Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 37: Đẹp mắt




Từ hướng đó, một luồng khí khốc liệt bay lên, rõ ràng là có cường nhân đang lao đến.

Trình gia ở Thủy Lam thành này cũng được coi như một thế lực, trong gia tộc ắt sẽ có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cảm giác được sóng chiến ở bên hoa viên này, họ lập tức phải đến xem ngay.

Người còn chưa tới, tiếng quát chói tai đã truyền đến:

- Kẻ nào đang giương oai ở Trình gia ta?

Dương Khai nhướng mày, lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, không có ý định chạy trốn.

Người này có tu vi Siêu Phàm Cảnh, tương đương với Dương Khai, tuy có hai người nhưng Dương Khai cũng không mảy may sợ sệt.

Trong một cuộc chiến ngang cấp, không ai có thể thắng được hắn.

Một lát sau, ở hai bên trái phải, hai lão già cùng lúc đáp xuống, một người mặc y phục màu vàng đất, một người mặc y phục màu lam nhạt, sau khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong hoa viên, tất cả đều biến sắc.

Hàng mày của Dương Khai lại nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện hai lão già này tứ chi đều không đầy đủ, bên bị cụt một cánh tay, bên thì bị mất chân trái, cũng không biết là dùng bảo vật bí mật nào thay thế vào phần tứ chi bị mất, nhìn qua trông cứ như thật, nhưng lại toát ra một cảm giác lạnh như băng của kim loại.

- Tiểu tử, những người này là do nhà ngươi giết sao?

Lão áo vàng lập tức quát một tiếng phẫn nộ, khóe mắt như sắp rách ra.

Dương Khai khẽ gật đầu, không phủ nhận.

- Tại sao nhà ngươi lại giết người của Trình gia ta, Trình gia ta có oán thù gì với ngươi?

Lão áo xanh điên tiết gào thét.

- Không oán, cũng không thù!

- Vậy sao ngươi còn hạ độc thủ như vậy? Trình gia ta dễ bắt nạt vậy à?

Vừa nói, chân nguyên của hai lão già ngưng tụ lại, rõ ràng chuẩn bị động thủ, báo thù rửa hận cho những người đã chết.

Sự ung dung bình tĩnh của Dương Khai mách cho họ biết đối phương chắc chắn là có đôi phần bản lĩnh, hơn nữa qua thần thức tra xét, đối phương cũng hệt như động không đáy, căn bản điều tra không ra manh mối gì, điều này làm cho họ không khỏi có chút kiêng dè, không biết rốt cuộc tiểu tử này xuất thân gì, trông trẻ măng mà công lực lại cao thâm khó lường như vậy.

- Bây giờ nếu ngươi không cho bọn ta một lời giải thích, Trình gia ta thề không đội trời chung với ngươi!

Lão già áo vàng mặt đỏ bừng, nghiến răng gào thét.

- Thề không đội trời chung sao?

Dương Khai cười nhạt.

- Cũng tốt, đánh trước rồi nói sau, ta còn có chút việc muốn hỏi các ngươi.

Gã thanh niên đã chết kia không biết tung tích của Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường, nhưng hai lão già này thì có thể biết.

Dứt lời, thần thức nóng rực bỗng nhiên tóe ra, xoáy lên đốt hết mọi ý cảnh, đã vô hình trung hướng về phía hai lão già kia.

Đối phương tuổi không hề nhỏ, thời gian tu luyện không ngắn, thức hải phòng ngự đương nhiên không phải yếu, hơn nữa trên người bọn họ cũng đeo bí bảo phòng ngự thần hồn rồi.

Nhưng mãi đến lúc bí bảo thần hồn trên người lóe ra hào quang, bọn họ mới phản ứng lại, cảm nhận được hơi thở nóng rực, sắc mặt đều biến đổi, kinh hãi tột độ.

Được Lý Lão chỉ điểm, Dương Khai cũng đã có thêm hiểu biết nhất định về việc vận dụng lửa thần thức..

Lửa thần thức, không những rất dễ dùng trong luyện đan, trong chiến đấu cũng vậy.

Đây là trận chiến đầu tiên sau khi hắn thăng cấp, đối thủ là hai võ giả ngang cấp, đương nhiên hắn sẽ muốn thử kiểm tra sức lực chiến đấu hiện tại của bản thân.

Bởi vậy ra tay cũng không chút lưu tình.

Nhưng điều khiến cho hắn không ngờ đến, là hai người đối phương lại yếu đến thế, phòng ngự của thức hải dễ dàng bị phá bỏ, nếu không có hai bí bảo phòng ngự phát huy tác dụng, chỉ một đòn này thôi, Dương Khai đã có thể thiêu rụi thần hồn của bọn họ.

Dù thế nào thì hai lão già cũng sợ toát mồ hôi lạnh, rối rít thi triển các chiêu bảo vệ toàn thân.

Lửa thần thức của Dương Khai đã thu hồi, hắn lao vút đi chư chớp đến trước mặt hai người.

Hai chưởng ầm ầm vang rền, hai lão già bay ra ngoài như con diều giấy, không ngừng thổ huyết giữa không trung.

Ngã xuống mặt đất, vẫn không đứng lên được, bóng dáng của Dương Khai đã khắc sâu vào trong mắt của họ, giống như núi cao không thể leo tới che khuất vầng thái dương trên đỉnh đầu, khiến cho trước mắt họ chỉ còn một mảng tối.

Không có lực phản kháng!

Hai lão già căn bản không thể nào chấp nhận kết quả như vậy.

Dương Khai cũng có chút không vừa lòng, hắn cảm thấy muốn võ giả cùng cấp thử sức, hình như là sai lầm rồi.

Mùi nguy hiểm bao phủ hai lấy lão già này, khiến họ căn bản không dám manh động, chỉ đành nằm trên mặt đất, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, tâm trạng như rơi xuống vực sâu, tối tăm đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay.

- Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lão áo vàng vẫn còn khá kiên cường, cố nén sợ hãi, muốn dò hỏi lai lịch của Dương Khai.

Dương Khai lắc đầu:

- Ta là ai các ngươi không cần phải để ý, ta hỏi các ngươi một việc, nếu câu trả lời khiến ta hài lòng, ta có thể thả các ngươi, nếu không hài lòng, ha ha... Trình gia các ngươi hôm nay diệt môn tại đây đi!

Lời nói cay nghiệt tàn nhẫn khiến họ kinh hồn bạt vía, vội vàng gật đầu lia lịa, từ các chiêu thức Dương Khai dùng để đối phó với họ, có thể thấy hắn quả thật có bản lĩnh diệt môn Trình gia.

- Hai năm trước, có phải Trình gia các ngươi đã tiếp đón một lão già và một cô nương che mặt không?

Dương Khai nhìn thẳng vào mắt họ, trầm giọng hỏi.

Lời vừa nói ra, sắc mặt hai lão già bỗng tái đi, như thể nhớ lại chuyện kinh khủng gì đó, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Lão áo vàng nói:

- Hóa ra ngươi cùng một giuộc với họ, tiểu huynh đệ, nghịch tử của Trình gia đã làm sai, nó cũng phải trả giá rồi, ngay cả hai người bọn ta cũng hứng chịu hình phạt vì chuyện này, chuyện cách đây hai năm, cần gì phải đuổi cùng giết tận?

Lão áo lam cũng vội vàng gật đầu:

- Trình gia bọn ta đã nếm mùi rồi việc này nên kết thúc rồi đúng không?

Dương Khai cau mày, hắn phát hiện đối phương dường như đã hiểu lầm mình.

Ánh mắt lóe lên, nói:

- Tay và chân của các ngươi bị lão già đó chém đứt à?

Hai người đều gật đầu, nghĩ lại còn rùng mình, không muốn cũng bất giác hồi tưởng lại chuyện hai năm trước.

Dương khai nhếch miệng cười, lòng bất mãn với Mộng chưởng quầy bây giờ mới vơi đi không ít.

Có kẻ dám hạ độc Hạ Ngưng Thường, với tính cách của Mộng Vô Nhai chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản ở việc đánh gãy hai chân của gã thanh niên kia, hóa ra hai Siêu Phàm Cảnh của Trình gia cũng đã nhận hình phạt.

Lão áo vàng nói:

- Vị tiền bối đó hình như có quen biết với tổ tiên của Trình gia ta, tới Thủy Lam Thành này bèn đến làm khách Trình gia ta mấy ngày, Trình gia ta đối đãi tử tế, nào ngờ... Ầy, nghịch tử của Trình gia ta lại nhắm vào đồ nhi của lão, hạ độc vào thức ăn của cô nương đó, vị tiền bối đó nổi trận lôi đình liền động thủ. Lúc đó nếu không nhờ một vị trưởng lão Thủy Thần Điện ra mặt thì e Trình gia ta cũng sớm bị diệt môn rồi, cho dù như vậy, bọn ta vẫn phải trả một cái giá nặng nề, cuối cùng vị tiền bối đó niệm tình tổ tiên của Trình gia ta, mới tha cho bọn ta một mạng sống.

- Thủy Thần Điện?

Dương Khai hai mắt sáng rực.

- Ngươi nói Thủy Thần Điện?

- Sao vậy?

Lão áo vàng ngơ ngác, không rõ sao bỗng nhiên Dương Khai lại hưng phấn vậy.

- Lão già và cô nương che mặt đó có phải là đã đi tới Thủy Thần Điện không?

Dương khai sốt sắng truy hỏi.

- Chắc là vậy, bởi vì lúc đó vị trưởng lão của Thủy Thần Điện kia dẫn họ đến Thủy Lam Thành, hơn nữa thành này vốn cũng là địa bàn của Thủy Thần Điện, Trình gia bọn ta cũng có thể xem là một thế lực phụ thuộc Thủy Thần Điện,

Dương Khai vỗ đầu một cái, kinh ngạc đứng nguyên một chỗ nhớ lại, thần sắc không ngừng biến đổi, hai lão già kinh hồn bạt vía.

Hồi lâu, Dương Khai mới bỗng nhiên phá lên cười:

- Hóa ra là như vậy!

Giờ đây, hắn đã sáng tỏ thông suốt.

Đúng là trùng điệp núi sông ngờ hết lối, âm u hoa liễu lại một thôn!

- Tiểu huynh đệ, ngươi...

Lão già áo vàng rón rén hỏi, sợ Dương Khai không vui kẻo diệt môn Trình gia thật.

- Không phải chuyện của các ngươi, nếu lão già đó không diệt môn các ngươi, vậy thì quan hệ giữa tổ tiên các ngươi với lão ấy chắc chắn cũng không thường, ta cũng không nên bao biện làm thay, có điều... ta giết nhiều thủ hạ của các ngươi thế này, hơn nữa còn có một người trông như thiếu gia, việc này nói thế nào đây?

- Nghịch tử đó chết không có gì đáng tiếc!

Lão áo vàng bỗng nhiên hừ một tiếng.

- Nếu không phải nó mắt chó đui mù, hai người bọn ta sao phải lâm vào tình cảnh như thế này?

Khi nói chuyện, ác khí trên mặt, xem ra chân khí được không nhẹ.

- Được.

Dương Khai khẽ gật đầu, dẹp bỏ ý nghĩ thủ tiêu, thản nhiên nói:

- Thủy Thần Điện ở hướng nào? Chỉ ta xem.

- Hướng đó, ở giữa hải vực vô tận, chư đảo đều là căn cơ của Thủy Thần Điện.

Lão áo vàng vội vàng chỉ hướng cho Dương Khai.

Lão vừa nói dứt lời, Dương Khai liền chạy vọt ra ngoài, biến đi nhanh như tia chớp.

Đợi nguyên một chỗ rất lâu, khẳng định Dương Khai đã đi xa, hai lão già mới liếc mắt, chầm chập bò dậy, mặt lúc xanh lúc đỏ.

Bị một lên tiểu tử miệng còn hôi sữa hạ bệ dễ dàng, quả thực quá mất mặt, may mà không ai nhìn thấy cảnh này, nếu không thì e là họ sẽ phải giết người diệt khẩu.

Đúng là nghiệp chướng!

Ra khỏi thành Thủy Lam, Dương Khai vội vàng lao như bay về phía trước, hoàn toàn không màng đến chuyện tiêu hao chân nguyên.

Thủy Thần Điện, là thế lực của Thủy Linh.

Kể từ khi hắn cùng Thủy Linh vượt qua thông đạo hư không ở Phế Thổ để đến đại lục Thông Huyền cũng gần ba năm rồi, lúc đó khi Độc Ngạo Thành tách ra, Thủy linh còn mời hắn tới Thủy Thần Điện, nhưng Dương Khai lại từ chối.

Nếu lúc đó không từ chối thì tốt rồi, Dương Khai không khỏi có chút hối hận.

Dương Khai dám khẳng định, Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng thường tới Thủy Thần Điện là để tìm Thủy Linh, hoặc Mộng chưởng quầy để lại tin tức gì để thủy Linh chuyển cho mình.

Dù sao thì khi ở Trung Đô, Mộng Vô Nhai cũng biết xuất thân của Thủy Linh, mà lão cũng đoán được, hắn có thể sẽ đến nơi này, nhưng không lần ra tung tích của hắn, chỉ có thể tới Thủy Thần Điện.

Đây là phỏng đoán của Dương Khai, nhưng rất có khả năng đó là sự thật.

Lời nói của hai lão già Trình gia kia, cũng khiến Dương Khai xác nhận được điều này.

Lúc ấy có một vị trưởng lão của Thủy Thần Điện dẫn Mộng Vô Nhai vào Thủy Lam Thành, nói như vậy, trước khi ở đó lão ta đã đến Thủy Thần Điện gặp Thủy Linh rồi.

Gặp được Thủy Linh, thì tức là lão sẽ biết hắn đã tới đại lục Thông Huyền.

Lòng như lửa đốt, Dương Khai lướt xẹt qua mặt biển, kình phong mang theo dường như cắt biển thành hai nửa.

Sau một ngày đêm, phía xa xuất hiện bóng dáng lờ mờ của vài hòn đảo. Những hòn đảo này phân bố rải rác, lọt vào trong tầm mắt giống như những quân cờ, nằm phân tán không theo quy tắc trên bàn cờ là mặt biển rộng lớn.

Đảo có hòn lớn có hòn nhỏ. Đảo nhỏ chỉ rộng hơn 10 dặm, đảo lớn lại chiếm phạm vi vài trăm dặm, thậm chí hơn ngàn dặm.

Dương Khai phấn chấn, biết đây chắc chắn là lãnh địa của Thủy Thần Điện rồi.

Trên mặt biển gần đảo, thuyền lớn thuyền bé ra ra vào vào, vận chuyển vật liệu cho Thủy Thần Điện, cảnh tượng hoành tráng, thể hiện sự siêu phàm của Thủy Thần Điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.