Dạ Huyết

Chương 5




Vào lúc đó, Grogtar nổi da gà khắp người.

‘Cái gì thế này?’

Các giác quan chiến binh của Grogtar đã được huấn luyện đến cực hạn đang kêu gào cảnh báo cho hắn về một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm

‘Một thứ gì đó vô cùng kinh khủng đang đến đây’

Thình thịch

Nhịp tim của hắn vang ầm ầm như tiếng sấm dội thẳng vào màng nhĩ

‘Nếu mình không chuồn khỏi đây, mình sẽ chết’

Cảm giác của một chiến binh sắc bén như một lưỡi kiếm, và đôi khi phát huy khả năng dự đoán mạnh mẽ.

Giống như bây giờ.

‘…!’

Groktar thả cô gái xuống và nhanh chóng rút lui ra cửa với những chuyển động giống như động vật.

Boom!

Những mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi với một âm thanh điếc tai.

Từng con một, những con Orc rút lui ra đằng sau tù trưởng của chúng

‘…!’

Groktar, nhìn chằm chằm vào phía trước mà không nói nên lời, cẩn thận không dám thở mạnh

‘Một nguồn năng lượng khác thường. ‘

Một người đàn ông hắn chưa từng gặp qua đang đứng ở đó, ngay tại chỗ người phụ nữ

Mắt Groktar di chuyển nhẹ sang một bên.

Cửa sổ ở góc đối diện. Một phần của bức tường đã biến mất hoàn toàn, như thể bị tấn công bởi một vũ khí công thành.

‘Hắn ta đã phá cửa sổ sao?’

Thị giác của một chiến binh vĩ đại như Grogtar cũng không thể theo kịp những gì đã xảy ra.

‘…’

Trước sự xuất hiện bất ngờ của một kẻ thù mạnh, Groktar nuốt nước bọt.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương của hắn

Kiaaak!

Groktar ngước lên khi nghe tiếng gầm

Bên trên căn phòng này

Một kẻ thù khác chưa biết mặt đang lượn lờ trên đầu, giống như một con chim ưng đang săn tìm con mồi

‘Đây sẽ là một cuộc chiến khó khăn. ‘

Đôi mắt của Groktar đầy căng thẳng, nhiều hơn những gì hắn từng cảm thấy trước đây.

Kẻ thù đang quan sát tình trạng của người phụ nữ, giờ đã an toàn nhờ vào sự bảo vệ của hắn ta và người của cô ta

Groktar nói chuyện với kẻ thù.

“Ta là Groktar của tộc Lưỡi dao đỏ” ( lưỡi dao bé xíu =))))

Đó là lời chào của một chiến binh chỉ dành cho đối thủ có thể lấy mạng anh ta.

Groktar, người đã hoàn thành phần giới thiệu của mình, hỏi anh ta.

“Ngươi là ai?”

Jin-woo ngước lên và khẽ nói:

“Câm mồm lại và đợi ở đó”

‘Con người nói ngôn ngữ của Orc?’

Một khoảnh khắc bất ngờ.

Do áp lực quá lớn, tộc Orc, bao gồm Groktar, không dám di chuyển.

——

“Khụ khụ”

Jin-woo vỗ nhẹ vào lưng Jin-ah đang ho, và cẩn thận kiểm tra xem có chỗ nào bị thương không.

May mắn thay, không có thương tích nào đáng chú ý, ngoại trừ những dấu tay có thể nhìn thấy rõ trên cổ.

Jin-woo hỏi, với khuôn mặt nghiêm túc.

“Em có bị sao không?”

“Anh!”

Jin-ah ngừng ho và nước mắt bắt đầu chảy ra.

Jinwoo nhẹ nhàng xoa đầu Jin-ah như để an ủi đứa trẻ ngạc nhiên

‘Anh trai?’

‘Anh của Jin-ah?’

“Aah!’

Chỉ sau đó các sinh viên mới biết ai đang ở trước mặt họ.

Thợ săn hạng S, Sung Jinwoo

‘Chúng ta được cứu rồi!’

Các sinh viên bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt của Jin-woo.

Đây không phải là những giọt nước mắt tuyệt vọng và sợ hãi đã rơi ra trước đó, mà là một hỗn hợp của niềm vui và sự nhẹ nhõm.

“Hu Hu Hu”

“Không sao đâu. Giờ thì ổn rồi ”

Jin-woo xoa dịu cô em gái đang khóc và hít một hơi thật sâu.

Anh chỉ cảm nhận được dấu hiệu của 17 người còn sống trong toàn bộ ngôi trường

‘…’

Một bóng đen rơi xuống khuôn mặt vô cảm xúc của Jin-woo.

Anh cẩn thận tách Jin-ah, người đang bám chặt vào anh ra. Rồi triệu hồi các chiến binh bóng tối với số lượng tương đương với các học sinh

“Mọi người hãy đi theo các triệu hồi của tôi”

Các học sinh gật đầu và các chiến binh bế họ lên

Jin-Ah đặc biệt được giao cho Ygritte

“Xuống trước đi. Ta sẽ dọn dẹp ở đây”

Nếu đó là tình huống thông thường, Jin-ah sẽ bảo Jin-Woo đi cùng cô ấy, ngay cả khi anh ta là Thợ săn cấp S.

Tuy nhiện, lần này, cô không làm được

Khuôn mặt của Jinwoo quá đáng sợ

Jin-ah gật đầu.

Khi Jin-woo ra hiệu, những người lính giữ các học sinh lần lượt nhảy xuống cửa sổ vỡ.

Lũ Orc nao núng trước cảnh con mồi chạy trốn.

Jin-woo nhìn lại bọn chúng với một cái nhìn đáng sợ.

“Ta đã bảo các ngươi không được di chuyển”

Tất cả Orc dừng lại ngay lập tức. Không kẻ nào dám bất tuân khi phải đối diện với ánh mắt tàn bạo đó

Một trong những con Orc nhợt nhạt cẩn thận nhìn Grogtar

“Tù trưởng”

“Suỵt”

Grogtar đồng ý.

Đây không phải là lúc để chú ý đến những con mồi yếu đuối đó,

Một thợ săn đang ở ngay trước mặt chúng

Đã đến lúc chiến đấu và xác định ai là thợ săn và ai là con mồi.

‘Tuy nhiên … Ta không thể để con mồi đi.’

Hai người bảo vệ im lặng di chuyển khi Grogtar đưa ra gợi ý.

Jin-woo quay lại khi tất cả học sinh đã ra khỏi lớp một cách an toàn.

Jin-woo đã không đưa các học sinh ra khỏi lớp vì anh sợ họ bị tổn thương.

‘Đám Orc này…’

Anh tự tin mình có thể xử lý chúng trong nháy mắt.

Anh ấy chỉ không muốn cho em gái hoặc bất kỳ đứa trẻ nào khác biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Và bây giờ tất cả các con mắt/nhân chứng đã không còn

Các xiềng xích hạn chế hành động đã được gỡ bỏ

‘…’

Đầu của Jin-woo đột nhiên quay về phía cầu thang bên ngoài lớp học.

Hai con Orc, người tạo ra ít tiếng ồn nhất có thể, đang đi xuống.

‘Chúng đang đuổi theo bọn trẻ, nhưng không sao’

Anh đã gửi Ygritte đi cùng Jin-ah, và cả Kaisel đang bay trên trời nữa

‘Tất cả những gì còn lại là để đối phó với chúng’

Jin-woo thở ra nhẹ nhàng.

Không khí trở nên đặc quánh và nặng nề với mana.

Groktar hỏi lại.

“Ngươi là ai? Tại sao người lại biết ngôn ngữ của chúng ta”

Jin-woo đi chầm chậm về phía hắn, phớt lờ những lời của Groktar.

Ngay khi Groktar biết rằng Jin-woo không có ý định trả lời mình, hắn ta nhe hàm răng dài ra.

“Lên”

Những con Orc hung dữ, được lệnh bởi thủ lĩnh của chúng, lao về phía Jin-woo.

“Crreuk”

“Cruek”

Rồi thời gian dừng lại.

Jin-woo đi dạo qua những con Orc di chuyển chậm chạp như thể chúng bị đóng băng, đập chúng từng cái một.

Không cần phải lấy ra bất kỳ vũ khí nào

Chỉ cần sử dụng ngón tay của mình.

Bất cứ khi nào ngón tay của Jin-woo đi qua, đầu, vai, cổ tay, hai bên sườn và bụng của Orc nứt ra

Sau khi tiêu diệt hơn hai mươi con Orc trong nháy mắt,

Jin-woo đứng trước Groktar.

Grogtar, kẻ chỉ có thể theo dõi những tàn ảnh của Jinwoo, di chuyển đôi môi run rẩy

“Cái gì…”

Không có cơ hội vung thanh kiếm, hắn ăn một cú móc hàm bằng tay trái của Jinwoo và khẽ rên rỉ

“Puck”

Jinwoo đi thẳng đến chỗ Grogtar và đập đầu hắn vào tường của hành lang

Thud! Bang!

Một tiếng gầm lan ra hành lang trống rỗng.

Ánh mắt của Jin-woo quét qua cuối hành lang.

Hành lang đầy xác học sinh.

Đó là một cảnh tượng khốn khổ.

Tuy nhiên, Jin-woo không quay đầu đi mà khắc từng hình ảnh vào mắt anh.

Để bây giờ, để hỏi kẻ chịu trách nhiệm về tội ác này

Ánh mắt của Jin-woo quay trở lại Groktar.

“Tại sao?”

Giọng anh lạnh lùng.

“Tại sao các ngươi lại ám ảnh về việc giết người như vậy?”

Groktar, người đã mất ý chí chống cự, run rẩy trả lời.

“Giọng nói trong đầu tôi nói … Giết người …”

Jin-woo trông có vẻ nghi ngờ.

‘Giết người’

Anh đã nghe điều tương tự trước đây.

Nhưng vào thời điểm đó, từ ‘con người’ được hiểu là ‘thợ săn’.

Nhưng

Bây giờ theo những gì hắn ta nói, từ “con người” dường như có nghĩa đen là tất cả con người.

“Còn ta thì sao?”

Jin-woo hỏi lại.

“Ngươi có nghe thấy một giọng nói bảo ngươi giết ta không?”

Jin-woo nhìn hắn thật kỹ.

Grogtar, người chắc chắn nhìn vào mắt Jin-woo, lắc đầu như thể hắn ta đã tìm thấy thứ gì đó.

“Tha cho tôi … Làm ơn”

Một điều không tưởng

Chiến binh vĩ đại của tộc Orc đã bắt đầu rơi nước mắt như một đứa trẻ.

Nhìn một Grogtar đang sợ hai, Jinwoo đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo trong đầu.

‘Thật sao…’

‘Trong đầu của hắn ta, mình không phải con người’

‘Chà, không thành vấn đề’

Jin-woo không quan tâm hắn nghĩ gì về anh.

Chúng làm tổn thương con người, vì vậy chúng cần phải bị giết.

Grootar tiếp tục khóc nức nở vì những nỗi sợ hãi không chịu nổi và gục vai.

“Làm ơn … tha thứ cho tôi”

Jinwoo trả lời

“Ta sẽ tha thứ cho ngươi”

Rồi anh gọi dao găm của Quỷ vương trong tay phải.

“Nhưng mày đừng tưởng sẽ toàn mạng rời khỏi đây”





Đội tấn công của các Hiệp sĩ đã chứng kiến ​​trận chiến giữa quái vật nổ ra

“Huck!”

“Làm thế nào …”

‘Mình có thể gọi đây là một cuộc đột kích không?’

Những con kiến ​​dễ dàng áp đảo những con quái vật bất tử và bắt đầu ăn thịt chúng.

chomp chomp.

Những người thợ săn mở to mắt trước cảnh tượng kinh hoàng.

“Nhưng sẽ còn lại gì nếu họ ăn hết bọn chúng”

“Vậy ngay cả đá mana cũng …”

Các thợ săn giậm chân khi họ bất lực đứng nhìn viên đá mana cao cấp của một ma thú chui vào bụng một triệu hồi

Jeong Ye-rim nhảy ra.

“Thứ đó đắt lắm đấy!”

Một con kiến giận dữ cào vào tay cô khi cô cố gắng giành cơ thể một con ma cà rồng

“Ahh!”

Cô hét lên và bị đẩy lùi lại, cẳng tay bị cắt bởi những chiếc móng vuốt của con kiến

Bịch

“Ouch”

Cô ấy định đứng dậy, xoa xoa mông.

“Creuk”

Khi cô nhận ra, con kiến đã tấn công cô đang ở trước mặt cô

Nó mở cái hàm khổng lồ chi chít răng của nó trước mặt cô, như muốn cắn đầu cô.

Khuôn mặt của Jeong Ye-rim trở nên cứng đờ.

“Ah. Ah. ”

Sau đó.

Đột nhiên, Ber tóm lấy con kiến.

Ber mở miệng ra trước mặt con kiến, như con kiến ​​đã làm trước đó.

Và sau đó…

“Kiee Ee-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e.”

Ber gầm lên.

Con kiến ​​đang điên cuồng, không thể bắt gặp ánh mắt của Ber và dịu xuống một cách phục tùng.

“Kick…”

Khi 『Ber』 buông vai, nó vội vã rời đi

『Ber 』đến gần Jeong Ye-rim, người đang ngây người nhìn anh ta, và đưa tay ra.

‘uh…?’

Jeong Ye-rim nhanh chóng nắm tay anh ấy và cố gắng tự nâng mình lên với sự giúp đỡ của 『Ber 』

“Ồ, cảm ơn.”

Đôi môi cô ngừng nói.

Đó là vì ánh sáng xanh dịu ở đầu bàn tay của Ber.

“Phép thuật chữa trị?”

Đôi mắt của Jeong Ye-rim giãn ra.

Vết thương ở cánh tay đã lành ngay lập tức khi chạm vào ánh sáng xanh.

Ber xác nhận vết thương đã được chữa lành hoàn toàn, quay lại và hét lên với lũ kiến.

“Keek!”

Sau đó, những con kiến ​​ngừng ăn và bắt đầu di chuyển trở lại bên trong ngục tối.

Jeong Ye-rim, người nhìn vào lưng Ber, lẩm bẩm với chính mình.

“Làm thế nào một triệu hồi có thể chữa trị tốt hơn cả mình?”

—-

Các Thợ săn đã đến trường.

Những người thợ săn đi lên cầu thang, theo chỉ dẫn của la bàn ma thuật.

Một phản ứng sức mạnh ma thuật lớn đang đến từ hành lang tầng sáu.

Người đàn ông phụ trách các thợ săn quay lại và nói.

“Hãy cẩn thận”

Các thợ săn gật đầu.

Khi cuối cùng họ đã đến cuối tầng sáu, họ đã tìm thấy nó.

“Ôi!”

Xác của lũ Orc, bị chém thành hàng trăm mảnh, và một người đàn ông đang đứng trước chúng, lăm lăm trong tay một con dao găm đầy máu

‘Anh ấy là…’

Khi đôi mắt thủ lĩnh đội tấn công bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Jin-woo, anh gần như nghẹt thở

Nhưng anh đã tỉnh táo lại và nghe radio.

“Vâng. Thợ săn Sung Jinwoo đang ở đây”

Và khi anh nhìn xung quanh, anh lại báo cáo.

“Tình trạng nguy hiểm đã kết thúc”

Trans: Trần Lâm

Edit: Chưa có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.