Đã Mang Thai Con Của Tôi Mà Vẫn Muốn Bỏ Đi À?

Chương 16: Né tránh




" Em đang ghen sao?" Quân Mạc Phàm nâng cằm cô lên.

Mặt Lăng U thoáng cái đỏ đến tận mang tai. Cô đang ghen? Cô lại ghen với vợ trước của anh? Lăng U bị lời nói của anh làm cho rối rắm, cô chỉ biết khi thấy anh vẫn còn vương vấn người cũ, cô thấy cực kỳ khó chịu.

" Mới...... mới không phải."

Quân Mạc Phàm nhìn cô xấu hổ quay mặt đi, khoé môi cong lên nhè nhẹ, cô ngốc này lại đi ghen với chính bản thân mình, thật là đáng yêu.

" Chú Bạch, mami bị ốm có nặng lắm không?" Bạch Dật lo lắng đứng ngồi không yên, đây đã là câu thứ 99 nó hỏi anh ta từ khi biết cô nhập viện.

Bạch Vô Thường lúc này đang ôm gối ngồi bất an trên ghế sopha ở nhà của Diêm Vương đại nhân. Chuyện anh ta biết cô bị bệnh nhưng không báo lại, Diêm Vương đại nhân chắc chắn sẽ không tha cho anh ta, sẽ không đến mức nhốt anh ta dưới tầng thứ 18 với đám ma thần biến thái kia chứ?

" Chú Bạch, chúng ta đến bệnh viện đi."

" Đừng có xúi dại chú." Bạch Vô Thường hét lên, nội tâm lại không ngừng than thở nhóc con thật phiền phức.

Bạch Dật dẩu mỏ, chửi thầm một câu đáng đời. Nếu mami có bị làm sao, nguyền cho Bạch Vô Thường rụng hết tóc, trắng ởn luôn.

" Lăng U........" sau một hồi để cô phân vân xem có phải đang ghen không, anh cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng gọi cô.

Lăng U đang ngồi góc tường quay lưng về phía anh nghĩ ngợi, cô thật sự là đang ghen sao? Nói vậy chẳng phải cô đã động tâm với boss? Không thể nào không thể nào, boss chỉ có thể ngắm, tuyệt đối không thể ăn.

" Lăng U, em còn định như thể đến bao giờ?" Quân Mạc Phàm hết kiên nhẫn đi đến nhấc bổng cô lên.

" A, boss......anh định làm gì?" cô bị anh nhấc lên lập tức vùng vẫy muốn thoát.

Anh nhướng mày ném cô lên trên giường rồi nhanh chóng đè lên người cô. Nếu để cô ngốc này tự suy nghĩ chỉ sợ Mạn Châu Sa Hoa rụng lá trổ hoa vẫn chưa nghĩ xong.

" Tôi giúp em phân định một chút." giọng nói khàn khàn vang lên kèm theo động tác cởi đồ.

" Boss........" Lăng U nhìn cơ thể dần lộ ra của anh, máu mũi như muốn phun ra ngoài, tay chân run rẩy không biết đặt vào đâu mới phải.

" Lăng U~" anh cúi đầu phả hơi nóng vào tai cô. Lại nhẹ nhàng há miệng cắn cắn cái tai đang đỏ lên của cô.

Lăng U bị anh làm cho mê muội, toàn thân run rẩy ngứa ngáy khó chịu. Quân Mạc Phàm được nước lấn tới, đôi môi mềm áp lên đôi môi đỏ mọng của cô, Lăng U không hiểu nổi bản thân, sâu trong thâm tâm cô muốn có được anh, cô khao khát anh nhưng lại không ngừng do dự.

" Boss....." đầu óc cô dần trở nên mơ hồ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gọi của anh. Cô khẽ nhắm mắt lại.

Đêm đó, cảnh xuân phơi phới trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.