Đã Mang Thai Con Của Tôi Mà Vẫn Muốn Bỏ Đi À?

Chương 4: Tiểu duệ




" Papa, người bạo hành trẻ nhỏ." Bạch Dật bị ném lên trên giường lập tức ôm lấy chăn hét to.

Quân Mạc Phàm thở dài một tiếng, từ nhỏ anh đã cảm thấy có lỗi với nhóc con, để nó sinh ra mà không có mẹ ở bên chăm sóc nên luôn yêu chiều nó quá mức.

" Ngủ đi và không có lần sau."

Bạch Dật ngơ ngác rồi cười hì hì nằm ngay ngắn trên giường. Nó sẽ đợi papa ngủ say rồi chuồn sang phòng mami, được ôm mami ngủ chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Sáng hôm sau, Lăng U dậy thật sớm để làm bữa sáng cho ba người, kết quả vừa nhìn thấy bản thân trong gương, mặt cô lập tức đỏ lên. Đôi môi hôm qua còn bình thường nay lại sưng lên trông thấy, chắc không phải hôm qua cô mơ thấy được ăn cá ngon đến cắn vào môi đấy chứ?

" Boss, anh dậy thật sớm." Lăng U cố làm ra vẻ thật tự nhiên đi vào nhà bếp.

Quân Mạc Phàm liếc qua đôi môi hơi sưng lên của cô khẽ nhếch miệng. Bao lâu rồi anh không được nếm vị ngọt trên đôi môi cô? Thật sự là rất nhớ.

" Gọi Bạch Dật dậy giúp tôi."

Lăng U chỉ đợi vậy vội chạy vào phòng gọi nhóc con kia. Bạch Dật lần đầu tiên được cô đánh thức vô cùng vui vẻ, tự mình làm tất cả mọi thứ rồi cùng cô ra ngoài ăn sáng. Lăng U cũng cảm thấy ngạc nhiên, một đứa trẻ 5 tuổi đã có thể tự lập được như vậy sao? Hình như lúc cô 5 tuổi vẫn còn ôm gấu bông hình con cá ngủ chảy cả dãi.

" Ăn xong ngoan ngoãn tìm chú Bạch mà chơi."

Bạch Dật phồng má nhưng thấy cô đang ở đây đàng miễn cưỡng gật đầu.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lăng U vội vàng chạy ra mở cửa, không khí trên bàn ăn khiến cô sắp tắc thở rồi.

" Lăng U, ngạc nhiên chưa?" giọng nói vui vẻ vang lên ngoài cửa.

" M....... mọi người......" Lăng U chết đứng nhìn một đám người ngoài cửa. Tại sao? Tại sao nhằm lúc anh đang ở đây mà ba mẹ, anh trai và cả Kỷ Hà nữa lại đến?

7 người ngồi ngoài phòng khách im lặng nhìn nhau. Bạch Dật ngồi trên đùi cô nhìn mấy người trước mặt, cảm thấy Bạch Vô Thường quả không tệ, sắp xếp cho mami vào gia đình toàn mĩ nam mĩ nữ, ngay cả bạn thân cũng không phải loại thường.

" Con mời hai bác uống nước."

" Mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu."

Cả anh và cô đều lên tiếng. Hai người quay qua nhìn nhau, Lăng U xấu hổ chỉ hận không có cái lỗ để chui vào. Hình tượng nghiêm túc bao nhiêu năm phấn đấu giờ đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Ba mẹ cô thường xuyên phải sang nước ngoài làm ăn nên họ đã mua luôn nhà rồi sống ở đó, ngay cả anh trai vì thừa kế tập đoàn cũng chuyển ra nước ngoài, chỉ có mình Lăng U cô kiên quyết lập nghiệp ở đây, mà mỗi lần họ thăm về đều sẽ tụ tập tại nhà cô cùng Kỷ Hà.

" Ba mẹ, con có thể giải thích."

" Giải thích gì chứ, ngay cả sản phẩm cũng có rồi." anh trai cô nhướng mày nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.