Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Chương 15: Niên thú (Thượng)




“Vậy là chúng ta còn cơ hội đúng không?”

Tú bà hơi khó xử. “Cái này...”

Nữ tử áo đỏ kia ghé miệng vào tai tú bà, nói nhỏ gì đó, sau đó bà ta chợt nhìn xuống phía ta.

Vài người tiến tới lôi ta ra khỏi đám đông. Dù ta không biết họ định làm gì, nhưng ta cũng rất biết ơn họ cứu ta khỏi bị ngạt chết. Họ kéo ta lên đài.

Tú bà nhìn ta, bà ta cười một cái, cứ như nụ cười của bà ta là ‘trăm hoa đua nở, hoa ngường nguyệt thẹn’ vậy.

“Vị công tử này thật là may mắn nha, tốt số được hoa khôi của Phong Yến thanh lâu ta nhìn trúng.”

“...” Bà ta đang nói cái gì?

Ta hơi mất bình tĩnh. Lòng ta bây giờ đang rối như tơ vò, còn phải đi tìm Nhan Hướng nữa, ta không rảnh tham gia vụ này, được không ?

“Thứ lỗi cho tại hạ bất tài, không thể lên đài biểu diễn được.” Ta vội vàng từ chối, chuyện này chẳng có lợi gì với ta, chỉ tổ rước họa vào thân.

“Công tử sao lại như thế? Trông công tử ăn mặc không tầm thường, chắc là con thế gia? Có công tử nhà danh môn nào lại bất tài? Hay công tử đang khinh thường chúng ta?” Giọng nói õng ẹo của tú bà không thay đổi, nhưng ta nhìn thấy trong mắt bà ta lộ vẻ đe dọa. Cả đám người xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm vào ta. Sợ là nếu còn tiếp tục từ chối, ta nhất định sẽ bị ánh mắt mấy người này đâm thành con nhím.

“Xú tiểu tử kiêu ngạo quá!!”

“Phải đấy phải đấy, quá ngạo mạn rồi!”

Đây đích xác là ép người khác vào đường cùng. Mấy người này điên cái gì, không muốn ôm hoa khôi hay sao?

Ta cười cười. “Không giấu gì các vị, hôm nay ta không biết có việc tốt nên không mang nhiều ngân lượng theo.”

Mọi người ồ lên một tiếng.

“Công tử nói gì thế, cái nô tài của công tử không phải đã mang tiền tới rồi sao...” Tú bà cười ha hả, bà ta vừa nhấn mạnh từ nô tài, chắc chắn là nghiến răng mà nói.

Bây giờ ta có thể khẳng định thanh lâu này có âm mưu gì đó. Ta không biết tại sao mình lại bị dính vào, nhưng đe dọa rõ ràng như thế, ta mà bỏ đi, không biết bọn họ sẽ làm gì Nhan Hướng.

“Nếu đã vậy, nhờ cô nương đàn giúp ta một bản.”

Ta cắn môi, hết cách, ta không còn sự lựa chọn nào khác. Dù sao cũng là tại ta kéo Nhan Hướng tới đây...

--- ------ ------ ------ --------

“Mọi chuyện đều xong rồi, bây giờ thả người được chưa?”

Ta đứng trước bàn, nhìn thẳng vào nữ tử mỹ lệ đối diện. Nàng ta không thèm liếc mắt lấy một lần, trực tiếp để ta độc thoại. Ta bực mình. “Cô nương!”

Nữ tử áo đỏ ngả người trên ghế quý phi, nàng ta thong thả để tay lên thành ghế, lộ ra một mảng trắng nõn. Màu đỏ và trắng đối lập khiến ta chói mắt:“Bây giờ ngươi có hai lựa chọn.”

“Cái gì?” Ta vô cùng không thích cách nàng ta nói chuyện.

Bất chấp giọng điệu bất mãn của ta, khuôn mặt tinh xảo kia như là búp bê sứ không có cảm xúc, giọng nói thanh thúy tiếp tục vang lên. “Một là đi theo ta, hai là chết. Ngươi chọn cái nào?”

Ta rùng mình, biết trước lành ít dữ nhiều, nhưng khi nghe từ miệng nàng ta nói ra, ta vẫn không kìm được run sợ và hoảng loạn:“Sao cô nương lại làm khó ta như vậy? Ta chưa từng đắc tội với nàng, việc của nàng cũng là ta vô cớ bị kéo vào mà thôi.”

“Đừng có hỏi ngược lại ta.” Nữ tử áo đỏ khẽ nhăn mày lại, cuối cùng cũng để lộ ra một ít cảm xúc. “Vậy là ngươi muốn chết?”

Người này thật sự là coi mạng người như cỏ rác. Đáng giận, hay là kiếp trước ta nghiệp chướng quá nặng nên kiếp này phải chết trong tay một kẻ máu lạnh như thế?

Nữ tử áo đỏ từ từ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ta như nhìn một kẻ đã chết. Môi đỏ nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp. “Đáng tiếc,ngươi là một kẻ có tài...” Nàng ta vừa dứt lời, năm ngón tay lành lạnh đã đặt trên cổ ta, dần dần siết lại.

Lúc ấy ta chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Ta sắp chết, chết một cách thật ngu ngốc, nhưng ta không cam tâm.

Không hiểu tại sao nữ tử ác độc kia lại chần chừ không ra tay. Đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh nhìn chăm chú, sau đó nhẹ nhàng buông ta ra.

Hai chân ta nhũn ra, cảm giác sắp không đứng vững nổi nữa. ta chẳng còn can đảm để hoi nữ tử kia tại sao không ra tay nữa, lẽ nào là thiện tâm đột ngột nổi lên?

Nàng ta nhìn thật sâu vào mắt ta, đột nhiên bật cười. “Không sợ chết hả, nữ nhân?”

Thì ra nàng ta đã biết, vì ta không có yết hầu chăng? Tất nhiên lúc đi ta có mặc áo cao cổ, nhưng ta không nghĩ tới việc bị người ta bóp cổ thế này.Ta mím môi trầm mặc. Bây giờ ta như cá nằm trên thớt, tùy người chém giết, chẳng biết nên nói gì. Nam nhân thì sao mà nữ nhân thì sao, liên quan gì đến nàng ta chứ...

“Ngươi thú vị lắm.” Nữ tử kia tới gần ta, duyên dáng mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, vuốt ve như xem xét một món đồ.

Ta rùng mình, cảm nhận bàn tay lành lạnh dò xét xuống hõm cổ, lần theo xương quai xanh. Ta vội vàng lùi lại, hai tay vội giữ chặt cổ áo bị mở tung. “Thỉnh tự trọng!” Ta tức giận, không cần biết nàng ta là nữ tử, từ trước tới giờ ta chưa từng để người lạ nhìn quá thế này.

“Đừng ngại, chỉ là một chút thân mật thôi.”

Thân mật cái gì, ai muốn thân mật với nàng ta?

Ta cắn cắn môi, cứ tiếp tục chẳng tốt chút nào. Vì thế ta liền đánh bạo lên tiếng: “Ngươi không muốn giết ta, vậy thì thả ta đi.”

Ta cảm thấy nếu nàng ta không muốn động thủ, chi bằng thả chúng ta đi. Ta cam đoan mọi chuyện sẽ không lọt ra bên ngoài, dù sao ta cũng đâu biết chuyện gì quan trọng, như thế cả hai bên đều đỡ phiền phức.

Không ngờ nàng ta lại bật cười. “Nhảm nhí. Ta muốn bắt ngươi đi, ngươi lại bảo ta thả người?”

Ta xanh mặt, ít ra lúc trước cho ta lựa chọn, bây giờ nàng ta còn không thèm nghe ta nói nữa.

Không để ta phản đối, nàng ta đã nhấc bổng ta lên, vác ngang người ta qua vai như vác một bao đồ. Cơ thể ta cứng đờ, hai tay túm chặt lấy cổ áo, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.