Dạ Khúc: Năm Câu Chuyện Về Âm Nhạc Và Đêm Buông

Chương 12: Rốt cuộc anh là S hay M?




“March...”

“Em không muốn nói về việc này nữa!”, cô nhanh chóng cắt ngang nỗ lực thăm dò của May để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đầy căng thẳng giữa họ ngay khi Will rời đi. “Nói cách khác, chị hoàn toàn sai lầm”, cô thêm vào một cách cứng rắn - bác bỏ lời tuyên bố trước đó!

“Chị nói sai sao?”

“Đúng!” Hai mắt của cô sáng lên, gương mặt tái nhợt. “Em không yêu Will Davenport!”

Vẫn chưa...

Bởi vì cô sợ rằng, trước khi May nhận ra, cô đã nhận thấy điều đó!

Cô đã đáp lại anh theo cách cô chưa bao giờ có với bất cứ người đàn ông nào khác. Cô cũng thích thú những trận đấu võ mồm giữa họ. Và không thể chối cãi trái tim của cô đập liên hồi mỗi khi nhìn thấy anh.

Nhưng đó không nhất thiết là tình yêu, chẳng phải thế sao? Chỉ là sự hấp dẫn về mặt giới tính. Là nhận thức nhục dục. Nhưng không phải là tình yêu.

Bởi vì cô từ chối quan hệ yêu đương với người đàn ông có mối quan hệ thân cận với Jude Marshall!

January có thể bị rơi vào cái bẫy đó, và Max, với sự khôn ngoan từng trải, đã xác định rằng sự việc sẽ tốt hơn cho tất cả những ai có liên quan nếu anh kết thúc công việc trói buộc mình với Jude Marshall. Nhưng điều ấy không có nghĩa bất cứ mối quan hệ nào mà March có với Will sẽ chuyển sang cùng một cách. Thậm chí, cô không muốn để ý đến cái gì khác.

Hiểu theo nghĩa thông thường, cô từ chối yêu Will Davenport!

“Em không thể lựa chọn mình yêu hay không yêu một ai đó, March.” May khiển trách nhẹ nhàng, nhắc nhở March nhớ rằng cô đã thực sự thốt lên suy nghĩ của mình.

Cô chớp mắt, hơi bối rối vì đã lỡ miệng bộc lộ cảm xúc. “Dĩ nhiên là có thể chứ. Em vừa làm điều đó đấy thôi”, cô lảng đi. “Bây giờ chị sẽ cùng em đến nhà dì Lyn hay ở lại?”, cô đột ngột nhắc.

“Chị đi”, May thừa nhận mình đã thua. “Nhưng để chị xem qua ngón tay của em trước, được không?”

March đã nhìn May trong cơn tức giận, sự bực tức đó nhanh chóng chuyển thành cảm giác yêu thương khi May quay lại nhìn cô bằng ánh mắt tinh nghịch.

March tiến về phía trước, mọi căng thẳng tan biến khi cô ôm chầm lấy chị mình. “Em yêu chị, May à.” Cô cười lặng lẽ.

“Chị cũng yêu em”, May đáp lại bằng giọng khàn khàn. “Điều đó khiến chị không muốn em làm bản thân mình khổ sở trong việc này. Nó đã thành công với January, tại sao em không thể được và...?”

“Em sẽ làm một thỏa thuận với chị, May”, cô cộc lốc cắt ngang. “Buổi tối nay chị không đề cập đến Will lần nào nữa và em sẽ coi sóc trang trại hết cuối tuần trong khi chị xuống London lo buổi diễn thử.”

Cô trao cho May cái nhìn “ta đây biết tuốt” trước vẻ mặt kinh ngạc của chị mình. “Em đã nói với chị rằng anh ta là kẻ giấu mặt nham hiểm mà!”, cô tinh nghịch thêm vào.

“Will nói với em sao?” May cau mày. “Nhưng như thế nào... khi nào...?”

“Đừng bận tâm đến thế nào hay khi nào”, March nhanh chóng gạt đi. “Hãy gọi cho đạo diễn trước khi chúng ta ra ngoài và nói với ông ta chị sẽ có mặt ở đó vào ngày mai.”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì cả, May. Những lời khuyên tốt dành cho em thì nó cũng dành cho chị”, cô tuyên bố chắc nịch. “Việc nên giữ hay bán trang trại này có thể gác lại một khoảng thời gian ngắn. Ít nhất chị phải đến buổi thử vai, May à”, cô lập luận đầy thuyết phục. “Chị sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu không làm điều đó.”

March có thể nhìn thấy câu nhận xét cuối cùng đã đánh trúng đích, May thờ dài.

Và cô muốn nói về trang trại. Cô muốn giữ lại nó - chắc chắn không muốn bán nó cho người giống như Jude Marshall - nhưng cô sẽ không khăng khăng giữ lấy trang trại này với cái giá phải trả là hạnh phúc của chị mình. May đã hy sinh quá nhiều cho January và cô, chị ấy xứng đáng có được thành công của riêng mình.

“January hai mươi lăm tuổi và con bé đã hứa hôn”, cô khuyến khích khi May vẫn còn do dự. “Em đã hai mươi sáu và hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc bản thân. Khi nào chị sẽ ngừng cư xử như gà mái mẹ hả, May?”, cô trìu mến chọc ghẹo.

May nhún vai rầu rĩ. “Có lẽ chị sẽ ngừng lại khi em tìm thấy ai khác đảm đương vị trí đó trong cuộc sống của mình.”

Ví dụ, một người chồng...

“Điều đó sẽ không xảy ra trong vài năm nữa”, cô nhẹ nhàng gạt bỏ. “Thậm chí em có thể trở thành gái già giống Jude Marshall hình dung về chúng ta trước khi Max khiến hắn ta hiểu ra vấn đề thật sự!”

“Không phải là em, March”, May mỉm cười khẳng định. “Ẩn sau vẻ ngoài thô lỗ của em là một trái tim dịu dàng nhất trong chúng ta. Ngày nào đó em sẽ kết hôn và có một ngôi nhà đầy ắp tiếng trẻ con”, May thêm vào với sự chắc chắn.

Nhưng nó sẽ không ở trong ngôi nhà này, March buồn bã bắt đầu chấp nhận khi May rửa sạch và băng lại ngón tay bị đứt của cô. Nếu như May giành được vai diễn đó thì trang trại này sẽ bị bán.

Nếu điều đó xảy ra, nó sẽ là một ngày thật buồn với cả ba chị em, nhưng có thể đó là điều tất yếu. January sẽ được tự do tận hưởng niềm vui là vợ của Max, không hề có bất cứ cảm giác tội lỗi nào về việc đã để hai chị quản lý trang trại một mình; May, cô chắc chắn, sẽ là nữ diễn viên giành được thành công mang tầm quốc tế. Và cô...

Thôi được, cô không hình dung ra mình sẽ làm gì khi điều ấy xảy ra, nhưng cô sẽ làm cái gì đó. Công việc tại văn phòng môi giới bất động sản chỉ là việc tạm thời, kiếm tiền để trang trải. Không có sự cần thiết đó, cô có thể kén cá chọn canh thêm chút xíu, thậm chí có lẽ tìm một công việc tại phòng trưng bày tranh ở nơi nào đó. Vì đó là điều cô thích. Cô có thể không đủ tài năng để tự mình thành công trong lĩnh vực ấy, nhưng cô sẽ thích ở đấy khi người khác làm được điều này.

“Hoặc có thể em sẽ cầm cọ vẽ lần nữa”, May nhẹ nhàng thăm dò.

March cau mày. Lần này cô đã không nói ra suy nghĩ của mình, chắc chắn như thế, tuy nhiên May đã vận dụng sự sắc sảo của mình để ít nhất nhận ra vài suy nghĩ của cô.

Cô lắc đầu kiên quyết. “Em không đủ giỏi. Cả hai chúng ta đều biết điều đó.”

“Chị không biết gì cả, March Calendar”, May sốt ruột đáp lại. “Một buổi triển lãm tranh, dù chỉ ở trong một phòng trưng bày địa phương nhỏ bé...”

“Chủ của ‘phòng trưng bày địa phương nhỏ bé’ đó là người duy nhất đồng ý triển lãm tác phẩm của em!”

“... không có nghĩa em không đủ giỏi”, May vẫn chưa chịu thua.

Cô nhăn mặt. “Em chỉ bán được hai bức, May à”, cô lạnh nhạt nhắc lại. “Và có lẽ em chỉ bán được hai bức đó bởi chúng phù hợp với cách phối màu trong phòng khách hay nhà vệ sinh!”

Tuần đó, cách đây hai năm, buổi triển lãm tác phẩm đầu tiên và cũng là duy nhất của cô, đã trở thành kinh nghiệm nhục nhã nhất trong cuộc đời. Cô đã đi thơ thẩn trong phòng trưng bày ngày qua ngày - nhiều đến mức người chủ phòng tranh phải phiền muộn - với hy vọng có một ai đó thực sự nhận xét về tác phẩm của mình!

Trong hai ngày mà chỉ có một vài người ghé tham quan - và March tin chắc rằng - chỉ bởi vì họ muốn tìm một nơi nào đấy trú mưa! Cuối cùng, một cặp vợ chồng trung niên từ Somerset đến đây nghỉ mát đã mua hai bức tranh nhỏ hơn, nhưng toàn bộ chuyện ấy chỉ mất thì giờ mà thôi.

Sự việc đó đủ nhục nhã để khiến March không bao giờ có ý định làm như thế một lần nữa. Thực tế, cô đã đóng thùng mọi thứ trên gác mái phòng vẽ và không bao giờ cầm cọ trở lại...

Cô sẽ không bao giờ làm thế!

“Theo em nhớ, May à, thì chúng ta đâu phải đang thảo luận về chuyện của em”, cô chỉ thẳng ra. “Vì thế chị hãy ngừng cố gắng thay đổi chủ đề đi! Ngay bây giờ, chị sẽ gọi điện thoại cho đạo diễn. Và ngày mai sẽ lên tàu đến London...”

“Chúng ta thực sự không có tiền chi cho việc đó, March.” May cau mày lo lắng.

“Chúng ta có quỹ dự phòng dành cho những trường hợp khẩn cấp”, cô quả quyết. “Theo ý em thì việc này được tính là trường hợp khẩn cấp.”

Ba chị em có vài trăm bảng, số tiền này do cha mẹ để lại, được gửi vào một tài khoản ngân hàng dùng trong lúc ‘túng thiếu’. January chắc chắn sẽ không cần đến nó và nếu trang trại này bị bán đi... “Được chứ?”, cô giục May.

“Đồng ý”, May chịu thua. “Nhưng để chị suy nghĩ...”

“Không”, cô nói xen vào một cách dứt khoát. “Bây giờ chị gọi điện đi để chúng ta còn đến nhà dì Lyn nữa.”

March thở dài nhẹ nhõm khi May làm theo lời mình. Cô đã không nghĩ hay nói về việc vẽ tranh của mình trong một khoảng thời gian rất dài và cũng không có ý định làm cả hai việc đó trong dịp cuối tuần.

Khoảng thời gian ấy sẽ được dành để làm việc tại trang trại - và tạm quên đi hình ảnh lẫn suy nghĩ về Will Davenport càng nhiều càng tốt!

Vấn đề cũng không gây khó khăn lắm trong hai ngày tới. Bởi vì cô sẽ không có quá nhiều dịp thấy Will trong suốt khoảng thời gian ấy!

Xe của anh rời khỏi ga ra từ lúc sáng sớm cho đến tận chiều tối và thậm chí sau đó, chỉ có ánh đèn trong phòng cho biết sự hiện diện của anh.

Tất cả dẫn đến kết luận duy nhất: Will Davenport sẽ tránh cô cũng nhiều như cô tránh anh!

Thôi nào, đó là những gì cô muốn, không phải ư? Đấy không phải là lý do khiến cô cư xử khiếm nhã với anh vào tối thứ Sáu sao?

Nếu đó là điều cô muốn thì tại sao cô lại cảm thấy quá khổ sở thế này...?

Tại sao anh lại cảm thấy quá khổ sở thế này?

Cho March có thời gian bình tĩnh lại là việc làm tốt nhất, Will đã quyết định sau buổi tối ngày thứ Sáu. Tránh xa cô. Cho cô có thời gian bình tâm lại.

Đó chính xác là những gì anh đã làm trong hai ngày qua...

Và trong thời gian đó, anh dường như khiến bản thân thật khổ sở. Will rầu rĩ thừa nhận khi đứng bên cửa sổ trong phòng đăm chiêu nhìn về phía nhà cô, phòng bếp sáng đèn nói cho anh biết chính xác March đang ở đâu.

May đã vắng mặt ở trang trại trong hai ngày qua - đầy hy vọng trên chuyến đi đến London - vì thế không thể mời người thuê nhà cô độc của cô một tách trà. Và từ lâu, anh đã xác định rằng việc tự mời mình vào nhà là không cần bàn đến - nếu March vẫn trong tâm trạng như hôm tối thứ Sáu thì cô chắc chắn thích hất nước trà vào người anh hơn là rót nó vào trong tách! Sang đó và hỏi mượn một chén đường đã được sử dụng...

Chiếc đĩa đựng bánh táo của March!

Anh đã ăn miếng bánh cuối cùng vào bữa trưa, bây giờ chiếc đĩa sạch sẽ và sẵn sàng được đem trả lại. Anh có thể đi dạo và trả lại cho March mà vẻ ngoài không quá rõ ràng...

Rõ ràng về điều gì...?

Về việc muốn nhìn thấy cô. Về việc muốn nói chuyện với cô. Về việc chỉ cần được ở bên cô.

Trong hai ngày không gặp cô, anh đã nhận ra một điều, March Calendar hoàn toàn khiến anh phải chú ý. Anh không được chuẩn bị tư tưởng để thừa nhận với chính bản thân là nó đã đến mức độ nào, anh chỉ biết mình không thể làm việc hay ngủ nghỉ gì kể từ lúc nhận sự chỉ trích gay gắt trong giọng nói của cô vào tối thứ Sáu.

Nhưng ít nhất chiếc đĩa này là một lý do chính đáng để anh có thể đến và gõ cửa phòng bếp. Nếu cô cầm lấy cái đĩa và đóng sầm cửa vào mặt anh, ít nhất anh sẽ cố gắng phá vỡ mối rạn nứt nan giải dường như đã phát triển giữa họ.

Mặc dù anh không chắc nó kéo dài trong bao lâu...

Hôm qua, Graham đã gọi điện từ London về cho anh. Thừa nhận với March việc anh đã gửi những bức tranh của cô cho người khác chắc chắn sẽ khiến cô phẫn nộ, nói với cô điều Graham đã nói có thể chứng minh sự nguy hiểm chết người - đối với anh, chứ không phải Graham!

Điều này thật tức cười, anh nhủ thầm vài phút lúc bồn chồn đứng trước phòng bếp sau khi gõ cửa. Anh đang cư xử như một cậu nam sinh lo lắng lúc được mời đến gặp hiệu trưởng, nhưng lại không chắc đó là vì được khen thưởng hay bị phạt!

Một lần nữa anh kinh ngạc về việc Max dám chọc thủng pháo đài của gia đình Calendar. Không chỉ vậy, hắn ta đã thành công!

Cánh cửa mở ra với tiếng cót két đáng ngại, March hé mở nó hơn chục phân, cau mày khi nhìn thấy người đứng đó. “Có chuyện gì không?” Cô nhăn mặt, với vẻ không chút hiếu khách.

“Em cần tra ít dầu vào bản lề cửa”, anh đáp lại nhẹ nhàng.

Nét mặt nhăn nhó càng trở nên cáu kỉnh thêm. “Tôi sẽ lo liệu nó sau.”

“Anh có thể giúp em làm việc đó ngay bây giờ nếu như em có...”

“Will, bây giờ tôi hơi bận, vì thế nếu anh có thể chỉ nói ra anh đang làm gì ở đây...?”, cô sốt ruột cắt ngang lời anh.

“Em bận sao?”, anh lầm bầm, cô trông chẳng có vẻ gì quá bận. Thực ra, chiếc khăn quấn xung quanh mái tóc đen chỉ ra cô dường như vừa gội đầu xong.

“Tôi bận”, cô khẳng định cộc lốc. “Vì thế, nếu anh không phiền...”

“Anh mang trả cái đĩa.” Anh đưa nó lên, vào luồng ánh sáng mỏng manh chiếu qua cánh cửa được mở hé.

March nhìn cái đĩa, sau đó ngước nhìn Will rồi lại thất vọng trở về với cái đĩa, cứ như cô không thể quyết định làm gì tiếp theo.

Will lạ lùng nhìn cô, một March Calendar thiếu quyết đoán đúng là việc khác thường! “Có vấn đề sao?” Anh nhanh chóng nhắc.

Có thể cô không ở một mình. Có thể một người đàn ông nào đó đang ở cùng cô? Không có chiếc xe lạ nào đậu bên ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa March ở một mình, chẳng phải sao?

Tay anh siết lại quanh cái đĩa thủy tinh, miệng mím chặt khó chịu, ánh mắt nhíu lại thận trọng khi nhận ra trong thâm tâm ghét ý tưởng có một người đàn ông nào khác ở cách March tầm mười bước chân nhiều đến mức nào.

“Tôi đã nói, tôi bận...”

“Còn cái đĩa?”, anh vội nhắc khi cô muốn đóng cửa lại.

March chán nản nhìn anh trừng trừng. “Ôi, được rồi”, cuối cùng cô thở dài đầu hàng, dường như phải đi đến quyết định nào đó khi để cánh cửa mở ra hoàn toàn, cùng lúc đó lùi về sau để Will bước vào trong.

Tính cảnh giác của anh tăng lên khi bước vào, nhanh chóng nhìn quanh căn phòng, rốt cuộc căng thẳng được giảm bớt khi anh nhìn thấy March chỉ có một mình. Vậy tại sao...

Miệng anh nhếch lên vẻ hài lòng, hai mắt hiển hiện tia cười không thể che giấu, khi quay lại nhìn March, anh nhận thấy lý do hiển nhiên cho sự thiếu thoải mái lúc nãy của cô.

Rõ ràng là cô vừa mới tắm gội, người quấn khăn, quần áo duy nhất của cô dường như là chiếc áo choàng tắm màu kem - một thứ khiến huyết áp của anh tăng lên!

Nhưng vào lúc này việc chiến thắng trong cuộc đánh cược cảm xúc dứt khoát là một sự hài hước. Sau khi tắm gội, hình như March đang sơn móng. Tất cả các móng.

Cô đưa tay ra phía trước, rõ ràng đang để cho nước sơn màu anh đào trên những chiếc móng có độ dài vừa phải khô đi. Việc này tiết lộ nguyên nhân cô đã do dự nhận cái đĩa từ tay anh!

Nhưng nước sơn trên móng chân là lý do khiến anh thấy hứng thú, bông gòn kẹp giữa những ngón chân để lớp sơn khô nhưng không bị nhòe. Ít nhất, anh cho rằng đó là lý do...

“Và anh nghĩ mình chưa bao giờ biết bản thân đã bỏ lỡ mất điều gì khi không có một cô em gái”, anh vừa gợi chuyện vừa đặt chiếc đĩa thủy tinh xuống mặt bàn bếp, cùng lúc đó cắn vào môi trong để ngăn bản thân không phá lên cười.

March trừng mắt ngó anh, lóng ngóng di chuyển và ngồi xuống ghế, hai gót chân chạm đất, ngón chân nâng lên. “Rất là khôi hài!” Cô cau mày. “Được rồi, tôi chán”, cô thêm vào một cách phòng bị. “Chị May phải đi hết cuối tuần và chiều mai chị ấy mới về. Tối nay tôi đã làm xong mọi việc của trang trại. Như thường lệ, truyền hình chẳng có gì...”

“Vì thế em đã quyết định sơn móng chân.” Will tán thưởng.

“Đúng thế!” Cô nhìn anh đầy thách thức.

“Rất khôn ngoan.” Anh gật đầu, hai hàng lông mày nhướng lên với vẻ ngây thơ.

March hoài nghi trước thái độ xoa dịu của anh. “Tôi chưa bao giờ sơn móng chân trước đây”, cô cáu kỉnh biện hộ. “Đơn giản vì nó là việc tốt nhất có thể làm lúc này.” Cô nhăn mặt.

Will nhìn xuống những móng chân vừa mới sơn. Anh thấy rõ March có đôi chân thật đẹp, thon dài với hình dáng hoàn hảo. Điều khiến nhịp tim anh đập nhanh chính là việc March đang ngồi cách anh mấy bước chân chỉ mặc trên người chiếc áo choàng tắm...!

“Rất đẹp”, anh lầm bầm cộc lốc, mắt kiên quyết quay trở lại với gương mặt của cô.

March nheo mắt nhìn anh, miệng bắt đầu mím lại, hai mắt đột nhiên ánh lên sự hóm hỉnh, tính hài hước rõ ràng giành chiến thắng khi bắt đầu cười khúc khích tự chế nhạo. “Tôi chưa bao giờ cảm thấy quá buồn cười trong đời mình”, cô tiếc nuối lắc đầu thừa nhận.

Anh cười toe toét. “Em chưa từng sao?”

“Chưa bao giờ”, cô thở dài. “Thật sự khó có thể khiến anh tin điều đó”, cô thêm vào với giọng lạnh nhạt. Will đủ can đảm ngồi xuống bàn ăn đối diện với sự vui vẻ nhẹ nhàng của March.

“Thế việc đó là gì?” Anh nghiêng đầu hướng đến đôi chân của cô.

“Nó cũng tức cười lắm”, cô làu bàu đáp lại. “Trông tôi cứ như một nàng công chúa được nuông chiều trong hậu cung!”

Will cảm thấy lồng ngực mình chông chênh trước hình ảnh được tạo ra từ ý nghĩ đó. Anh không bận tâm hậu cung đó của ai! Miễn sao người đó là March...

“Tôi sẽ chùi nó đi một lần nữa...” March vội nói khi dường như nhận ra mình đã thiếu thận trọng, “... nhưng việc chùi rửa nước sơn sẽ làm hư móng tay của tôi, vì thế sau đó tôi sẽ phải bắt đầu lại, và...”

“Anh có thể giúp em, nếu em muốn”, Will nhẹ nhàng xen vào, cùng thời điểm đó cũng hy vọng sự háo hức được chạm đến bất cứ phần nào trên cơ thể của cô không thể hiện quá rõ ràng.

March phân vân nhìn anh, hai gò má từ từ đỏ ửng lên. “Không, tôi... tôi nghĩ mình sẽ lên lầu ăn mặc tử tế, điều đó cũng có thể giải quyết vấn đề này”, cô ngập ngừng nói.

“Thật đáng tiếc”, anh khẽ lầm bầm tiếc nuối.

“Sao cơ?”

“Không có gì.” Anh lắc đầu, mỉm cười với cô.

Cô đột ngột đứng dậy. “À... trong khi tôi đi, anh tự pha cà phê cho mình nhé, nếu anh muốn”, cô nói nhanh. “Tôi sẽ không đi lâu đâu.”

Cô vội vã rời khỏi phòng.

Như thể con quỷ của anh bám theo sát gót cô...!

Will cau mày khi đứng dậy chuẩn bị bình cà phê, anh biết chính xác tất cả mọi thứ được cất ở đâu từ những lần viếng thăm trước.

Có phải buổi tối hôm đó đã khiến March phiền muộn trong mấy ngày qua? Có phải sự đam mê mà cả hai đều cảm thấy rõ ràng bằng cách này hay cách khác đã khiến cô hoảng sợ?

Nó cũng khiến anh hoảng sợ - mặc dù có lẽ không giống cách làm March sợ hãi!

Anh đã ba mươi bảy tuổi, từng có vài mối quan hệ thân mật trong suốt mười lăm năm qua hay hơn gì đó, nhưng không có bất cứ người phụ nữ nào khơi dậy bản năng bảo vệ trong anh như March cả.

Đó là cảm xúc kỳ lạ nhất mà anh từng biết, anh muốn chăm sóc cô, đảm bảo không ai làm tổn thương cô, cùng một lúc anh muốn làm tình với cô cho đến khi cô thét lên xin buông tha!

Nếu March còn cảm thấy một phần mười của sự bối rối, thì có lẽ cô phải trở nên quá lạnh lùng với anh hôm tối thứ Sáu!

Mặc dù sự bối rối của anh đã không ngăn bản thân đưa ra bất cứ lời xin lỗi nào trong tối nay khiến anh có thể đến nhà gặp cô...

“Ô, hay thật, anh đã pha cà phê.” Mười phút sau, March phấn khởi bước vào phòng bếp, dường như đã vượt qua sự bối rối khi nãy, tóc cô đã sấy khô và rũ xuống đen óng ánh sau lưng, cô đang mặc chiếc áo thun ngắn tay màu trắng cùng chiếc quần jean vừa khít, đôi chân - có lẽ những móng chân được sơn kia - ẩn trong đôi bốt cổ cao tới mắt cá bằng da màu lục. “Không có gì mới mẻ phải không?” Cô gợi ý trêu đùa khi thấy ánh mắt của Will nấn ná ở phía dưới.

Anh lắc đầu. “Anh chỉ chưa bao giờ nhìn thấy một đôi bốt màu lục trước đây.”

“Trong tiệm họ cũng có đôi màu đỏ hay màu lam, nhưng tôi đã chọn màu lục”, cô mỉm cười nói với anh, tiếp tục đổ cà phê vào hai cốc. “Anh có biết mình là người đầu tiên tôi nói chuyện kể từ sáng hôm qua lúc May rời đi không?”, cô tiếp tục gợi chuyện. “Tôi chưa từng ở đây một mình. Tôi chưa từng nhận ra chúng ta đứng trên đồi lại thấy xa xăm như thế nào”, cô đăm chiêu nói thêm. “Thực ra, điều khiến tôi thấy thoải mái là nhận ra anh bận việc trong phòng vào buổi tối.” Cô mỉm cười nhìn anh khi đem hai cốc cà phê đến bàn.

Will cười toe toét. “Thật vui khi biết anh cũng hữu dụng trong việc gì đó!” ít nhất bây giờ anh đã biết lý do rốt cuộc mình được mời vào trong!

Cô nhăn mặt ngồi xuống. “Không thành công rồi, tôi sẽ thừa nhận! Tôi đang cố gắng xin lỗi về cách cư xử của mình vài ngày trước.” Cô lắc đầu. “Tôi đã đối xử khiếm nhã với anh vào tối thứ Sáu”, cô thêm vào với giọng khàn khàn, “và thành thật mà nói thì tôi đã tránh anh kể từ lúc đó”, cô khẽ thừa nhận, đưa cốc cà phê lên miệng.

Sự trung thực của March là một điều khác hoàn toàn ném thẳng vào anh, Will nín thở nhận ra, đang tự hỏi có nên thừa nhận mình cũng cư xử như thế. Nhưng anh quyết định không nói ra. Điều đó sẽ bao hàm một lời giải thích từ phía anh mà ngay bây giờ anh thực sự chưa có đáp án.

“May nói có việc muốn bàn với anh”, anh gạt đi, thiết tha muốn quên đi sự khó chịu và bước tiếp. Anh vẫn không hình dung được nó như thế nào nhưng chắc chắn không thích cảm giác kỳ lạ có với March.

“Chị ấy đã nói thế sao?”, bây giờ tới lượt March cau mày. “Chị ấy có nói việc đó là gì không?”, cô hỏi thêm với sự thản nhiên không gạt được ai.

“Không, và anh không hỏi”, Will ngay lập tức khẳng định với cô. “Em có tin gì về cô ấy không? Mọi thứ tốt cả chứ?”

March thư giãn ngả lưng ra ghế, một nụ cười đang vờn trên môi, rõ ràng không khí bây giờ đã thoải mái hơn khi họ nói chuyện về chị gái cô và không còn đả động đến thái độ bối rối của cô vào tối thứ Sáu nữa. “Vâng, tôi có nhận được tin của chị ấy. Và chị ấy sẽ đi ăn với đạo diễn vào tối nay. Nhưng anh biết May mà”, cô trìu mến thêm vào. “Chị ấy bị thuyết phục rằng ông ta chỉ ra ngoài ăn tối để bỏ rơi chị ấy một cách nhẹ nhàng.”

“Nghe có vẻ giống May”, anh cười khúc khích thừa nhận.

March nhìn anh trêu chọc. “Anh thích May phải không?”

“Anh thích cả hai chị em”, anh kiên quyết sửa lại. “Thậm chí là January... dù anh chưa bao giờ gặp cô ấy! Nhưng Max là bạn tốt của anh hơn hai mươi năm qua, vì thế bất cứ người phụ nữ nào cậu ấy yêu và muốn kết hôn đều ổn với anh.” Ngoài ra, nếu January là người giống như hai chị em còn lại của nhà Calendar thì anh không thể ngăn được lòng ghen tị với Max về vận may của cậu ta!

Cô gật đầu. “Anh nghĩ Jude Marshall sẽ phản ứng như thế nào đối với đơn từ chức của Max?”

Will suy nghĩ về vấn đề này. Jude là một doanh nhân khôn ngoan và là người rất thành công, nhưng cả ba người đàn ông đã là bạn kể từ những ngày ngồi trên ghế nhà trường...

“Anh không nghĩ Jude sẽ để một điều nhỏ nhặt như việc chọn vợ của Max ảnh hưởng đến lòng tin đối với luật sư của cậu ta”, anh trả lời thành thật. “Anh nghĩ cậu ta sẽ không chấp nhận đơn từ chức của Max”, anh giải thích khi March trông có vẻ khó hiểu.

“Anh không nghĩ thế sao?” Giờ thì trông cô khá kinh ngạc.

“Em biết đó, Jude không phải là quái vật như em nghĩ”, Will nói với cô kèm theo nụ cười, biết ngay khi những từ đó thoát ra khỏi miệng là anh lại lần nữa nói sai, March nổi giận ngay tức khắc, hai mắt lấp lánh đầy thách thức.

“Anh bị bắt buộc nói như thế phải không?” cô khinh miệt. “Rốt cuộc, anh là một người bạn nữa của hắn!”

Chết tiệt thật, đây là việc khó khăn! Giống như đi xuyên qua một bãi mìn mà không có dấu hiện nào cho biết nơi phát nổ có thể xảy ra!

Nó thực sự đáng giá sao?

Quái quỷ, đúng như thế!

Nếu việc ở cùng với March ít thoải mái thì chắc chắn tốt hơn anh không nên ở cùng cô. Hai ngày qua là khoảng thời gian nhàm chán nhất mà anh đã từng trải qua, thậm chí công việc không tạo hứng thú cho anh như trước khi những ý nghĩa về March cứ lẩn quẩn trong đầu. Tất cả đều không có kết luận hay câu trả lời nào để anh biết tại sao mình lại cảm thấy như thế...

“Có thể sẽ tốt hơn nếu chúng ta không thảo luận về Jude”, anh bắt đầu với vẻ mặt cau có.

“Anh đã nói chuyện với hắn ta rồi phải không?” March đáp lại gay gắt.

Thực tế, anh đã nói chuyện với Jude ngày hôm trước. Nhưng bây giờ anh nghĩ việc mình không nói cho March biết dự định đến Anh của Jude sẽ khiến cô vừa lòng.

Đáng lẽ ra anh nên nghĩ ngược lại!

Cũng như việc nói cho cô nghe về những bức tranh anh đã gửi cho Graham ở London sẽ không khiến cô hài lòng!

Không, anh quyết định, cả hai việc đó có thể chờ cho đến khi May trở về vào ngày mai. May có khả năng xoa dịu March - và nếu thất bại, dù sao cô ấy luôn có thể đứng giữa họ khi March cố chống đối anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.