Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 44: Yêu




Ngoài phạm vi băng sơn, mấy vị cường giả Băng Tông Siêu Phàm Cảnh liên thủ đối phó Dương Khai, không ngừng kêu khổ

Vốn cho rằng đối phương chỉ là một tên tiểu tử trẻ tuổi, bản thân mấy người sư huynh đệ ai ra tay cũng dễ dàng thắng hắn. Nhưng điều khiến cho đám người Nghê Nhân không ngờ đến, thực lực của Dương Khai lại có thể siêu quân trác tuyệt như vậy, mới ra tay đã đánh cho bọn họ quần áo rách rưới, khổ không thể tả

Sự tương phản lớn như vậy, làm cho tất cả bọn họ đếu hoảng sợ

Tuy là thuộc tính chân nguyên của mọi người tương khắc nhau, nhưng khi so sánh thì không thể nghi ngờ là chân nguyên của đối phương càng tinh thuần càng nồng hậu, trong khi chân nguyên va chạm vào nhau, chiêu thức vũ kỹ do bản thân thi triển ra như nắng gắt dưới xuân tuyết, tan rã triệt để, còn chưa kịp vào đến thân thể đối phương liền bị hóa giải bên ngoài

- Hôm nay ai muốn ngăn cản ta, ta sẽ cho người đó chết!

Trong lúc tấn công chớp nhoáng, Dương Khai lộ ra vẻ mặt không còn kiên nhẫn, lạnh lùng quát lớn, trong ánh mắt lộ ra một hàn ý vô cùng ác nghiệt

Trong lòng Nghê Nhân run lên, đột nhiên cảm thấy bất an, theo bản năng liền lui về phía sau, bày ra tư thế phòng ngự, dưới sự uy hiếp đằng đằng sát khí của Dương Khai, trong lòng y rốt cuộc nảy sinh ra cảm giác bất ổn

Vẻ mặt của Dương Khai nằm ngoài dự tính của y, y làm sao cũng khôn ngờ rằng, chàng trai trẻ này có thể dựa vào sức lực một người, khiến cho mấy người sư huynh đệ của mình đều chịu sự quản chế

- Nơi này là Băng Tông của ta, không đến lượt nhà ngươi hỗn xược!

Nghê Nhân có chút miệng hùm gan sứa mà nói, cắn răng gào thét

- Điều đó lúc nãy ngươi đã nói rồi

Dương Khai giương đôi mắt lạnh lùng liếc xéo y

- Băng Tông giỏi lắm sao? Ta cứ hỗn xược cho các ngươi xem thử!

Lời nói vừa dứt, phong khởi lôi động, bốn bề thân thể của mấy người Nghê Nhân đột nhiên phát hiện hai lực phong lôi giao thoa nhau thành Sát Lục Tràng, phong nhận không chỗ nào không thổi, điện mạng có lực sát thương vô cùng lớn và tốc độ nhanh bao vây hết thảy bọn họ, hai lực Phong Lôi trong Sát Lục Tràng này tàn sát bừa bãi, hào quang phòng ngự bí bảo trên tay đám người này lúc ẩn lúc hiện, linh khí giảm mạnh, không tới thời gian một lát liền mất đi tác dụng

Chân nguyên băng hệ bảo hộ quanh thân, cơ bản cũng không ngăn cản được sự ăn mòn của hai lực Phong Lôi, quần áo nát vụn, trên người xuất hiện các vết thương chi chít

Cảm nhận được hơi thở chết chóc đang đến, sắc mặt bọn người Nghê Nhân tái nhợt

Bị năng lượng giao thoa trong Sát Lục Tràng giam cầm, ngay cả chạy trốn bọn họ cũng không làm được

Dương Khai chậm rãi vươn một cánh tay ra, hướng về phía phương vị của bọn họ vỗ xuống, trong khung trời, bỗng nhiên xuất hiện dấu ấn tay khổng lồ, kim quang lập lòe, giống như mặt trời rơi xuống, mang theo năng lượng nóng rực hủy diệt thật mạnh áp xuống, giống như ngọn núi cao đang sụp đổ

Khí thế ép người, chưởng ấn chưa tới, thế giới băng xuyên đã bắt đầu tan ra, từng đợt sương mù, bay lên trời

Nghê Nhân và mấy vị sư huynh đệ của y, tất cả đều mềm nhũn ra, suýt nữa ngã quỵ, tròng mắt kịch liệt run rẩy, kinh ngạc mà nhìn chưởng ấn khổng lồ từ trên trời đánh xuống

- Dừng tay!

Trong tai mọi người có một âm thanh khẽ truyền đến, bỗng nhiên có một bóng người trắng toát từ trong băng sơn phi ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, liền đến trên không của đám người Nghê Nhân, nâng thiên thiên ngọc chưởng, đón nhận sự công kích của Dương Khai

Ba…

Chưởng ấn kim quang lập lòe đó lập tức sụp đổ, Dương Khai đạp đạp đạp đạp rút lui vài bước, sắc mặt trắng nhợt, khóe miệng chảy ra chút máu tươi.

Nhưng hắn không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, khóe miệng chứa đựng chút niềm vui, ngưng mắt nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện kia

Nữ tử này là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu trắng tinh, dáng người đẫy đà no đủ, thành thục dị thường, thần sắc lạnh như băng, đang dùng một ánh mắt kiêng kị và không thể tin được nhìn Dương Khai, dường như cũng không dám tin một chàng trai trẻ tuổi như vậy, dễ dàng đánh đám người Nghê Nhân

Nghê Nhân và sư huynh đệ của y tất cả đều là Siêu Phàm nhất tầng cảnh, trong Băng Tông thực lực cũng không phải là thấp, người nhiều địch ít, lại có kết cục như vậy, quả thật khiến nàng ta khó có thể chấp nhận

Trên đại lục này khi nào xuất hiện một người trẻ tuổi lợi hại như vậy?

- Rốt cuộc cũng có người có thể quản chuyện này rồi

Dương Khai khẽ hừ một tiếng

- Thiên Nguyệt Trưởng lão!

Bọn người Nghê Nhân như gặp được cứu tinh vậy, trong ánh mắt lộ ra thần thái vui mừng bất ngờ, vội vàng la lên

- Các ngươi lui xuống đi

Thiên Nguyệt vẫy vẫy bàn tay trắng như ngọc, Phong Lôi Sát Lục Tràng bao vây lấy bốn phía đám người Nghê Nhân, cũng trong chốc lát bị phá giải

Thần sắc Dương Khai ngưng trọng, người nữ nhân này là cường giả Nhập Thánh Cảnh, có thể có thủ đoạn như vậy cũng không lạ, hắn sở dĩ phải bày ra bộ mặt muốn công sát bọn người Nghê Nhân, làm ra động tĩnh thanh thế lớn như vậy, chỉ vì muốn dụ người nữ nhân này xuất hiện

Người nữ nhân này, là người hồi nãy trong băng sơn bí mật dò thám mình

Đám người Nghê Nhân cũng không làm chủ giúp Băng Tông, nhưng người này đại khái là có thể

- Ngươi có thế lực như thế nào? Sao có thể tinh thông năng lượng tam hệ huyền bí?

Thiên Nguyệt lông mày kẻ đen hơi nhíu, ngưng trọng đánh giá Dương Khai, muốn từ trên người hắn tìm ra chút manh mối, đáng tiếc là không thu hoạch được gì

- Điều đó không cần ngươi quản, ta đến đây, chỉ muốn gặp một người!

Dương Khai khẽ hít nhẹ một hơi

- Cũng xin Băng Tông các ngươi tạo điều kiện, nếu như nàng ấy vẫn tốt, ta dẫn nàng ấy đi, chuyện lần này cứ như vậy mà bỏ qua, nếu như nàng ấy không tốt, Băng Tông các ngươi đợi mà trả giá thật lớn đi

- Càn rỡ

Thiên Nguyệt lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đó lộ ra thần thái có chút đùa cợt

- Băng Tông ẩn cư đã lâu, danh tiếng không lớn, nhưng không phải ai cũng có thể ức hiếp. Người ngươi muốn tìm, cũng không ở chỗ này, ngươi từ đâu đến đây, thì về lại nơi đó đi, nếu không đừng trách ta ra tay với ngươi

- Ngươi cũng không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, Tô Nhan ở chỗ Băng Tông các ngươi, điểm này ta biết ngươi biết

Ánh mắt Dương Khai lạnh lùng, cũng không vì lời nói cùa Thiên Nguyệt mà có chút dao động gì

- Ta nói rồi, người ngươi muốn tìm, không ở Băng Tông

Trong lòng Thiên Nguyệt giận dữ, sắc mặt cũng khó coi

- Vậy sao?

Dương Khai đùa cợt cười cười

- Có cần ta chỉ thử cho ngươi xem vị trí của nàng ấy ở đâu?

Nói như vậy, liền duỗi tay chỉ về phương hướng:

- Cách nơi này khoảng mười dặm, trong băng sơn, người ta muốn tìm, đang nằm ngủ say

Mặt mày Thiên Nguyệt biến sắc, sửng sốt mà nhìn Dương Khai, vô cùng kinh ngạc

Tên tiểu tử này nói vô cùng chính xác, Thiên Nguyệt cũng không làm sao hiểu được sao hắn ta lại biết

- Nói trúng rồi?

Dương Khai đem thần sắc biến đổi của Thiên Nguyệt thu vào trong đáy mắt, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ muốn gặp mặt nàng ấy một lần, xem thử nàng ấy rốt cuộc bị sao rồi

- Ta không biết là nươi đang nói gì

Thiên Nguyệt sửa sang lại sắc mặt, vẻ mặt không biết điều.

- Nếu như ngươi cố ý không để ta gặp, vậy ta chỉ có thể cứng rắn xông vào rồi.

Thần sắc Dương Khai đột nhiên hung ác, gầm nhẹ nói:

- Hy vọng là Băng Tông các ngươi có thể chịu được sự trả giá này

- Ngươi còn dám ở đây giương oai, coi chừng không giữ được cái mạng nhỏ của nhà ngươi!

Thiên Nguyệt cắn chặt hàm răng, đầy mùi vị uy hiếp

Dương Khai nhẹ nhàng vuốt cằm, không lôi thôi nữa, chân nguyên hùng hồn bỗng nhiên bùng nổ

Ồn ào…

Đôi cánh Phong Lôi trực tiếp mở ra, đôi cánh khổng lồ lộng lẫy, khiến cho tất cả người xem đều ngơ ra, không phân biệt rõ đây rốt cuộc là uy năng bí bảo hay là vũ kỹ.

Đang lúc thất thần, Dương Khai biến mất ngay tại chỗ

Sắc mặt Thiên Nguyệt liền biến sắc, thần thể mềm mại, lập tức đuổi theo

Ầm…

Một ngọn băng sơn cao trăm trượng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, dưới cỗ lực đạo cực lớn không địch nổi đó, ngay khúc giữa đứt đoạn, nửa khúc trên băng sơn toàn bộ nứt vỡ thành khối băng, rơi khắp bốn phía

Rầm rầm rầm...

Tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, không ngừng hướng về phía trong băng sơn lan ra, đám người Băng Tông thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, cơ bản là bọn họ không nắm được thân hình của Dương Khai, sau khi giương đôi cánh quỷ dị đó ra, tốc độ của người thanh niên đó dường như tăng lên đến cực hạn

Mặc dù bọn họ phóng xuất thần thức, cũng vô phương tỏa định đối phương

Bóng người đang lay động, băng sơn một ngọn lại một ngọn bị thương nặng, hắn như một quả cầu lửa thiêu đốt hừng hực, xuyên thẳng vào băng sơn, dùng nhục thể và chân nguyên của bản thân, trực tiếp ở trên Băng sơn phá thành một lỗ lớn

Chỉ ngắn ngủi mấy hơi, năm sáu ngọn băng sơn cao trăm trượng bị hủy, nhiều tên đệ tử Băng Tông trong băng sơn tu luyện vô duyên vô cớ gặp hạno, vừa mắng chửi vừa nhanh chóng trốn chạy ra, nhưng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, trước mắt liền tối sầm, trực tiếp liền hôn mê

Bọn người Nghê Nhân cũng giống như vậy, quan sát một hồi, không hiểu sao đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh

Thiên Nguyệt cũng không nhận thấy được điều này, trong nháy máy lúc Dương Khai kích xạ ra, nàng ta liền truy đuổi theo, nhưng mặc dù nàng ta có tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh, muốn đuổi theo Dương Khai đang thi triển đôi cánh Phong Lôi, cũng có chút không thiết thực

Phong là thuộc tính linh động, lôi thuộc tính mau lẹ, đôi cánh Phong Lôi khiến cho tốc độ của Dương Khai nâng cao rất nhiều, đã không có từ nào có thể hình dung ra được

Trên khoảng không thế giới băng sơn, hai đạo thân ảnh nhanh chóng lóe ra, một đuổi một chạy, trong lúc truy chạy, không ngừng có băng sơn bị phá thành động lớn, ầm ầm mà sập xuống đất

Dương Khai từ lúc mới bắt đầu, cũng không nghĩ sẽ cùng một vị Nhập Thánh Cảnh chính diện giao phong

Thực lực bây giờ của hắn quả thật không tầm thường, cũng có thể vượt cấp tác chiến, đối phó với đám người Nghê Nhân cũng là thắng không tốn sức lực gì, nhưng hắn ít nhiều gì cũng tự biết lượng sức, Nhập Thánh Cảnh, không phải bây giờ hắn có thể đối phó được

Mỗi một năng lượng chảy xuôi trong người Nhập Thánh Cảnh, đều có sự khác biết lớn đối với Siêu Phàm Cảnh, vũ kỹ và chiêu thức bọn họ thi triển ra, lực sát thương cơ bản không thể so sánh với Siêu Phàm Cảnh được

Thánh giai, là cấp độ ngự trị cao nhất của Siêu Phàm Cảnh

Muốn đối phó với cường giả Nhập Thánh Cảnh, tối thiểu cũng phải tấn thăng đến Siêu Phàm tam tầng cảnh, mới có một tia hy vọng

Đánh nhau với một mỹ phụ như vậy, Dương Khai không nghĩ sẽ có phần thắng, vì vậy, hắn chỉ có thể dựa vào khuôn khổ này bức ép đối phương

Hắn phải làm cho long trời lở đất!

- Tiểu tử, dừng lại cho ta!

Trong lòng Thiên Nguyệt giận dữ, đuổi không kịp Dương Khai, chỉ có thể kiệt lực gào rú.

- Ta nói rồi, không gặp được Tô Nhan, ta sẽ hủy tam thiên băng sơn thế giới của các ngươi!

Dương Khai hừ lạnh, tốc độ không những không giảm, ngược lại tăng vọt thêm rất nhiều

Chân nguyên cực nóng bọc lấy cơ thể dũng mãnh đó, đánh thẳng vào băng sơn, không có một tòa băng sơn nào có thể chịu được va chạm lực của hắn, nơi nào đi qua, bẻ gãy nghiền nát, một mảnh hỗn độn.

Khóe mắt Thiên Nguyệt như muốn nứt ra, mắt nhìn cơ nghiệp ngàn năm của Băng Tông bị hủy như vậy, trong lòng vừa đau vừa tức giận

Gặp phải một thái độ cứng rắn như vậy, người trẻ tuổi không biết sống chết, ả ta cảm thấy thật sự đã gặp phải xui xẻo lớn

Đang lúc truy đuổi, Thiên Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt đẹp hiện lên một mảnh băng hàn, lạnh lùng nhìn thân ảnh của Dương Khai, khẽ quát một tiếng:

- Kích!

Năng lượơng thiên địa đột nhiên biến hóa kỳ lạ, thần sắc Dương Khai biến đổi, tốc độ cơ thể đang lao về phía trước tạm dừng, vội vàng chuyển sang hướng khác, nhưng bốn phương tám hướng, từng đạo năng lượng băng hàn lại nhàn hạ mà đến, khiến hắn không có chỗ đến né tránh

Thủ đoạn thông thiên của cường giả Nhập Thánh Cảnh, cơ bản là hắn chưa kịp nhìn rõ ràng đã bị trúng chiêu

Rầm rầm rầm...

Năng lượng băng hàn đến cực điểm đó đánh trên người Dương Khai, trên không trung không ngừng đánh hắn tới quay cuồng, máu tươi rơi lã chã, hiện ra kim quang nhàn nhạt, thân hình không thể khống chế, đầu chúi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.