Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 41: Bóng Dáng Kia




Dịch giả: MinK

oOo

Ở phía ngoài núi Côn Lôn, có hai người đứng trên một sườn núi nhỏ. Một tảng đá lớn nằm giữa ngăn cách hai người.

Hai người là một nam một nữ. Nữ mặc một thân y phục đỏ như lửa, còn nam mặc y phục màu hồng nhạt.

- Lần này chúng ta bắn thần linh.

Người nữ mặc bộ đồ đỏ như lửa nói.

- Không bắn đệ tử hộ giáo Côn Lôn kia sao?

Người nam hỏi.

- Không được. Ngươi bắn liên tục bốn mũi tên đều không giết được hắn, đã phá hỏng quy củ giết một người không quá ba mũi tên của chúng ta, không thể tiếp tục ra tay với hắn.

Người nữ nói.

- Ta giúp ngươi giết hết thần linh trong núi Côn Lôn, để ta mặc lại áo trắng đi.

Người nam mặc áo hồng nhạt nói. Khuôn mặt có chút anh tuấn của gã trông đầy ấm ức.

- Vậy nhìn xem biểu hiện của ngươi. Nếu ngươi có thể giết Hà Bá Kinh Hà có được bia thần Ti Vũ, thì có thể mặc lại đồ trắng ngươi thích nhất, cũng là cái kiểu khó nhìn nhất kia.

Người nữ nói.

Người nam giãn mày ra, cao hứng nói:

- Tốt, ta nhất định giết hắn.

Nói xong, gã lại hỏi:

- Giết Trần Cảnh này vì lý do gì đây?

- Quá nổi bật, quá kiêu ngạo.

Người nữ nói xong, liền vẽ một vòng tròn trên mặt đất. Tiếp đó nàng này nhắm hai mắt lại, nhưng tay vẫn không ngừng vẽ trên mặt đất. Địa hình của dãy Côn Lôn dần dần hiện ra giữa vòng tròn.

Đột nhiên, hào quang chợt lóe, bức họa trên mặt đất đã xuất hiện trong hư không. Trong bức họa có thêm rất nhiều người, có người lơ lửng trên cao, có người đứng nơi đỉnh núi.

Mà người nam kia thì kéo dây cung, chỉ vào người lơ lửng trên cao trong bức họa.

- Chờ đã, trước hết giết tên này.

Người nữ đột nhiên chỉ vào một người áo trắng, lớn tiếng nói.

Người nam vội vàng giương cung theo hướng người nữ chỉ, đang định bắn ra, người nữ lại chỉ sang người khác. Người nam tiếp tục đổi mục tiêu, người nữ lại chỉ lệch đi. Thay đổi liên tục bốn năm lần, người nam cuối cùng bắn ra một mũi tên.

Người nữ giận dữ, nói:

- Ta còn không bảo ngươi bắn, sao ngươi đã bắn rồi?

- Ta thật sự là không nhịn được.

Người nam nói lí nhí.

- Còn như vậy, ngày mai mặc càng thêm đỏ. Lần này ta bảo bắn ngươi mới được bắn, nghe chưa?

- Biết rồi.

Lắp tên, giương cung, gã lại nhắm hình ảnh người trên không trung, đợi người nữ ra mệnh lệnh.

Trần Cảnh không nhìn thấy, cách đó không xa, có một người đang chạy xuống núi trong tiếng chuông Lạc Hồn, thì đột nhiên bị một mũi tên từ phía ngoài núi bắn trúng ngực, rồi rơi rụng xuống như chim.

Chỉ một mình hắn nghe được tiếng địch kia. Vỏ sò và Hồng đại hiệp đã giống như mất hồn, từ trong đỉnh đình lăn xuống, rơi hướng núi Côn Lôn.

Trần Cảnh phất tay, một dòng nước sông vô hình như gió cuốn ra, cuốn lấy vỏ sò và Hồng đại hiệp về bên cạnh mình. Hắn lại chộp một cái ở hư không, một cây địch trúc màu xanh xuất hiện trong tay hắn. Hắn nâng địch lên, ngón tay chạm vào các lỗ trên thân địch, kề lên môi mà thổi. Tiếng địch du dương lập tức vang lên, nghe ra được tâm tình tưởng niệm và u oán bên trong đó.

Tiếng chuông nhanh chóng bị đẩy lui ra khỏi tai vỏ sò và Hồng đại hiệp, thay vào đó là tiếng địch, hơn nữa còn dẫn cả tâm tình thương nặng trĩu lên trong lòng chúng nó. Nương theo tiếng địch, ảo ảnh một cô gái xuất hiện ở trên đỉnh đầu Trần Cảnh. Ảo ảnh như lụa mỏng lay động trong gió, hư hư thực thực, thậm chí cũng nâng một cây địch trúc xanh biếc lên miệng mà thổi giống như Trần Cảnh, làm cho người ta không biết tiếng địch này là nàng thổi ra hay Trần Cảnh thổi ra.

Triệu Bán Yêu đã sớm bay vọt vào trong mây, đảo mắt đã đi xa. Ngay lúc người này sắp biến mất, một mũi tên màu đen bắn tới. Thân thể Triệu Bán Yêu chợt lóe lên ánh sáng đỏ, lại như bị tiếng chuông kìm hãm mà không thể tránh đi. Mũi tên bắn trúng lên cánh tay Triệu Bán Yêu, khiến thân Triệu Bán Yêu thoáng lảo đảo. Nhưng Triệu Bán Yêu cũng không giống những người khác, trúng tên ngã xuống, mà lại nhanh chóng chạy xa.

Người người vội vã chạy khỏi Côn Lôn, nhưng phần lớn đều ở trong tiếng chuông mà ngã xuống mây, rơi vào trong núi.

Tiếng chuông quanh quẩn trong dãy Côn Lôn, lại không hề truyền ra bên ngoài. Mà tiếng địch thì lại chỉ lanh lảnh quanh thân Trần Cảnh. Hồng đại hiệp phục hồi tinh thần lại, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy đám người tiến vào Côn Lôn đều rơi rụng trong tiếng chuông. Có vài người dựa vào pháp bảo đặc biệt nên miễn cưỡng trụ được, nhưng trong lúc chạy ra ngoài Côn Lôn, lại bị tên từ ngoài núi bắn rơi.

Trong chốc lát, nơi này chỉ còn lại Trần Cảnh, Hồng đại hiệp, vỏ sò, và ánh trăng vô hình.

Thời điểm tiếng chuông kết thúc, tiếng địch cũng dừng lại.

Trần Cảnh nhìn thấy đạo nhân đứng bên cạnh chiếc chuông lớn màu xanh đen. Pháp lực và tinh khí của y như được một lần thăng hoa hoàn mỹ trong tiếng chuông. Trần Cảnh nhìn y, chỉ cảm thấy ở y có một cảm giác rất chu toàn, tinh khí nội liễm, rất khó để nhìn thêm được cái gì.

Đạo nhân cũng nhìn Trần Cảnh, trong mắt không thấy địch ý, chỉ có sự lạnh lùng từ tận đáy lòng.

Đó là ánh mắt giống như xem cảnh tượng khắc trên núi đá.

- Đây là Côn Lôn, ngươi cảm thấy ra sao?

Đạo nhân kia đứng cạnh chuông lớn. Chuông vẫn treo lơ lửng ở hư không, mà cái dùi đánh chuông cũng lơ lửng bên cạnh.

Trần Cảnh hơi sửng sốt, hắn không ngờ đạo nhân kia lại hỏi như vậy. Hắn đáp:

- Hoang vắng hơn tưởng tượng của ta.

- Hoang vắng sao? Hẳn phải dùng từ "tĩnh mịch" mới đúng. Ngươi không thể tưởng tượng được cuộc sống hơn một ngàn năm nơi đây mà không thể rời đi đâu.

Sâu trong mắt đạo nhân giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Trần Cảnh không biết y có ý gì, lại hỏi:

- Ngươi đã ở đây hơn một ngàn năm?

- Một ngàn năm có là gì? Khi ngươi không phân rõ được chính mình là người hay yêu, sẽ biết loại đau khổ này so với chết còn khó chịu hơn.

Theo lời đạo nhân nói, đôi mắt y không giấu được vẻ đau khổ.

Mắt Trần Cảnh lấp loánh hai màu đen trắng, chỉ thấy trên người đạo nhân có một tầng hào quang lóng lánh, căn bản không nhìn ra chân thân của y là gì.

- Ta tu Cửu Chuyển Huyền Công, sớm đã thoát khỏi phàm thai.

- Ngươi là yêu?

- Ta là đệ tử hộ giáo Côn Lôn Ngọc Hư cung.

Y lập tức trả lời.

Dường như y cực kỳ mẫn cảm với thân phận của mình. Khi Trần Cảnh hỏi y có phải là yêu hay không thì y trả lời cực nhanh, âm thanh cũng rất chói tai. Khi âm thanh hạ xuống, y liền nâng tay vỗ một cái lên chuông Lạc Hồn. Tiếng chuông lại vang lên, trong lòng Trần Cảnh đồng thời vang lên tiếng địch bảo vệ hồn phách. Nhưng Hồng đại hiệp và vỏ sò lại rơi từ đỉnh đình xuống, lọt vào trong núi Côn Lôn.

Nếu là phương thức công kích khác, Hồng đại hiệp và vỏ sò tuyệt đối không đến mức không có lực ngăn cản như vậy, nhưng chuông Lạc Hồn lại công kích linh hồn.

Đỉnh đầu Trần Cảnh xuất hiện một vùng thần quang, bên trong đó là một chiếc địch xanh chìm nổi.

- Địch kia gọi là gì?

Tiếng chuông vẫn ông ông chấn động. Đối phương đột nhiên hỏi, hai mắt y nhìn chằm chằm vào cây địch xanh.

- U U.

Trần Cảnh thuận miệng trả lời.

- Hậu thiên cũng có linh bảo như vậy sinh ra, thiên địa thật sự là thần kỳ. Đáng tiếc, cũng là ma khí.

Nói tới đây, y dừng một chút, lại nói tiếp:

- Người cầm ma khí, hẳn là ma vật. Hơn một ngàn năm trước, sư phụ lấy thuật số Tiên Thiên suy diễn ra tương lai Côn Lôn, tính ra thời gian tiêu tan kiếp nạn, đáng tiếc lại bị ngươi phá.

- Khi có người đứng ở đỉnh Côn Lôn chăm chú nhìn Ngọc Hư cung, là lúc ma vật vào Côn Lôn.

Y đột nhiên thấp giọng nói, giống như đã khôi phục bình tĩnh. Trần Cảnh muốn mở miệng, y đã bay lên, chân đạp sương khói, chỉ vài bước đã tới cách Trần Cảnh không xa, rồi đánh ra một quyền.

Đồng thời, y lạnh giọng nói:

- Tất cả vọng tưởng muốn vượt khỏi Côn Lôn đều là ma vật, không thể tồn tại, không thể tha thứ.

Mắt Trần Cảnh nhấp nháy hai màu đen trắng, nhìn ra quỹ tích hành động của đạo nhân, còn nghĩ trong tích tắc đó: "Kẻ này tu hành xảy ra vấn đề." Tuy Trần Cảnh còn không rõ đạo nhân gặp vấn đề gì, nhưng lại có thể khẳng định có vấn đề.

Đầu nghĩ, miệng hắn đã phun ra một luồng sáng, bên trong đó là một con bươm bướm. Con bướm vỗ cánh, tiếng kiếm ngân vang. Ánh sáng trắng lấp lánh, nhoáng một cái con bướm đã tới trước mặt đạo nhân.

Đạo nhân lập tức thu hồi một quyền kia, đâm một ngón tay tới con bướm.

Con bướm nghiêng thân, ngay lúc đầu ngón tay của đạo nhân điểm tới, từng tia kiếm đã đâm ra. Có tia đâm tới mắt đạo nhân, có tia lại bay vòng xẹt qua thân y, có tia nhanh, có tia chậm, có tia mơ hồ, có tia sắc bén.

Đạo nhân huơ tay một cái trước thân, hư không trở nên mơ mơ hồ hồ. Những tia kiếm như lá cây rơi vào gió xoáy, bị y nắm vào trong tay, hình thành một luồng ánh kiếm, ngưng mà không tán. Ánh kiếm đâm ngược lại về phía Mê Thiên Điệp.

"Đinh..."

Một điểm ánh kiếm lấp lánh.

Con bướm hơi chậm lại, bàn tay của đạo nhân đã xuất hiện phía trước con bướm. Bàn tay không lớn, nhưng lại mang cảm giác che trời, làm cho nó không cách nào né tránh.

Mà trên bầu trời lúc này đột nhiên có hai mũi tên bắn xuống. Hai mũi tên đi cùng một đường, tốc độ cực nhanh.

Tim Trần Cảnh đột ngột đập mạnh, một cảm giác nguy hiểm ập tới.

Lập tức trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một vùng sóng sông. Bia thần Ti Vũ chìm nổi trong đó.

Bên dưới, phía trong núi Côn Lôn, vỏ sò và Hồng đại hiệp đã tỉnh lại. Chuông Lạc Hồn có thể khiến chúng nó mất ý thức tức khắc, nhưng không thể khiến chúng nó mất mạng. Sau khi tiếng chuông không vang lên tiếp, chúng nó đã tỉnh lại, lúc này nhanh chóng bay độn về hướng Ngọc Hư cung.

Mê Thiên Điệp vỗ cánh, ánh kiếm chợt lóe, gian nan tránh khỏi bàn tay kia. Thế nhưng bàn tay lại chuyển hướng, tiếp tục chộp tới Mê Thiên Điệp. Con bướm bay về lùi sau, ánh kiếm bung ra tung tóe, chém về bàn tay của đạo nhân. Đồng thời, Mê Thiệp Điệp nhẹ nhàng đập cánh, như múa quanh cánh tay của đạo nhân, làm sinh ra ảo giác, giống như con bướm đang ở nhàn nhãn dạo ở bụi hoa, giờ chuẩn bị đậu lên một cánh hoa.

Cánh tay của đạo nhân như có ma lực, ánh kiếm không thể làm y bị thương, tựa như có một tầng đạo ý vô hình che chở thân thể y.

Hai mũi tên từ trên trời hạ xuống, Trần Cảnh cảm nhận được sát ý, ngẩng đầu. Mê Thiệp Điệp chợt lóe lên, ánh kiếm lại nghênh đón phía trên không. Nhưng ngay khi hắn đang định đỡ mũi tên thứ nhất, thì mũi tên này đã đột nhiên cải biến phương hướng, bắn về đạo nhân kia. Trần Cảnh hơi sửng sốt, mũi tên phía sau dã lấy tốc độ nhanh hơn lao vào ánh kiếm.

Sát ý sắc bén nặng nề này làm cho Trần Cảnh nghĩ tới một bảo vật. Cũng chỉ bảo vật như vậy mới có thể bắn ra tên thế này.

Trong nháy mắt mũi tên lao tới, đạo nhân chộp tay một cái, mũi tên kia đã ở trên tay y. Mũi tên vặn vẹo ánh sáng đen, nhanh chóng trượt khỏi tay y. Nhưng trước khi nó tuột khỏi tay mình, đạo nhân đột nhiên vỗ lên đuôi tên, đồng thời đẩy một cái, thay đổi phương hướng của nó, khiến nó lấy tốc độ nhanh hơn bay về phía Trần Cảnh. Đồng thời, cả người y cũng như một tảng đá ném xuống mặt hồ, đập nát hư không tĩnh lặng, đánh một quyền tới mi tâm của Trần Cảnh.

Sát ý cực nặng.

Không gian quanh thân Trần Cảnh đột nhiên đọng lại, không thể nào né tránh.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.