Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 22: Phòng bệnh




Dịch: Gin

Biên tập: Vong Hồn

Từ trường xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn, khiến cho cơ thể nàng không chịu đựng nổi.

Ninh Thư ngưng tu luyện, vội vàng móc bùa chú trong túi tiền ra, bóp pháp quyết đem bùa chú ấn lên trên đầu mình, làm xong việc này mới có thể khiến trái tim nàng đập chậm lại.

Trái tim cứ đập nhanh như vậy, sẽ khiến cơ thể suy kiệt mà chết.

“A…” Bên ngoài lều trại vang lên tiếng kêu thống khổ, Ninh Thư kéo mành ra, liền nhìn thấy vài người nằm trên mặt đất, ôm tim mà chết.

Thành Minh Tử dùng phất trần bính ấn trên trán những người đang dẫy dụa, một tay xé tan quần áo, cắn nát ngón tay,vẽ phù trú trước ngực họ.

Ninh Thư nhìn chằm chằm Thành Minh Tử đang vẽ phù chú, vươn tay vẽ theo để học hỏi, phù chú dạng này nàng chưa gặp qua lần nào.

Ra tay thành công, người nọ mới hổn hển an ổn nằm xuống nghỉ ngơi.

Ninh Thư đi tới chỗ người nọ nhìn ngực hắn, nhìn phù chú, còn bắt chước vẽ lại một chút.

Phù chú lúc này tràn ngập linh khí, hơn nữa linh khí xuất hiện này gần như là dựa vào máu của Thành Minh Tử.

Cái này phải học cho bằng được.

Lần trước trở thành đạo sĩ Mao Sơn, dù sao cũng là ở hiện đại, có rất nhiều ấn chú cổ xưa cùng đồ vật bị mai một theo từng ngày.

Cố Duệ nhìn thấy Ninh Thư không có việc gì, nhướng nhướng mày, “Ngươi không sao chứ.”

“Có sao đấy, cơ thể ta đang rất khó chịu đây, nhưng ta vẫn kiên cường chống đỡ.” Ninh Thư vẽ đi vẽ lại dạng phù chú Thành Minh Tử đã vẽ ra.

Cố Duệ không để ý tới Ninh Thư nữa, nhìn chằm chằm cửa mộ, biểu tình nghiêm túc.

Cố Duệ trong lòng luôn luôn tin tưởng, nhưng lúc này lại phải đối mặt với kẻ địch quái dị không thấy được như vậy, Cố Duệ cũng không nhịn được mà nhíu mày.

“Điều không biết cũng thật nhiều a.” Mạc Tuyệt Trần thở dài một tiếng.

Cố Duệ không nói chuyện, nhưng vẫn giữ thái độ kiên quyết.

Thành Minh Tử vẽ cho mỗi người một phù chú trên người, Mạc Tuyệt Trần vốn định không vẽ, nhưng thấy thuật nghiệp có thể tấn công, rơi vào tình huống quỷ dị như này, vẫn nên nghe theo nhân sĩ chuyên nghiệp nói vậy.

“Ngươi vươn tay ra, ta sẽ vẽ trên cổ tay ngươi.” Thành Minh Tử nhìn Ninh Thư nói, dưới ánh lửa lập lòe, mặt hắn có chút tái nhợt.

Rõ ràng, việc vẽ nhiều phù chú như vậy với hắn mà nói là một loại gánh nặng.

Ninh Thư vén tay áo lên, duỗi tới trước mặt Thành Minh Tử, Thành Minh Tử cắn ngón tay, máu tươi chảy ra, vẽ phù chú trên cổ tay Ninh Thư.

Động tác liền mạch lưu loát, vô cùng thuần thục.

Ninh Thư cảm nhận được máu của Thành Minh Tử nóng bỏng, so với máu của người bình thường độ ấm cao hơn rất nhiều, từ đoạn tay được vẽ, từng luồng khí ấm áp truyền tới mọi ngóc ngách trong thân thể.

Thật thần kỳ, phù chú này cao cấp hơn nhiều so với phù chú nàng đã học.

Ninh Thư nhìn chằm chằm phù chú, thiệt tình khích lệ, “Đạo trưởng, ngươi thật lợi hại.”

Thành Minh Tử lắc lắc đầu, biểu tình có chút ngưng trọng, còn chưa nhập mộ, đã hao tổn gần hết sức lực trên người hắn.

Ninh Thư đưa cho Thành Minh Tử một viên thuốc, “Đạo trưởng, đây là thuốc giúp bổ khí bổ huyết, ngươi nếm thử.”

Đan dược này do nàng lén lút luyện chế, ở đây cũng chỉ có dược phẩm luyện chế bình thường, so với vị diện tu chân linh dược luyện chế, đồ vật kém xa.

Thành Minh Tử vốn dĩ không để ý, nhưng khi liếc mắt quét qua đan dược trong tay Ninh Thư, ngây ngẩn cả người, vội vàng đoạt lấy đồ vậy trong tay Ninh Thư, đặt ở chóp mũi ngửi.

“Thứ này ngươi từ đâu mà lấy được?” Thành Minh Tử nhìn Ninh Thư hỏi.

Liền Cố Duệ cùng Mạc Tuyệt Trần cũng nhìn chằm chằm Ninh Thư.

“Cha ta cho, cha ta nói đan dược này là do ông ấy cùng một cao nhân tha phương tìm kiếm, nghe nói có thể trị bệnh, ngươi ăn đi.” Ninh Thư không có việc gì thì không nịnh bợ, nàng chính là coi trọng phù chú của Thành Minh Tử.

“Đây chính là thứ tốt a.” Thành Minh Tử uống viên thuốc, qua mười lăm phút, sắc mặt Thành Minh Tử hết tái nhợt.

“Ngươi còn thứ đan dược kia không?” Thành Minh Tử ném phất trần về hướng Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư Ninh Thư lấy ra bình sứ, nói: “Còn hai viên, đạo trưởng, ngươi muốn sao, ta có thể cho ngươi.”

Thành Minh Tử cũng muốn đồ tốt, vuốt râu nói, “Loại đồ vật này bần đạo nhận không thì không được tốt cho lắm.”

“Đạo trưởng, ngươi dạy ta vẽ bùa đi, dùng hai viên đan dược này trao đổi có được không?” Ninh Thư lắc lắc cái chai nói.

Thành Minh Tử nghĩ nghĩ, “Phù chú này vô cùng phức tạp, không phải một ngày hai ngày là có thể học được.”

“Như vậy đi, quyển sách này cho ngươi.” Thành Minh Tử từ trong túi lấy ra một quyển sách, cuốn sách trông thực cổ xưa thực cũ.

Ninh Thư vội vàng đoạt lấy sách, mở ra liền thấy, đúng là các loại Đạo gia phù chú.

Ninh Thư cười tủm tỉm mà nói: “Cảm ơn đạo trưởng, cái này cho ngươi.”

Ninh Thư cầm sách phù chú đi về lều trại, cẩn thận nghiên cứu này đó phù chú.

Ninh Thư vẽ bùa chú, cái gọi là một hồi trăm thông, nắm giữ cơ bản nguyên lý, là có thể diễn sinh ra các loại phù chú.

Phù chú này so với phù chú Ninh Thư đã học ở xã hội hiện đại phức tạp hơn n lần, phù chú hiện đại kia chủ yếu đều là bản đơn giản hoá mà thôi.

Tuy rằng phù chú phức tạp, có uy lực lớn thật đấy, nhưng đối với thân thể cũng hao tổn rất nhiều đi.

Ninh Thư lấy bút chu sa ra, thử vẽ một cái, nhưng vừa mới bắt đầu vẽ, vô cùng gian nan mới lạ, hơn nữa khi nàng chẳng may dừng lại một chút, phù chú liền thất bại.

Ninh Thư luyện tập miệt mài, cho tới khi kình khí trong đan điền khí kình cạn kiệt, Ninh Thư mới dừng luyện tập, bắt đầu tu luyện.

Thân thể này được khí kình cải thiện, căn cốt đã tốt hơn rất nhiều, không giống như lúc trước có linh khí mà cũng không có cách nào hấp thu được.

Tu luyện một trận, Ninh Thư lại bắt đầu vẽ bùa, Ninh Thư luyện vẽ phù chú có tính công kích, bởi khi nàng xuống mộ, không biết sẽ gặp phải thứ gì, phù chú có tính công kích vẫn là tốt nhất.

Luyện tập không ngừng nghỉ, càng ngày Ninh Thư vẽ bùa càng thuần thục, bùa nàng vẽ thành công cũng đã được vài cái.

Ninh Thư cầm bùa cất đi.

Chân trời lộ ra tia nắng ban mai, một ngày mới cũng đã bắt đầu, Ninh Thư cũng luyện vẽ phù chú cả đêm.

Không vẽ được ra hết phù chú trong sách, Ninh Thư liền đem tất cả phù chú ghi nhớ trong đầu.

Thêm nhiều điểm vào giá trị trí tuệ, cuối cùng cũng có chỗ sử dụng, có thể nhớ hết nội dung sách đã xem qua, lại còn rõ ràng mạch lạc.

Ninh Thư cất sách phù chú đi, coi như lần này có một chút thu hoạch.

Chưa nhập mộ đã có thu hoạch, là dấu hiệu tốt, trong lòng Ninh Thư rất phấn khởi.

Ninh Thư vừa ra khỏi lều trại, liền nhìn thấy Cố Duệ đang đứng cách lều trại của nàng không xa, Cố Duệ đưa lưng về phía lều trại, nhìn chằm chằm cửa mộ.

Ninh Thư coi như không thấy Cố Duệ, đi tìm Thành Minh Tử.

“Lan Tâm.” Cố Duệ gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư quay đầu lại, mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm Cố Duệ, “Chuyện gì?”

“Ngươi còn đan dược kia không?” Cố Duệ triều Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư lắc đầu, “Hết rồi, ta đã đưa hết cho Thành đạo trưởng, ngươi đi theo Thành đạo trưởng mà hỏi.”

“Như thế nào mà trước nay ta chưa từng nghe qua ngươi có thứ này?” Cố Duệ nhìn Ninh Thư.

“Việc ngươi không biết còn rất nhiều đấy, ta hỏi ngươi, ngươi có biết khi nào thì nguyệt sự ta tới không?” Ninh Thư trợn trắng mắt.

Cố Duệ:…

“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi dùng đan dược để đổi sách, vậy sách đó ngươi xem có hiểu không?” Cố Duệ nói.

“Đương nhiên… Xem không hiểu, nhưng ta thích xem.” Ngươi có thể giúp ta hiểu sao.

Cố Duệ ôn hòa mà nói: “Ngươi giận ta bởi ta cầm đồ của ngươi đúng không, hiện tại khắp nơi cùng ta chống đối.”

“Đúng vậy, không hỏi tự lấy chính là trộm, ngươi trộm đồ của ta.” Ninh Thư nhàn nhạt mà nói.

Cố Duệ quay đầu, nhìn cửa mộ đen sì, “Mạc Tuyệt Trần tìm ngươi đòi đồ mấy lần, ngươi cũng không cho, ta chỉ có thể tìm lối tắt.”

Ninh Thư:…

Có thể đem ăn cắp nói thành sự việc thản nhiên như thế, Ninh Thư cũng bái phục.

ノಠ_ಠノ

P.s: tác giả là một vựa muối, xin nhận của tại hạ ba lạy (◔ д◔)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.