Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 1: Ly hôn




Tôi chợt hồi hộp! 

Âm khí Tô Mộc trước giờ rất bá đạo, ngoại trừ chính Tô Mộc ra thì người khác không thể nào khống chế được. 

Dù thực lực bây giờ của Tô Mộc yếu, âm khí ít đi nhưng chất lượng âm khí vẫn như vậy, âm khí quanh tai cô nàng làm sao lại biến mất rồi? 

Còn có bây giờ cô ấy có thể nghe thấy bọn tôi nói chuyện! 

Tôi đột nhiên túm lấy người Tô Mộc ra hiệu anh nhìn lỗ tai Diệp Nhu. 

Sau khi anh nhìn thấy âm khí bên tai Diệp Nhu tiêu biến thì ánh mắt biến lạnh, anh trầm giọng nói: “nếu đã nghe thấy thì cùng nhau thảo luận đi, cô Diệp có cao kiến gì hay không?” 

Diệp Nhu nghe vậy tai động đậy hai cái nhưng cô nàng cũng không quay đầu lại, vẫn mơ màng nhìn ngoài cửa sổ, dáng vẻ giả vờ như không nghe thấy. 

Nhưng mặc kệ cô nàng giả vờ như thế nào thì chỉ dựa vào việc ban nãy cô ấy động đậy cái tai thì cũng đã chắc chắn cô ấy có thể nghe thấy bọn tôi nói chuyện. 

Cũng may vừa nãy bọn tôi không có nói về việc quan trọng, chỉ là bổ sung kiến thức về cương thi mà thôi, cô ta bằng lòng nghe thì cứ nghe thôi. 

Tô Mộc thấy cô nàng cô ý giả bộ cũng không nói gì nữa, chỉ nhếch miệng cười lạnh, ý tứ sâu xa nhìn lướt cô nàng, sau đó lại ôm tôi vào lòng, bảo là cả nửa ngày cực khổ rồi, tôi cũng thấm mệt nên ngủ một chút đi. 

Thật ra tôi đã ngủ trên máy bay nên bây giờ cũng không mệt, nhưng biết là Tô Mộc đang đề phòng Diệp Nhu nghe lén được cái gì nên cố ý không nói nữa, bảo tôi đi ngủ. 

Tôi chỉ đành nằm trong lòng anh, bình yên nhắm mắt lại nghỉ ngơi. 

Chợp mắt được hơn ba tiếng đồng hồ thì xe cũng dừng lại trên một con đường núi gập ghềnh, chúng tôi đã ra khỏi Giang Minh, rất nhanh đã đến nơi tiếp giáp với Giang Tây, cả vùng này đều là các dãy núi tầng tầng lớp lớp, nhìn không thấy đầu đâu nữa cả. 

vì hiện tại đã hơn sáu giờ, trời sắp chạng vạng tối, ánh chiều chiếu vào bên trên dãy núi, khiến các mỏm núi như nhuộm lên một tầng hào quang màu vàng óng, hiện ra vô cùng hùng vĩ. 

Tôi cũng không ngờ, phái cản thi sẽ ẩn giấu ở một nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần như vậy. 

Bọn Phong Thiên đã áp tải Vỏ dưa hấu xuống xe, bọn họ bước về hướng tôi và Tô Mộc nói là phía trước hết đường rồi, đoạn đường còn lại phải dựa vào chân mà đi. 

Trong lúc nói thì tôi nhìn vẻ mặt hai đồng chí cảnh sát sau lưng Phong Thiên không được tốt cho lắm, liền hỏi bọn họ bị sao vậy, có phải say xe hay không. 

Bị tôi hỏi, Đào Nghị liền xì một tiếng, nói gì mà say xe chứ, bọn họ yếu ớt đã quen, chỉ đi đường núi hai ngày mà thôi, còn chưa đi thì đã làm bộ mặt người chết, nếu sớm biết bọn họ không được việc như vậy, lúc xuất phát đã không dẫn theo họ rồi. 

Anh ấy nói ngay trước mặt hai cảnh sát nọ, lời nói cay nghiệt không nể nang ai, nói đến nỗi mặt hai vị đồng chí hết xanh lại đỏ, nhưng họ cũng không dám phản bác. 

dù sao cũng là cùng một hệ thống công an, nhưng Đào Nghị là người của thủ đô, còn là quán quân chiến đấu, quân hàm cảnh sát cũng cao hơn họ. 

có điều Đào Nghị nói xong tôi liền xụ mặt xuống. 

Hai ngày đường núi? 

Trời ạ, với cái chân này của tôi, chỉ hai ngày đi đường bằng còn chịu không nổi huống chi là đi hai ngày đường núi? 

Thấy tôi đầy mặt bi thương, Đào Nghị ghét bỏ lắc đầu, nói chúng ta một đám thanh niên còn không bằng thể lực một ông già Phong Thiên. 

Phí lời, Phong Thiên mới hơn năm mươi, huống chi bản thân ông ta là đạo trưởng, cả ngày lên núi xuống núi, khẳng định là thể lực tốt rồi. 

Tôi không cam lòng nhưng ở đây xũng không phải chỉ có một mình cô gái là tôi, tôi lập tức quay đầu nhìn Diệp Nhu. 

Cô ấy đứng sau lưng tôi, tuy đã nghe lời Đào Nghị nói nhưng vẫn là một bộ dáng nhẹ như gió bay, dường như hai ngày đường núi kia, không cần cô nàng phải bước bộ vậy. 

Không cần nói nhảm nhiều lời nữa, sau khi thông báo mọi người phải đi bộ, đội trưởng Lý Quân để các chiến sĩ đi theo cởi xuống trang bị rồi để vào xe đẩy đẩy hướng núi mà đi. 

Trang bị mà bọn họ mang, đa số là súng đạn, còn có không ít bom. 

Có điều trong mắt tôi thì mang mấy thứ này cũng vô dụng, nếu đụng mặt cương thi thì bom đạn cũng không có tác dụng gì. 

Nhưng lời này tôi không dám nói, bọn họ mang những thứ này theo là vì để có cảm giác an toàn, ngay cả Tô Mộc đều không lên tiếng thì tôi tự nhiên cũng không xen vào việc của người khác làm gì, mặc kệ bọn họ phí sức mà chứa đồ vật. 

Chờ tất cả mọi người đã sắp xếp gọn gàng xong, Vỏ dưa hấu dẫn chúng tôi xuyên qua một mảnh rừng cây râm rạp. 

Phong Thiên và Đào Nghị cả đường đều đi theo sát hắn, đề phòng hắn ta muốn làm chuyện gì thiêu thân, mà Diệp Nhu vẫn trầm mặc ít nói như cũ, cũng không để ý đến người khác, đi theo sau Phong Thiên. 

Tôi thấy Diệp Nhu không nói gì nên cũng ngại ngùng la mệt, thành thực đi theo bọn họ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.