Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 14: Biến hóa




Sáng sớm thứ ba, khí trời trong lành.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất rọi lên mặt khiến tôi choàng tỉnh.

Ối giời, cái nhà trống rỗng này vẫn chưa lắp rèm cửa sổ, tôi nghi bộ phim gián điệp tình yêu của mình với người nào đó tối qua bị rình coi quá, nghĩ lại thấy khó xử hết sức, nếu dáng vẻ dâm đãng của tôi bị người ta nhìn thấy, tôi làm sao giữ được hình tượng hoàn mỹ của một học bá tinh anh cao quý nữa chứ.

*Học bá: những học sinh chăm chỉ học tập nên điểm cao.

Tôi không khỏi tặc lưỡi một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Kế đó, tôi liếc nhìn Lục Thiên Húc hai tay hai chân quấn trên người mình, con bạch tuộc này đang ngủ say, hô hấp đều đều, sắc mặt hồng hào sáng bóng, dưới ánh nắng mặt trời, trông anh ta hệt như một thiên sứ nhỏ.

Hình ảnh này có ý nghĩa giáo dục vô cùng lớn lao, nó nói cho chúng ta biết, đừng bao giờ ngây thơ tin vào bề ngoài của thiên sứ, đến khi bạn phát hiện nó thật ra là một ác ma cuồng dại, bạn đã bị nó ăn sạch sành sanh thao tối tăm trời đất, không còn cách thoát thân nữa.

Tôi lặng lẽ rơi lệ, nghĩ tới buổi tối thê thảm hôm qua, tôi và Lục Thiên Húc làm hai lần, lần thứ nhất anh ta bắn trước, lần thứ hai anh ta không chịu thua, cố thao tôi bắn cho bằng được.

Lát sau tôi thật sự chịu không nổi, bị ép không còn cách nào khác, đành phải cầu xin anh ta tha thứ.

Sau khi tôi khóc lóc gọi anh ta “ông xã” “anata” “honey”, cuối cùng anh ta cũng buông tha cho tôi.

*Anata: tiếng Nhật, vợ gọi chồng, nghĩa như ông xã.

Còn sau khi giúp tôi bắn ra con cháu của mình, anh ta cầm khăn lông lau lau Kỷ tiểu cúc, nhặt chăn dưới đất lên, đắp cho chúng tôi.

Tôi ngại bẩn, nói tôi phải về nhà mình ngủ.

Kết quả sắc mặt anh ta sa sầm, lầm lì lầm lì nhìn tôi: “Mùa đông lạnh thế này ra ngoài cho bị cảm à.”

“Đi vài bước có sao đâu.”

Tôi vừa nói xong, anh ta lại đè lên người tôi: “Em đắp anh, anh đắp chăn, ngủ đi.”

Tôi im lặng không nói gì, chăn không phải là vấn đề, chỉ là nước mũi thôi mà, tôi ghét bỏ ai cũng đâu thể ghét bỏ chính mình. Vấn đề thật sự là anh đó Cửu Nhật đại đại, anh đè tôi làm tôi thở không nổi thì thôi đi, đã thế kình thiên trụ to lớn tràn trề sức sống của anh cứ cọ cọ Kỷ tiểu cúc sức cùng lực kiệt của tôi, cái này làm tôi sợ lắm đó Lục Thiên Húc.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, tôi cũng không nói thêm gì nữa, một là sợ anh ta dở chứng, hứng tình lên lại muốn làm, hai là tôi cũng lười động đậy, nửa người dưới rất đau, bản thân Kỷ tiểu cúc bị thương nặng,vẫn chưa lấy lại sức.

Lần đầu tiên của tôi và Lục Thiên Húc không thể xem như thành công, chẳng có gel bôi trơn và áo mưa, tuy rằng cảm giác rất tuyệt, thế nhưng hành vi lỗ mãng lúc đầu của Lục Thiên Húc vẫn làm cho Kỷ tiểu cúc bị thương.

Tôi đưa tay sờ cúc nhỏ đáng thương của mình, hic… giống bị ong mật chích vậy, thật muốn xem thử có xin được tiền lì xì không.

Lục Thiên Húc dường như cảm giác được động tĩnh của tôi, anh ta bắt đầu ngọ nguậy tỉnh lại.

Tôi vẫn không nhúc nhích, ngừng thở, mắt không chớp cẩn thận chờ đợi động tác của anh ta.

Anh ta mở mắt, anh ta thừ người ra, anh ta nhếch khóe miệng!!!

Điềm báo không lành!!

Quả nhiên một giây sau, anh ta lại ôm chặt lấy tôi, luồn đầu lưỡi của anh ta vào miệng tôi, liếm mút lật qua lật lại một phen, không có tí trình tự nào.

Tôi muốn đẩy lưỡi của anh ta ra, nhưng anh ta cứ đẩy ngược vào, lách qua khe hở duỗi vào trong cổ họng tôi.

Mẹ nó thật cuồng nhiệt táo bạo.

Giữa thế tấn công như vũ bão của anh ta, tôi bỗng nhiên choàng tỉnh, đưa tay bóp kình thiên trụ mới tỉnh phân nửa của anh ta, anh ta “a” một tiếng, rốt cuộc cũng chịu rút lưỡi ra ngoài.

“Anh đó mới sáng sớm đừng có động dục được không, còn chưa đánh răng nữa!” Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Sau khi đạt được mục đích, tôi vội rút tay về, ai ngờ lúc tôi định đứng dậy, anh ta lại dùng sức kéo tôi nằm xuống.

Móa, Kỷ tiểu cúc của tôi không thể chịu thêm tổn thương nữa…

Kết quả, Lục Thiên Húc giống như không hề hấn gì, ung dung nói: “Sờ thêm nữa đi.”

Sờ con mẹ anh.

“Kỷ tiểu cúc đau!!!” Tôi tức giận nói.

Anh ta sửng sốt, hình như không kịp phản ứng tôi ám chỉ cái gì, tôi lúng túng nói: “Hoa cúc ấy.”

Anh ta chợt hiểu, sau đó ngồi dậy, lật người tôi lại, quỳ gối giữa hai chân của tôi, hai tay tách mở mông tôi, nhìn tình trạng vết thương của Kỷ tiểu cúc.

“Hơi sưng một tí, để anh lên mạng tra xem nên xử lý như thế nào.” Anh ta nhanh nhẹn mặc quần áo, “Chừng nào có lớp?”

Tôi vùi đầu vào gối, cảm thấy hơi xấu hổ, buồn bực nói: “Buổi chiều 1 giờ đến 5 giờ.”

“Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Tôi thận trọng dè dặt lật người lại, cau mày nhìn anh ta mở máy tính, nói: “Không được, mới ngày thứ hai đã cúp học không phải là phong cách của tôi, tôi muốn trở thành phần tử học bá siêu cấp ở đại học.”

Chúng tôi cứ đực mặt ra nhìn nhau như thế.

Cuối cùng, anh ta thở dài: “Buổi chiều anh đi với em.”

“Hả! Anh theo tôi làm gì? Cho dù cặp bồ cũng có cần dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi như vậy không? Chẳng lẽ anh tới đây không có việc gì làm!?”

“Học nghiên cứu sinh.” Anh ta nghiêm trang nói, “Khoa học máy tính.”

“Kỹ thuật của anh như vậy mà còn phải học sao?”

“Ừ, chủ yếu là tới học chung, rảnh rỗi xách tấm bằng về.”

Tôi: ……

Các bạn thân mến, học thần* có phải là kiểu người đứng đắn nghiêm túc nói “rảnh rỗi xách tấm bằng về nhà” không?

*học thần: như thần đồng ấy, không cần tốn công học cũng giỏi sẵn.

Nếu người như vậy chính là học thần, thế thì nguyện vọng trở thành học thần của tôi chỉ có thể nhờ bạn trai giúp tôi thực hiện.

Nói chứ thấy cũng thỏa mãn thiệt.

“Lục Thiên Húc, tôi cảm thấy anh không cần thiết phải theo tôi.” Tôi ngồi dậy, đem gối đầu kê dưới mông mình, “Tôi không hy vọng anh lãng phí thời gian quý báu của mình vì tôi, mặc dù anh đu bám tôi không ngừng nghỉ, không có tôi anh sẽ sống không nổi, tất cả tài sản đều giao cho tôi, tôi nói một anh không thể nói hai, con cái anh phụ trách sinh anh phụ trách nuôi, nhưng mà tôi vẫn hy vọng hai chúng ta có thể yêu nhau một cách lý trí.”

Đối với một đống ba láp ba xàm vừa rồi của tôi, anh ta không hề có phản ứng “không phải vậy đâu”, mà là mắt vẫn nhìn màn hình máy tính, chậm rãi nói: “Không có gì quan trọng hơn em.”

Đậu má…

Tôi thao thao thao…

Tôi đ*t đ*t đ*t…

Có điềm không tốt rồi đây, kể từ hôm qua trái tim nhỏ của tôi bắt đầu có gì đó không ổn.

Anh ta không nói lời âu yếm thì thôi, vừa nói liền long trời lở đất, tôi có chút đỡ không nổi, mặt đỏ lên, bẹp một tiếng ngã xuống giường: “Chậc chậc chậc, Lục trung khuyển, sủa hai tiếng nghe chơi coi.”

“Gâu gâu.”

“……”

Tôi phát hiện tôi bị khoái tiếng chó sủa của anh ta, anh ta sủa rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, giọng nói trầm thấp như thể không phải đang học tiếng chó sủa mà đang ngâm nga một giai điệu.

Tôi nổi hứng lên: “Sủa tiếp.”

“Gâu.”

“Sủa thêm lần nữa.”

“……”

“Sủa cho tôi!!!”

“Gâu.”

“Sủa thử ba tiếng coi.”

“Gâu gâu gâu.”

Tôi thỏa mãn nằm trên giường lăn qua lộn lại trong chốc lát, đột nhiên, có một bóng người xuất hiện trong đầu tôi, tôi nhảy bật dậy, bụm hoa cúc của mình kêu to: “Tiểu Lục tử!!! Mau hầu hạ trẫm mặc quần áo!!!”

Thấy phản ứng của tôi, Lục Thiên Húc nhíu nhíu mày: “Sao vậy?”

Tôi thế mà lại quên mất bạn cùng nhà 2B, hôm qua tôi nói với cậu ta tôi ra ngoài một lát, bảo cậu ta để cửa chờ tôi, ai ngờ lên giường lăn một vòng với Lục Thiên Húc thì quên tuốt luốt, không biết bây giờ 2B đã đi báo cảnh sát hay đang khóc sướt mướt trong phòng khách chờ tôi, tôi thật tội lỗi.

“2B đang đợi tôi.” Tôi có chút nóng ruột, lập tức nhảy xuống giường, ráng nhịn Kỷ tiểu cúc đang đau đớn kêu la, lượn khắp phòng tìm quần áo tối hôm qua.

Lục Thiên Húc kéo tôi lại, tôi quay đầu nhìn, phát hiện sắc mặt anh ta lại tối sầm, tôi còn chưa kịp hiểu anh ta mắc chứng gì, anh ta đã đặt tôi ngồi lên giường: “Ngồi đi.”

Sau đó anh ta mở cửa phòng, không biết làm trò gì.

Chốc lát sau, anh ta cầm quần áo của mình trở vào, nói: “Áo em ướt, quần bị rách, mặc tạm của anh trước đi.”

Anh ta đi về phía tôi, choàng áo của anh ta lên người tôi, sau đó còn đưa quần lót bốn góc và quần thể thao của anh ta cho tôi.

Mấy cái này lớn hơn tôi không chỉ một số, tôi mặc vào cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vừa nghĩ tới bộ quần áo đã hy sinh anh dũng của mình, tôi cũng đành cố nhịn.

Khi tôi mặc chừng một nửa, anh ta lơ đãng nói: “Chuyển qua đây ở với anh đi.”

Tôi tặc lưỡi một tiếng, ném cho anh ta một ánh mắt xem thường: “Không.”

Anh ta nhíu mày: “Tại sao.”

“Không thích ngày nào cũng nhìn thấy bản mặt của anh.”

“……”

___________

Bonus các cấp bậc học sinh:

Học thần // không học mà điểm vẫn cao

Học bá // chăm chỉ học cho nên điểm cao

Học tiên // học tàn tàn, học đại lại điểm cao

Học cao // lên lớp ngủ, tan học quậy phá, điểm cao

Học điểu // học tàn tàn, trung bình

Học nhược // chăm chỉ nỗ lực học vẫn điểm thấp

Học tra // học cho có, điểm thấp

Học phế // không học luôn, đồ bỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.