Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 61: Nghiêm túc yêu anh (2)




Cậu ta hoảng hốt nhảy dựng lên, nhưng hình như con mèo đã bám vào ống quần của cậu ta, rồi đu luôn trên ấy.

Em trai Vương Đằng vừa hoảng hốt la lên, vừa giật lấy con dao từ tay mẹ, đâm túi bụi vào người con mèo mấy nhát, thân thể đầy thương tích của con mèo đã bị gỡ ra.

Cả nhà đều thở hổn hển, nhìn xác con mèo, rồi nhìn vết máu văng đầy nhà.

Lát sau, người đàn ông trung niên đấm một phát vào đầu cô con gái.

Người phụ nữ trung niên thì vội vàng đến che cho con: “Nó cũng bị thương mà, ông làm cái gì vậy!”

“Đều là do nó nhặt cái của nợ này về!”

“Đi chích ngừa, mẹ, mẹ gọi xe cấp cứu1đi, mau đến bệnh viện chích ngừa! Con mèo này chắc chắn đã bị dại!” Em gái Vương Đằng vừa khóc vừa gào lên.

Người đàn ông trung niên nhìn vết thương trên tay mình thì lại nổi điên, định vung nắm đấm lên.

“Mau gọi xe cấp cứu đi! Gọi xe cấp cứu đi!”

Người phụ nữ trung niên chặn phía trước ông ta, rồi hướng về phía em trai Vương Đằng và một hướng khác mà quát lên.

Em trai Vương Đằng chạy đến cạnh bàn học, cầm di động của mình lên, gọi điện.

“Méo!” Tiếng mèo kêu rợn người từ loa vang ra, âm lượng lớn đến mức mọi người đều nghe thấy.

Mọi hành động của cả gia đình đều khựng lại.

“Meo.”

“Ngáo!”

“Méo méo.”

Tiếng mèo kêu vang lại từ bốn phương tám8hương, giống như có một bầy mèo đang bao vây căn nhà này.

Tôi nhìn ra cửa sổ trên ban công.

Ngoài cửa sổ, từng bóng con mèo một nhảy lên cây, lên cửa sổ, đôi mắt chúng phát sáng trong đêm.

“Ma ám rồi! Ma ám rồi!” Em gái Vương Đằng vừa khóc, vừa run lẩy bẩy.

“Mày nhặt thứ gì về vậy hả? Rốt cuộc mày đã nhặt thứ gì về!” Cha của Vương Đằng càng điên tiết, túm lấy cổ áo con gái, liên tục ép hỏi, nhưng trong ánh mắt thì cũng lộ ra nét sợ hãi.

Hai cha con nhìn nhau, em gái Vương Đằng run bần bật, đũng quần đã ướt nhẹp, mùi khai bốc lên.

“Con không biết. Con chỉ nhặt được một con mèo hoang! Chỉ nhặt một2con mèo hoang! Nhặt ở dưới lầu! Nó đi theo! Nó bám theo con trước!” Cô ta khóc lóc, tâm trạng suy sụp, giọng nói mất kiểm soát, lúc thấp lúc cao.

Bà mẹ cũng bật khóc, ôm lấy cánh tay chồng, cả người bám sát vào ông ta, chỉ biết gào lên: “Làm sao đây?”

Cửa phòng Vương Đằng đột nhiên bị đóng lại rất mạnh, phát ra tiếng động cực lớn.

Em trai Vương Đằng nhào đến trước cửa phòng, vặn nắm cửa, gọi Vương Đằng, rồi đánh đấm, đụng cánh cửa.

“Anh mở cửa đi! Anh mau mở cửa ra! Vương Đằng! Anh đừng hòng trốn! Đừng mơ!” Vẻ mặt em trai Vương Đằng đang rất hung tợn, cậu ta nhìn thấy vết máu trên tay mình và dấu bàn tay4máu để lại trên mặt cửa thì hãi hùng lùi lại mấy bước.

Cậu ta lùi mãi đến chỗ cửa ra vào, giống như thình lình nhớ lại gì đó, tay liền tóm lấy nắm cửa, định mở cửa ra.

“Đừng mở cửa! Vương Xiển!” Người đàn ông trung niên quát lớn ngăn lại.

Nhưng tiếng quát của ông ta đã chậm một nhịp, cửa đã được mở ra.

Cánh cửa được mở ra đột ngột, em trai Vương Đằng liền nhìn thấy bầy mèo hoang tập trung trước cửa.

Màu lông của chúng khác nhau, hình thể cũng khác, tụ tập ngay cửa hệt như một tấm thảm lông nhiều màu sắc hỗn tạp.

Mọi con mèo đều ngẩng đầu lên ngay khoảnh khắc em trai Vương Đằng mở cửa ra, từng đôi mắt một nhìn trừng trừng em trai Vương Đằng.

Cậu ta sợ đến nhũn cả chân, ngồi thịch xuống đất.

Bầy mèo kia vẫn bất động, chỉ nhìn trừng trừng như thế.

Tiếng mèo kêu quái dị như đang động dục vẫn đang vang lên, còn bầy mèo trước cửa thì yên lặng đến quái gở.

Cha của Vương Đằng xông đến, định đóng cửa.

Nhưng ông ta mới chạy được mấy bước đã loạng choạng. Ông ta vấp phải xác con mèo mun kia.

Trên đất đang có rất nhiều máu của mèo mun, sàn nhà trở nên trơn trượt.

Cha của Vương Đằng chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn cái xác kia và vết máu bị kéo dài trên sàn nhà.

Đột nhiên đôi mắt ông ta trợn ngược, ngã ngửa ra đất.

Tựa như vừa nhận được một tín hiệu gì đó, bầy mèo hoang ngoài cửa xông vào, mèo hoang trên cửa sổ cũng phá cửa mà vào.

Mẹ và em gái của Vương Đằng vừa rú lên một tiếng thì cả hai đồng loạt ngã ra đất.

Em trai Vương Đằng bò lui về sau được mấy phân cũng ngã ra đất.

Tôi nhìn thấy họ đã tắt thở, ngực không còn phập phồng.

Họ đều bị đột tử.

Bầy mèo hoang kia xông vào cửa nhà, không biết con nào đã tông phải cánh cửa, cửa chính từ từ đóng lại.

Bầy mèo hoang bu lấy bốn cái xác, há miệng cắn lấy da thịt của họ, rồi rứt ra.

Cảnh tượng tôi nhìn thấy hệt như phim tài liệu về động vật ở thảo nguyên, cảnh báo săn, sư tử hung tợn xâu xé con mồi.

Thế nhưng, thứ đi săn không phải là dã thú to lớn, mà là một bầy mèo hoang, con mồi cùng không phải những động vật ăn cỏ như trâu dê, mà là con người.

Máu chảy xuống đất, bắt đầu lan rộng, thấm vào nền nhà. Có những con mèo hoang đang say sưa liếm máu tươi.

Ánh mắt tôi chuyển đến xác chết tan nát của con mèo kia.

Thứ tôi còn nhìn thấy chỉ là bàn chân trắng phau ấy. Bàn chân đó cũng nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ.

Cái xác bị những con mèo hoang khác che mất.

Trong nhà tràn ngập tiếng nhai nuốt, xương bị gặm, áo quần bị xé rách. Có con mèo ngẩng lên, liếp láp cái miệng đầy máu, rồi nhanh chóng vùi đầu vào ăn tiếp.

Dần dần đã có những con mèo hoang bỏ đi. Chúng nhảy ra từ lỗ thủng trên cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.

Âm thanh nhai nuốt ấy lại trở nên lớn hơn.

Xương bị chúng nhai sạch, không chừa lại một mẩu nào, cả máu trên sàn nhà cũng bị chúng liếm sạch sành sanh.

Đây không phải là mèo.

Trên thân chúng phát tán ra hơi thở dị thường, không phải mèo, cũng không phải ma.

Tôi đã có được phỏng đoán, chuyển ánh mắt qua xác của con mèo.

Sau khi xương của bốn người kia đều bị bầy mèo hoang ăn sạch, mấy con sau cùng cũng đã rời đi.

Còn lại trên đất chỉ có xác con mèo và những mảnh vải vụn.

Xác mèo bắt đầu cục cựa.

Những nơi bị thương tổn tựa như đã hình thành thịt mới, tự liền lại với nhau.

Nhưng quá trình tự phục hồi này không được hoàn hảo.

Con mèo bị gãy xương đứng dậy, thân thể nó không được cân đối, động tác cũng không nhịp nhàng.

Nó nhanh chóng ngã xuống đất.

Chân, đầu, tai và mắt nó đều đang cử động, mỗi tấc thịt trên người đều tự động di chuyển, tựa như có ý thức riêng.

Như một con sâu lông giãy giụa quằn quại một lát liền dừng lại.

Tôi nhìn thấy một linh hồn bay ra khỏi xác mèo. Dáng vẻ rất mờ, càng không thấy được mặt. Linh hồn ấy lại mang tâm trạng ngập tràn hạnh phúc và vui sướng rồi từ trần nhà bay ra ngoài.

Xác mèo lại cục cựa, lần này càng cựa quậy điên cuồng hơn, rồi giật bắn lên như điện giật, còn phát ra tiếng kêu quái dị.

Giãy giụa như thế được một lát, con mèo mới đứng dậy được.

Nó đi được vài bước thì té ngã, xoay xoay cái đầu, tựa như đang đấu tranh với chính mình.

Tôi nhìn thấy động tác của con mèo ngừng lại một lát, rồi chập chững như đang tập đi, chầm chậm xoay người, nhìn về phía phòng ngủ của Vương Đằng.

Nó từng bước tiến đến, đặt móng vuốt lên cửa, để lại vết móng trên ấy.

Nó kêu lên mấy tiếng đầy rợn người, nhưng lập tức ngậm lại.

Không có ai mở cửa.

Con mèo dùng móng vuốt cào lên cửa, không ngừng kêu, nhưng Vương Đằng vẫn không mở cửa.

Hình như nó đang còn rất yếu, mày mò như thế một lát sau thì nằm xuống đất rồi ngủ.

Tôi nhìn sang cửa phòng kia.

Trong nhà đã trở nên yên tĩnh. Có gió lùa vào từ lỗ hổng trên cửa sổ. Bên ngoài có tiếng động cơ từ dàn máy nóng của điều hòa, chốc chốc còn có tiếng xe cộ chạy qua và tiếng người nói chuyện.

Mùi máu đang từ từ tản đi, vết máu trên sàn nhà đã mờ dần, tựa như vết bẩn.

Tôi đến gần cửa phòng, muốn xuyên qua cửa để xem thử.

Dù không nhìn thấy Vương Đằng, tôi vẫn có thể xác định được anh ta có ở trong phòng hay không, có còn tỉnh táo hay không.

Bước chân tôi đã dừng lại.

Lạch cạch!

Nắm cửa bị vặn, cửa phòng được mở ra từng chút một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.