nói:

- Tôi đi nhặt củi đốt lửa trại, sau đó xử lý hai con gà rừng , trong núi trời tối rất nhanh, không khẩn trương không kịp, cô nghỉ ngơi chút đi, một chút là xong.

Tô Linh Vân giương mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Lưu Uy và Lý Nam đang ở một tên khoanh tay đứng nhìn, mà Trần Kiến Hải thì không biết đi đâu rồi, cô nói:

- Có cần bọn họ giúp không? Cái anh dẫn đường kia là như thế nào vậy , đến cả lửa trại cũng không đốt giúp.

Đỗ Long cười nói :

- Phải tự kiểm nghiệm cảm giác tự nhiên, là việc gì cũng phải tự mình làm. Mới vừa rồi Trần Kiến Hải hình như nhận được điện thoại, sau đó thì rời đi rồi, kỳ thực rất nhanh, một chút tôi sẽ quay trở lại .

Tô Linh Vân nhìn hình ảnh Đỗ Long vội vàng đi xa. Tô Linh Vân quay đầu liếc nhìn Lưu Uy và Lý Nam một cái, bỗng nhiên thở dài, nói:

- Đỉnh núi lạnh nhanh thật đấy à… A xì…

Tô Linh Vân hắt hơi một cái, hai người đang khoanh tay đứng nhìn bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, xoay người bước đi. Một lát sau bọn họ liền tìm về một đống củi lớn, nhóm lửa , còn tìm được mấy tảng đá làm ghế, không biết là kiếm ở đâu lá cây to phủ lên. Lưu Uy ngượng ngùng nói với Tô Linh Vân:

- Tiểu thư, cô ngồi sưởi sẽ ấm áp đấy.

Tô Linh Vân qua ngồi nói:

- Các anh cũng giúp chút đi, chẳng nhẽ người của Ngân Hổ chỉ biết giết người ?

Lưu Uy nói:

- Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi đều chưa từng giết người. Đương nhiên, nếu như người được bảo vệ gặp nguy hiểm, chúng tôi vẫn sẽ không chút do dự ra tay. Chúng tôi học qua rất nhiều thứ, không chỉ là làm người giám hộ.

Tô Linh Vân nói:

- Cùng nhau ngồi sưởi ấm đi, có biết nướng gà không? Đợi chút các anh thử xem?

Lưu Uy gật gật đầu. cùng với Lý Nam ngồi bên cạnh đống lửa. Lưu Uy nói:

- Chúng tôi sẽ làm đồ ăn, nhưng mùi vị chắc chắn sẽ không tốt lắm. Chúng tôi học chỉ với mục đích là nhét đầy cái bao tử.

Tô Linh Vân nói:

- Ah… vậy thì thôi đi, không biết tay nghề Chu Dịch Thăng như thế nào…

Đỗ Long ở dòng suối nhỏ rất nhanh chóng đem hai con gà vặt sạch lông, sau đó móc nội tạng ra, rửa sạch sẽ. Lúc này Trần Kiến Hải đến phía đối diện dòng suối, cẩn thận nhìn Đỗ Long. Đỗ Long ngẩng đầu, cười nói :

- Nhìn cái gì ? Trên mặt tôi có bụi?

Ánh mắt của Trần Kiến Hải từ trên mặt Đỗ Long chuyển đến hai tay hắn, thấy hắn thuần thục mở ngực bể bụng gà, nói:

- Anh chẳng những súng bắn bắn tốt, dao cũng dùng rất tốt , trước kia là làm gì vậy ? Quân đội ra sao?

Đỗ Long cười nói:

- Anh đoán ?

Trần Kiến Hải nói:

- Đoán không ra, tuy nhiên dáng người anh cao như vậy, nhất định là người phương bắc rồi? Súng tự động hay súng trường đột kích hẳn là dùng không tồi.

Đỗ Long cười nó:

- Anh cảm thấy tôi là tay đột kích? Sai rồi, tôi dùng súng bắn tỉa còn tốt hơn.

Trần Kiến Hải nói :

- Đáng tiếc, nếu như anh nói sớm thì tôi đã chọn cho anh một khẩu súng bắn tỉa tốt, thật muốn nhìn chút thực lực của anh.

Đỗ Long cười nói :

- Chẳng có gì đáng để xem, súng bắn tỉa hiện đại, kẻ ngốc cũng có thể dùng, chỉ cần nhẫn nại là có thể đi săn được con mồi.

Trần Kiến Hải nói:

- Cũng đúng, cái tên đó chính là thiếu một chút kiên nhẫn…

- Ai?

Đỗ Long hỏi.

Trần Kiến Hải lắc lắc đầu, nói:

- Không có gì, tôi đi lên trước…

Đỗ Long xách hai con gà quay về bên lều trại, nhìn thấy lửa trại đã được đốt một hồi rồi, hắn liền lấy bát bắt đầu chế gia vị ướp thịt, sau đó dùng cái xiên xiên thịt gà đưa cho Tô Linh Vân nói:

- Tự mình nướng đi, ăn vào đặc biệt thơm, nhớ phải lật chuyển thường xuyên, đừng để một bên cháy sém bên kia vẫn sống đấy. Muốn thêm vị gì thì tự mình quết vào.

Tô Linh Vân cười nói :

- Yên tâm, đồ nướng tôi vẫn nhớ.

Đỗ Long nói:

- Vậy tốt, phần kia của tôi cô giúp tôi nướng đi, xem thử tay nghề của cô như thế nào.

Tô Linh Vân nói:

- Được thôi, tôi nướng thì tôi nướng, ăn rồi tiêu chảy thì đừng có trách tôi.

Đỗ Long không chút khách khí đem một xiên đùi gà ngon đưa cho Tô Linh Vân. Tô Linh Vân khi nhận lấy tay chạm nhẹ phải tay của Đỗ Long, vốn dĩ thì không có gì , nhưng Tô Linh Vân lại nhìn thấy Lý Nam bên cạnh thần sắc có chút bất thường. Cô dường như cũng ý thức được có chút khác thường, quay đầu nói với bọn Lưu Uy:

- Đồ của các anh cũng để tôi lo đi, tối nay tôi sẽ bộc lộ tài năng cho các anh nhìn một chút.

Lưu Uy và Lý Nam liếc mắt nhìn nhau, cùng gật gật đầu. Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ Tô Linh Vân, cô tự nguyện chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, bọn họ cũng không cần phải cự tuyệt ý tốt của cô ấy.

Kỹ thuật nướng đồ của Tô Linh Vân thật đúng là khá tốt, đồ nướng ra màu sắc và mùi vị đều đủ, Đỗ Long liên tục vỗ tay tán thưởng. Đến cả Lưu Uy vầ Lý Nam đều biểu thị so với đồ bọn họ làm thì ngon hơn nhiều.

Trần Kiến Hải không biết đi đâu, đêm đến mới trở về, trong tay xách hai con thỏ, cũng gác lên trên lửa nướng ăn. Rõ ràng bốn đại nam nhân với hai con gà và một chút lương khô thực sự là thiếu một chút.

Trần Kiến Hải để giảm bớt mùi tanh của thịt thỏ liền cho thêm chút ớt và hạt tiêu, thêm chút bột hương liệu, ăn vào cố nhiên rất thơm, nhưng Tô Linh Vân lại có phần chịu không nổi, nếm thử hai miếng thì bỏ cuộc rồi.

Đang ăn , đột nhiên Đỗ Long ngẩng đầu nhìn vào phía xa trong rừng, nói:

- Tiểu Trấn, trên núi này có con gì lớn không ?

Trần Kiến Hải nhìn về hướng Đỗ Long nhìn nói:

- Lớn nhất thì cũng chỉ có lợn rừng, nhưng không cần phải lo lắng, vừa rồi tôi đã thiết lập máy báo động ở xung quanh đây rồi, chỉ cần lợn rừng tiếp cận, chuông sẽ kêu lên, có khẩu súng M14 đó và Desert Eagle, cũng đủ đối phó rồi.

Lưu Uy nói:

- Chúng ta bốn người thay nhau gác đêm đi, mỗi người hai tiếng, luân phiên thì trời cũng sáng rồi.

Trần Kiến Hải nói:

- Được, Chu tiên sinh xếp đầu tiên, từ 9 giờ thì bắt đầu đến 11 giờ, tôi xếp thứ hai từ 11 giờ đến 1 giờ. Hai anh tự quyết định ai trước ai sau , từ 1 giờ đến 5 giờ, đến lúc đó tôi cũng thức dậy rồi.

Tô Linh Vân nghe bọn họ sắp xếp, cảm giác rất mới mẻ, trước đây bất kể làm việc gì, đều sẽ có người đến xin ý kiến của cô, muốn cô quyết định. Loại cảm giác không có ai xin ý kiến này cũng thật tốt .

Sau khi ăn đồ, Lưu Uy và Lý Nam đi xung quanh xem một chút, cảm thấy không có vấn đề gì thì bọn họ liền quay về lều trại nghỉ, Trần Kiến Hải cũng về nghỉ, chỉ có không gánh vác nhiệm vụ gác đêm là Tô Linh Vân cùng Đỗ Long ngồi bên đống lửa nói chuyện.

- Chu đại ca, anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, còn có thời gian rảnh chăm sóc gia đình không?

Tô Linh Vân nghịch ngợm một củi đang cháy, nhẹ giọng hỏi .

Đỗ Long nói:

- Cho lên bây giờ tôi vẫn chưa lập gia đình à…

Nói rồi, Đỗ Long lại ngẩng đầu nhìn về phía xa, ở hướng đó, rõ ràng có một người, lén lén lút lút, vừa không nhóm lửa, cũng không mang túi ngủ, xi xi xoa xoa run rẩy trốn ở trong đó, thỉnh thoảng lại nhìn về bên này, thật không biết là muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.