Đã Kết Nối WiFi Nhà Anh, Em Chính Là Người Của Anh

Chương 60: Đám Cưới Thế Kỉ




Editor: Thơ Thơ

"Người ngoài thật sao?" Lưu Ký dời ánh mắt đến trên người của Lưu Lăng, từ tốn nói: "Nếu tốn đế không phải là hoàng thống ta, chỉ là người ngoài, 『 không phải là Lưu thị, không phải Đế vương 』, chuyện Lưu Lăng phục tích căn bản là không thể được, như vậy vì sao ngươi lại sợ hắn như thế? Cần phải đuổi tận giết tuyệt như thế? Chẳng lẽ ngày đó ở bên trong miếu thái bá, chuyện rỉ máu nhận thân, quả thật có phiền não khác? Cho nên để cho ngươi sợ hãi vội vàng trừ bỏ hắn?"

Lưu Hâm nghe xong, lập tức nổi giận nói: "Cái gì buồn phiền khác? Trên thực tế, hắn căn bản cũng không phải là huynh đệ với trẫm! Hoàng Thái Thúc lại khăng khăng một mực, vẫn ủng hộ cho hắn, trẫm có thể nào tha cho hắn còn tại thế?"

Lưu Ký nói: "ngược lại Bổn vương cho là hoàng thượng và Hoàng Thái Phi làm việc quá mức khả nghi, một mặt là vội vàng hủy thi diệt tích, một mặt khác cũng vội vàng nhổ cỏ tận gốc......, từng chuyện này, thật làm Bổn vương cảm giác nghi hoặc sâu sắc không thôi, vì vậy, Bổn vương tính toán ở ngày sinh của Thái Tổ, trước Chư Vương nhắc tới, xác nhận tốn đế có phải huyết mạch hoàng tộc ta hay không......"

Lời còn chưa nói hết, Lưu Hâm cũng không nhịn được nữa, hắn lớn tiếng mắng: "Cần tra xét gì nữa? Hôm nay Trẫm liền giết chết ngươi rồi! Xong hết mọi chuyện!" Ngay sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, "Hàn tướng quân nghe lệnh!"

Hàn tướng quân lập tức tiến lên ôm quyền nói: "Thần ở đây." Thotho_

Lưu Hâm đang muốn hạ lệnh công kích, lúc này Lâm Dương nhi lại vội vàng kề bên người Lưu Hâm, nhỏ giọng khuyên nhủ: "xin Hoàng thượng bớt giận, ngàn vạn đừng trúng mưu kế Ninh Vương! Lúc này địch nhiều ta ít, nếu như ngươi tuỳ tiện phát động lệnh công kích, vừa lúc để cho bọn họ có lý do đánh trả, một khi phe ta rơi xuống thất bại, bọn họ tuyệt đối sẽ không chút do dự giết chết ngươi......, nhưng nếu đến nông nỗi đó, không phải tốn đế phục tích, chính là Ninh Vương lên ngôi.........."

Một câu nói thức tỉnh người trong mộng!

Lưu Hâm nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, thu lại đầy tức giận trong đầu. Hắn thần tốc khôi phục dĩ vãng âm trầm, cẩn thận suy nghĩ sâu xa......, luôn mãi cân nhắc châm chước, Lâm Dương nhi nói một chút cũng không sai, tốn đế cũng không có khuyết điểm, vậy mà hắn lại suất binh công kích hắn trước. Đây có thể khiến Ninh Vương tìm được cớ, lấy hắn thất đức bất hiếu, làm trái danh hiệu Hoàng thái hậu, xuất binh trợ giúp tốn đế, kết hợp binh lực hai phe, nhân cơ hội trừ đi vị Hoàng thượng là hắn. Tốn đế Lưu Lăng cũng không phải là hoàng thống Lưu thị có thể nào phục tích chứ? Hắn vị Hoàng thượng này chết bởi chiến loạn. Như vậy giang sơn sẽ rơi vào ai tay? Tất cả đều là mưu kế Ninh Vương Lưu Ký muốn cướp lấy ngôi vị Hoàng đế!

Hắn nhất thời tức giận, suýt nữa trúng gian kế của người khác.

Lưu Hâm quay đầu lại mới nói với Lâm Dương: "Quận quân tới trước Long dư chờ đợi đi. Trẫm lập tức tới ngay."

Giờ phút này, thái độ hắn đối với nàng cũng có vẻ nhu hòa rất nhiều, từ biệt vừa mới hung ác. Thotho_

"Như vậy, Dương nhi cáo lui." Lâm Dương nhi vén áo thi lễ, liền lui xuống.

Nàng mang theo thị tỳ Hương Lan, dịch bước lên Long dư. Sau đó, vén lên màn cửa sổ, ngước mắt nhìn Từ Đường Vệ gia trước mặt. Ba vị hoàng tộc luôn luôn bị vây đối chọi gay gắt.

Nếu thật ngược lại Ninh Vương ủng hộ tốn đế, đối với Lưu Hâm mà nói, là bất lợi lớn. Đến tột cùng Ninh Vương đang suy nghĩ gì? Hắn là thật lòng muốn ủng hộ tốn đế, hay là đang lợi dụng thế cục?

Đang than nhẹ ở bên trong, lúc này Hương Lan lại nhét một tờ giấy tới đây cho nàng, nhỏ giọng nói: "Quận quân, đây là Đổng Khanh thừa dịp loạn đưa tới, là cho ngươi."

Lâm Dương nhi nghe xong, lập tức cho lấy tờ giấy qua, vừa mở ra, nhìn thấy câu chữ bên trong, cũng trầm mặt, sau đó nhanh chóng xé tờ giấy thành mảnh nhỏ.

Đổng Khanh nhất định là viết câu chữ khiến quận Quân tức giận. Hương Lan lập tức nổi giận mắng: "Đổng Khanh chết tiệt kia đang viết những gì, lại chọc cho quận quân không vui?"

Lâm Dương nhi cười như không cười nói: "Nàng khuyên ta, khi còn có cơ hội, rời khỏi hoàng cung, đi đến chùa quy ẩn tu hành, sau đó một đời hành thiện, để rửa sạch tội nghiệt Lâm Dương nhi ta tự thân mắc phải! Nàng còn muốn ta tự giải quyết cho tốt đấy." Thotho_

Nghe vậy, Hương Lan nhanh chóng liếc nàng một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "ngược lại nô tỳ cảm thấy thoát khỏi hoàng cung là một ý kiến hay! Quận quân lần này đi, là phải bị sắc lập làm hoàng hậu đó. Hoàng thượng người này âm trầm khó dò, hỉ nộ vô thường, là một nam nhân vô cùng đáng sợ. Hắn mới vừa lộ ra bộ dáng rất muốn giết chết quận quân, không chút lưu tình, hung hăng tát ngươi một cái tát, lúc ấy ánh mắt thật âm độc, Hương Lan hồi tưởng lại, liền cảm thấy sợ hãi không dứt, nếu quận quân thật làm hoàng hậu của nam nhân như vậy, về sau phải chiến đấu sống qua ngày........., thay vì rơi vào tình cảnh như vậy, chẳng nghe lời Đổng Khanh nói, thời điểm thừa dịp còn có thể, thoát khỏi hoàng cung, thoát khỏi hoàng thượng đáng sợ kia......."

Lúc này, đáy mắt Lâm Dương nhi cũng lộ ra một tia thâm trầm hận ý thấu xương, cắn răng nói: "vốn tưởng rằng lần này xuất cung, có thể cùng Thiên Quân kết làm phu thê, một đời gần nhau. Đổng Khanh nữ nhân chết tiệt kia, lại sớm một bước khích bác tình cảm ta cùng Thiên Quân trước kia, để cho hắn sinh ra hoài nghi đối với ta......, bây giờ lại mèo khóc chuột giả từ bi, khuyên ta rời khỏi hoàng cung sao?"

"Mất đi Thiên Quân, ta đã cái gì cũng không có...... Không! Lâm Dương nhi ta còn là một Thiên Mệnh hoàng hậu, ta muốn lên làm hoàng hậu, sau đó hung hăng trả thù Đổng Khanh, còn muốn trả thù cô phụ ta một mảnh thâm tình, Lưu Lăng đối với ta vô tình vô ý, ta muốn làm cho bọn họ thống khổ đến không muốn sống, một đời một kiếp đều phải hối hận, đối với chuyện Lâm Dương nhi ta làm cảm thấy cực kỳ hối hận không thôi!"

"Như vậy quận quân định làm gì?" Hương Lan hỏi.

Lời vừa mới dứt xuống, lại thấy rèm cửa xe đột nhiên bị vén lên, ngay sau đó, Lưu Hâm cúi người, đi vào ngồi. Thotho_

Hương Lan thấy thế, lập tức hoạt động thân thể, nhanh chóng xuống Long dư, sau đó vén áo thi lễ nói với Lưu Hâm: "Nô tỳ cáo lui."

Chốc lát, ở trong Long dư, chỉ còn lại hai người Lưu Hâm cùng Lâm Dương nhi.

Trong xe ngựa, khóe miệng Lưu Hâm nhếch lên, hơi mỉm cười nói với nàng: "Ngươi mới vừa lên tiếng nhắc nhở trẫm, ngăn cản trẫm trong cơn giận dữ, thiếu một chút đi nhầm một bước đường, ngươi biểu hiện tốt, sau khi hồi cung, trẫm có thưởng lớn!"

Lời tuy nói như vậy, lại không thấy đáy mắt hắn có chứa bất kỳ một tia tình cảm nào.

Lâm Dương nhi ép người xuống, kính cẩn nói: "Dương nhi khấu tạ hoàng thượng!"

Lưu Hâm giơ tay lên nói: "Đứng lên đi, bên trong Long dư không có những người khác, quận quân không cần đa lễ như thế."

Lâm Dương nhi lại vẫn duy trì hèn nhát bỉ ổi nói: "Dương nhi không dám."

Lúc này, Lưu Hâm lại cười ha ha mấy tiếng, nói: "Không dám là tốt rồi! Ngươi tuyệt đối đừng quá coi mình thành thứ gì to tát rồi." Thotho_

Lưu Hâm nói tiếp: "Lâm Dương nhi ngươi là một người thông minh, tâm ý trẫm, ngươi rất biết suy đoán......"

Lâm Dương nhi rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Thánh ý khó dò, tâm tư của hoàng thượng, sao Dương nhi biết được đây?"

Lời Lâm Dương nhi nói vẫn còn vừa dứt, Lưu Hâm lại đưa tay dùng sức nắm được cằm của nàng, buộc nàng không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt hắn lạnh lùng vô tình, hắn lạnh lẽo cười nói: "Đừng tưởng rằng trẫm không hiểu được ngươi đang đánh mưu ma chước quỷ gì? Bằng vào gương mặt này của ngươi, cùng tỷ muội Đậu Nguyên Nguyên ta nghiêng nước nghiêng thành còn kém xa; ngay cả Đổng Khanh không chút phấn son, một vẻ ngụy nương đáng chết, ngươi cũng không bì kịp nàng......., lấy dung mạo tư sắc của ngươi, ngay cả tư cách làm ấm giường Lưu Hâm ta cũng không có, sắc lập ngươi là hoàng hậu, chỉ bởi vì ngươi là Thiên Mệnh hoàng hậu, trong lòng ngươi biết rõ. Đến tột cùng ngươi có phải Thiên Mệnh thật vậy hay không? Ngươi chứng minh cho Lưu Hâm ta xem, nhưng nếu ngôi vị Hoàng đế của trẫm không yên, người đầu tiên giết chính là Thừa Ân ngươi Thánh mẫu Dương nữ hoàng hậu nương nương dân gian đồn đãi."

Nàng còn chưa làm hoàng hậu, hắn đã đe dọa nàng......

Nam nhân nàng một lòng ái mộ  bị Đổng Khanh  khích bác, đã chán ghét mà vứt bỏ nàng, chuyện cho tới bây giờ, nàng đã không có đường lui.

Lâm Dương nhi che giấu hận ý trong đáy mắt, nhỏ giọng nói: "chuyện chim xanh tự cháy rơi xuống bầu trời Hoàng Lăng, hoàng thượng tự mình đi xem xét qua rồi hả?" Thotho_

Lưu Hâm nghe xong, quả nhiên buông cằm của nàng ra, lui thân thể về phía sau, tựa vào trên nệm êm, sau đó từ từ mở miệng nói: "Tìm được mấy con Yến Tước thiêu đốt rơi xuống trên mặt đất, trừ bỏ đốt trọi bên ngoài, trên người của chim tước còn mang theo hơi hỏa lân."

Lâm Dương nhi thừa dịp nói: "Tin tưởng hoàng thượng đã hiểu, chim tước tự bốc cháy tuyệt đối không phải là dị tượng trời hiện ra, mà là người cố ý....... Dương nhi ở Phủ Ninh Vương từng nghe nói qua chuyện long bào tự cháy, lúc ấy vẫn lấy làm ngạc nhiên đây?"

Lấy phương pháp lân trắng gặp nhiệt tự cháy, Đổng Khanh đã từng làm qua một chiêu này.

"Nói chuyện không cần rẽ ngoặt như vậy, khiến trẫm nghe được không đau không vui, không phải là ngươi đang ám chỉ, dị tượng bầu trời Hoàng Lăng là chuyện tốt Đổng Khanh làm ở dưới, nàng cố ý giở trò quỷ, trẫm há có thể không hiểu sao? Chỉ là......." đầu ngón tay Lưu Hâm nhẹ nhàng gõ bệ cửa sổ, hai mắt lộ ra vô cùng sắc bén nói: "Bây giờ kẻ địch uy hiếp lớn nhất đối với Lưu Hâm ta không phải Đổng Khanh vô quan vô chức, cũng không phải là Lưu Lăng xuất thân không rõ, mà là Lưu Ký con của Huệ Đế! Hắn ỷ vào các vị thúc bá thương yêu, lại ngang ngược càn rỡ đến đây, lại dám giơ đao kiếm về phía trẫm, trẫm có thể nào tha cho hắn nữa đấy?"

Bởi vì Ninh Vương đột nhiên xuất hiện, không chỉ làm hư chuyện tốt của hắn, còn làm cho hắn mặt xám mày tro, cơn giận này, hắn có thể nào nuốt xuống đây?

Lâm Dương nhi dịu dàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng đừng tức giận, hôm nay Ninh Vương như thế, đó là bởi vì ý nghĩ của hắn cùng Hoàng Thái Thúc là giống nhau, bọn họ cho là tốn đế Lưu Lăng chính là hoàng tự Lưu thị........" Thotho_

Lời còn chưa nói hết, liền bị Lưu Hâm cắt đứt, hắn mau lẹ nói: "trước mặt mọi người rỉ máu nhận thân bên trong miếu Thái Bá, lúc ấy trẫm chính mắt thấy, máu trên người Lưu Lăng cùng Thái hậu bài xích lẫn nhau rồi, hắn là Nhi tử của Kim thị, một nhà nông xuất thân ti tiện, hắn có thể phục tích cái gì? Trẫm quyết định giết chết hắn, không phải là muốn cắt đứt niệm tưởng của Hoàng Thái Thúc......"

Nói tới chỗ này, vậy mà hắn lại nặng nề vỗ trên cửa, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Dương, lạnh giọng cảnh cáo: "không phải ngươi muốn lợi dụng trẫm tới thay ngươi báo thù huyết hận sao? Hừ! Muốn mượn đao giết người? Trẫm há có thể tùy ngươi đùa nghịch sao?"

Hắn lại đột nhiên giận dữ, Lâm Dương nhi bị sợ đến co rụt lại lui về phía sau, vội vàng nói: "Không phải như vậy, có lẽ hoàng thượng không biết Hoàng Thái Thúc phái một vị danh y tới chuyên trách giúp tốn đế trị liệu miệng vết thương, vị danh y kia nói cho Hoàng Thái Thúc một chuyện, ngày đó ở bên trong miếu thái bá rỉ máu nghiệm thân, trên thực tế nghiệm chứng kết quả ra ngoài, cũng không chính xác, mà Hoàng Thái Thúc tin...... Cho nên hắn mới có ý niệm trợ giúp tốn đế phục tích! Chuyện này rất quan trọng, trực tiếp ảnh hưởng củng cố đế vị, hoàng thượng không thể không thận trọng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.