Đã Qua

Chương 8




Ba năm sau.

Hôm nay là ngày tiểu Vũ tròn 3 tuổi, cũng là ngày nàng được đưa vào thành kiểm tra năng lực. Từ sớm cha đã chuẩn bị cho nàng. Đại ca năm nay 15 tuổi, sắp tốt nghiệp trường học ma pháp. Hắn đã đạt tới trình độ bát cấp giai đoạn cuối, sắp đột phá cửu cấp rồi, quả nhiên thiếu niên anh tài. Hôm nay hắn cũng về đưa tiểu muội đi kiểm tra.

Lão nhị và lão tam năm nay 13. Cặp song sinh này nổi tiếng trong thôn bởi vẻ ngoài giống nhau mà tính cách khác nhau. Nhị ca này lại tinh ranh và có chút lươn lẹo. Tam ca lại cực kì dễ xúc động. Đúng là chiến sĩ, động tí là muốn đánh nhau.

Tứ ca là nhân vật cực kì thần bí trong nhà. Hắn một ngày ba phần tư thời gian là ở trong phòng chế dược. Hôm nào đến phiên hắn trông Hạ Vũ, cô chỉ việc ngồi yên xem hắn lượn lờ trước lò luyện thôi. Năm Hạ Vũ 2 tuổi, có lần hắn chế dược hỏng, cả phòng nổ tung. Hắn ôm nàng thật chặt nhảy ra ngoài nhưng nàng vẫn bị thương. Cha Hạ Vũ về cứu hỏa kịp. Tứ ca hắn bị mắng một trận, đánh cho thừa sống thiếu chết. Bởi vì hỏa hoạn đấy đã làm tổn thương thân thể, khiến nàng vô duyên với con đường chiến sĩ. Tứ ca lại tiếp tục chế dược. Có gì tốt thì nhớ nàng trước tiên.

Thực ra mà nói, nàng vẫn có thể tu luyện chiến sĩ. Thời gian dài, mà nàng hoàn toàn có thể áp dụng phương pháp điều dưỡng thân thể ở kiếp trước. Nàng an ủi tứ ca, lại bị “thương tiếc” nhiều hơn. Tiểu Bạch nói cứ kệ thôi.

Ngũ ca là người thân thiết với nàng nhất. Hắn hay mang nàng đi chơi. Tính cách ngũ ca hắn có phần hơi ngốc ngốc. Là dị nhân có khả năng song tu nhưng hắn hoàn toàn không có ý thức mình là đặc biệt. Thường xuyên bị người khác khi dễ, nhưng chỉ mỉm cười. Là nàng thường xuyên “bênh vực” hắn.

Thành Bắc Á là một thành trì nhỏ ở Thiên Nhai. Ông trời ưu ái cho Bắc Á mưa thuận gió hòa, lại gần nhất với dãy núi Tạp Liên – một dãy núi nổi tiếng có nhiều ma thú. Vậy nên thành trì này vẫn rất tấp nập.

Kiểm tra năng lực này do hoàng gia tổ chức nhằm tìm kiếm và bồi dưỡng nhân tài. Tất cả hoàn toàn miễn phí. Không kiểm tra cũng được, nhưng là tất cả con em bình dân ai cũng muốn thử sức kiểm tra. Theo tiểu Bạch nói, năng lực bây giờ của Hạ Vũ đạt ma pháp sư ngũ cấp giai đoạn giữa rồi. Nếu được phát hiện ra thì yêu nghiệt đến mức nào.

Bình thường trẻ con ở đây phát hiện ra tài năng ở tuổi thứ 3 rất ít. Nếu có, thường là sơ cấp hoặc mới bắt đầu. Nhiều đứa trẻ không có năng lực ma pháp sư sẽ cố gắng rèn luyện làm chiến sĩ. Con đường làm chiến sĩ gian khổ, lại cũng cần thiên phú. Dược sư lại càng khó, càng đừng nói đến những chức nghiệp như thuần thú sư, khảm sư,…

Nhưng trẻ con ở hoàng thất hay những đại gia tộc thì khác. Chúng được tiến hành kiểm tra từ năm 1 đến 2 tuổi. Nếu không có năng lực, trực tiếp bị lãng quên. Thế mới nói trong hoàng thất và đại gia tộc còn lãnh khốc và tàn bạo hơn so với thường dân nhiều.

“Đừng sợ, có ta ở đây.”

“Nha, ta không sợ.” – Hạ Vũ tươi cười nhìn tứ ca.

“Nếu không được ta nuôi muội. Ta sẽ không để ai khi dễ muội đâu.”

Tứ ca hắn vẫn áy náy về vụ hỏa hoạn đó. Hạ Vũ càng nói không sao, hắn càng day dứt. Thôi thì dứt khoát bỏ đi.

“Ai nha, nhìn ai kia, chẳng phải là Hạ Vũ sao? Ngươi cũng đi kiểm tra sao?”

Tiếng nói lảnh lót vang lên khiến mọi người quay lại nhìn. Ở cửa học viện, rất nhiều người ngẩn ra về đội ngũ của nàng. Sáu nam nhân đặc biệt tuấn lãng. Cha nàng bình tĩnh thong dong, đại ca lạnh lùng tuấn mĩ, nhị ca tam ca sức sống tràn đầy, tứ ca ôn nhu nho nhã, ngũ ca ngây ngô đáng yêu. Đặc biệt ở giữa một tiểu cô nương xinh đẹp thanh thuần. Mái tóc đỏ rực như mặt trời, đôi mắt xanh biếc ánh lên tia sáng mê hoặc. Dáng người nho nhỏ, làn da tinh tế trắng nõn khiến người ta yêu thích không thôi.

“Hạ Tiểu Mãn, ngươi đừng đứng đó ra oai.” – tam ca hết sức không có hình tượng la lên.

Cô bé cất tiếng vừa rồi ngũ quan tinh tế, khuôn mặt có chút kiêu ngạo bướng bỉnh. Đó chính là Hạ Tiểu Mãn – “hàng xóm” của họ ở Hạ gia thôn. Hạ Tiểu Mãn hơn Hạ Vũ 1 tuổi. Năm ngoái nàng ta kiểm tra năng lực, là ma pháp sư hỏa hệ cấp 1 giai đoạn cuối, cũng coi như là 1 kẻ có năng lực. Hạ Tiểu Mãn là dòng nữ chính của chi thứ trong Hạ gia, được cưng chiều và sủng ái cũng có chút kiêu ngạo.

“Không sao đâu tam ca.” – giọng nói Hạ Vũ non nớt vang lên. – “chúng ta đi.”

Thấy Hạ Vũ không thèm để ý đến mình, Hạ Tiểu Mãn càng tức giận nhưng ngại ánh mắt mọi người đang nhìn mới không cam lòng quay đi. Nhưng nàng không có lập tức rời đi. Nàng còn muốn xem kết quả của cuộc kiểm tra này.

Hạ Tiểu Mãn trong đám trẻ con năm ngoái cũng coi là có thành tựu. Một năm không ngừng cố gắng, nàng cũng đã lên được cấp 2 kì đầu. Như vậy coi như đã là thiên phú không tồi rồi.

Lại nói Hạ Vũ bên nhà “hàng xóm” này, nàng đã ngứa mắt lâu rồi. Hạ Vũ có các ca ca hảo suất, lại được nâng niu chiều chuộng hết sức. Mà tính tình Hạ Vũ lại có phần không thèm để tâm, luôn “coi thường” nhìn nàng, thật khiến Hạ Tiểu Mãn tức chết. Nhưng nàng lại không dám làm gì, chỉ lén chế giễu mà thôi. Người ta có các ca ca yêu muội muội như bảo bối thế kia mà.

Nếu Hạ Vũ biết tính tình lạnh nhạt của mình bị xem là “coi thường” người khác, chắc nàng phải dở khóc dở cười.

Quay trở lại phòng chờ. Hạ Vũ cùng sáu nam nhân tiến vào xếp hàng thu hút không ít ánh mắt. Nhiều người nhận ra Hạ Phong và Hạ ba ba. Hạ Phong đang học trên trường học ma pháp, cũng khá nổi tiếng. Còn Hạ lão cha lại là người nổi tiếng hiền lành trung trực trong thôn. Vài người tiến lên chào hỏi khá náo nhiệt.

Qua một lúc, đến lượt Hạ Vũ tiến lên. Ngồi trước bàn là một nam nhân trung niên tầm 40. Hắn nhàn nhã hỏi han Hạ Vũ vài vấn đề cơ bản. Sau đó hắn bảo nàng đặt tay lên quả cầu thủy tinh trước mặt.

Phát hiện ma pháp có nhiều cách, nhưng nhanh nhất là đặt tay lên tinh cầu này. Màu sắc hiện lên trong tinh cầu biểu hiện năng lượng đạt được. Nếu không phải là ma pháp sư, quả cầu sẽ không có phản ứng.

Còn như cách Hạ Vũ luyện từ nhỏ là cách bí truyền đã mất từ lâu. Đến đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu nàng ra khỏi thôn nên không biết. Hạ Vũ trực tiếp đặt tay vào quả cầu.

Không có hiện tượng gì?

Hạ Vũ khẽ nhăn mày kì quái. Nam nhân trung niên có vẻ thất vọng phẩy tay. Hạ lão cha rất khẩn trương nhìn nữ nhi. Có lẽ nàng chưa hiểu hiện trạng của mình. Nàng đã bị tổn thương, không thể làm chiến sĩ. Nay đến con đường tu luyện ma pháp sư cũng không có hi vọng rồi. Như vậy sau này nữ nhi sống sao?

Tứ ca càng áy náy nhìn nàng. Các ca ca cũng đau lòng không thôi. Lại càng củng cố suy nghĩ về sau càng phải chú ý tới muội muội.

Hạ Vũ không có suy nghĩ nhiều tới thế. Nàng hỏi tiểu Bạch một chút tình hình. Tiểu Bạch nói, do cách tu luyện của nàng, Hạ Vũ đã đạt tới ngũ cấp giai đoạn giữa, đương nhiên quả cầu thủy tinh sơ cấp kia không thể nhìn nhận năng lực của nàng. Hạ Vũ không đem bạo nổ nó là may.

Hạ Vũ suy nghĩ. Như vậy cũng tốt. Lí tưởng của nàng chỉ là an an ổn ổn sống qua ngày. Tốt nhất không cần triển lộ tài năng mới dễ sống. Vả lại, quá nhiều người để ý sẽ không tốt.

“Tiểu Vũ đừng buồn.” – Tứ ca bế Hạ Vũ lên.

“Ta không buồn.” – nàng chớp mắt.

Tứ ca Hạ Thiên chính là 1 kẻ luyến muội điển hình. Trong mắt hắn bây giờ là muội muội đau lòng đến chết còn cố tỏ ra quật cường. Đều tại hắn cả. Về nhà phải đem muội muội tẩm bổ một phen.

Thế là trong tình huống không hay, Hạ Vũ lại được một đống dược trợ giúp lên cấp cực kì nhanh.

Tin Hạ Vũ là phế vật rất nhanh lan ra trong thôn. Mọi người nhìn nàng với ánh mắt tội nghiệp. Dù gì cả nhà nàng chức nghiệp gì cũng có. Đến nàng lại chẳng đạt thành tựu gì. Không tránh khỏi bị chê cười.

Vui nhất có lẽ là Hạ Tiểu Mãn. Trong thế hệ mới này, nàng vẫn là đứa trẻ có năng lực nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.