Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 54




Trên thực tế, khi kí kết hợp đồng với người có quyền tài sản, chúng tôi đều có giới thiệu về những thủ tục này, còn in mẫu quy trình phát cho từng người.

Có điều, chắc là không có nhiều người quan tâm đến những chuyện này. Phần lớn người ta đều chạy đến đồn cảnh sát khi nhớ ra sắp làm thủ tục rồi. Phần lớn những người như thế phải chạy đến mấy chuyến, mới hoàn thành được toàn bộ sự việc.

Hết cách, trước đó không tìm hiểu rõ quy trình, cứ tưởng chỉ cần cho vào túi đủng đỉnh đến đồn cảnh sát là nhân viên trong đồn quản lý về hộ khẩu liền lập nên một quy trình phục vụ cho họ luôn, làm gì có chuyện đó chứ? Ít nhất1cũng phải đem đủ mọi giấy tờ cần đem đến, đồn cảnh sát mới xử lý được.

Tôi nghe Tiểu Cổ nói vài câu, là đã biết cậu ta đã gặp phải chuyện gì.

“Thế bây giờ tôi đến đồn cảnh sát một chuyến nhé. Để tôi nói chuyện với người đó.” Tôi thấy khá đồng cảm với Tiểu Cổ.

Có Tiểu Cổ, có cả Chủ nhiệm Mao, mà vẫn phải gọi cho tôi, chắc là chuyện này khá là tế nhị.

“Cũng không cần. Anh đang ở thôn Sáu Công Nông à? Hay là để tôi đến gặp anh đi.” Tiểu Cổ nói: “Tôi đưa người đó đến, cũng chỉ cách mấy bước chân thôi. Người quản lý về hộ khẩu cũng đâu phải tôi, anh biết mà…”

Hình như sự tình khá là rắc rối.

“Gây chuyện ở đồn8cảnh sát à?” Tôi càng thấy đồng cảm hơn.

“Bên này còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ xử lý. Đến rồi tính sau.” Giọng của Tiểu Cổ cũng đầy chán ngán.

Ngắt máy rồi.

Tôi cất di động, chuẩn bị ra đợi ở cổng khu dân cư.

Tôi ngoảnh lại nhìn phòng nghiên cứu, ngẫm nghĩ, rồi dứt khoát để lại đây một bảng thông báo mà Tí Còi đã chia cho tôi.

“Đừng có gây ra chuyện gì đấy.” Tôi nhìn bảng thông báo, tự nói một mình.

Ban đầu tôi đã từng lo lắng rằng thôn Sáu Công Nông có một hồn ma như thế, khi giải tỏa sẽ rất khó khăn.

Sau đó khi tiếp xúc nhiều với Diệp Thanh thì nỗi lo này đã giảm xuống.

Không ngờ cuối cùng vẫn phải phiền lòng vì chuyện này.

Tôi2sợ Diệp Thanh sẽ giết người, cũng sợ sau khi giải tỏa, sẽ không còn chỗ để chứa chấp con quái vật ấy.

Tôi chậm rãi đi qua vị trí có cửa ra vào dị không gian, còn nán lại ở đó một lát.

Tôi có cảm giác mình đã bỏ sót điều gì đó.

Sau khi quá khứ thay đổi, cảm giác này còn mãnh liệt hơn.

Tôi quan sát xung quanh, lúc xoay đầu lại bị chóng mặt.

Tôi nhớ đến tiếng rống đã nghe được trong đêm ấy, nhớ đến vụ hỗn loạn trong trường đại học Dân Khánh sau đó.

Tại họa…

Tôi đi xuống cầu thang từng bước một.

Tai họa như vậy, nhưng tôi cứ có cảm giác sự tình như đang được che bởi một lớp màn.

Tựa như sau khi quá khứ thay đổi, tôi vẫn4chưa thể thích ứng với thế giới hiện thực như vậy.

Như thế chắc cũng là chuyện bình thường.

Bất kỳ ai cũng không thể thích ứng với thế giới mới trong thời gian ngắn.

Nhưng vẫn có gì đó…

“Lâm Kỳ…”

Tôi quay đầu lại, sau lưng không có gì cả.

Giọng nói ấy là của… Ngô Linh?

Cuộc gọi đó…

Ảnh chụp Nam Thiên…

Đột nhiên tôi có một dự cảm xấu.

Ngô Linh và Lưu Miểu phải đi giải quyết Lý Vũ, chỉ còn Cổ Mạch và Nam Cung Diệu ở lại.

Cổ Mạch hầu như không quan tâm mọi chuyện.

Nam Thiên lại làm ra chuyện như thế…

Tôi rút di động ra, lướt nhật kí cuộc gọi, tìm được tên của Nam Cung Diệu.

Tay tôi dừng lại trên phím gọi đi, không ấn xuống.

Nam Cung Diệu sẽ đi tìm Nam Thiên sao?

Đã tha cho Nam Thiên, bỏ qua chuyện ấy, hay là…

Rầm!

Tiếng động lớn làm tôi giật bắn người, thân thể loạng choạng, phải chụp lấy thanh vịn cầu thang.

Tim tôi đập dữ dội, cảm giác hụt hẫng hoang mang trước đó đã mất, thay vào đó là hãi hùng hoảng hốt.

Âm thanh khi nãy…

Két!

Tiếng thắng xe chói tai.

Tai nạn giao thông?

Tôi lập tức nhớ đến tai nạn đã gặp phải hơn một năm trước.

Ma giết người, tai nạn giao thông là thủ đoạn thường được dùng. Vì sẽ khiến người bình thường tưởng là tai nạn, ít có ai liên tưởng đến ma.

Không đúng, hiện tại chúng đâu cần ẩn nấp nữa.

Tôi co giò chạy nhanh xuống lầu.

Tôi đã nghe thấy tiếng la huyên náo của đám đông.

“Anh Kỳ.” Tí Còi cũng vừa khéo từ một tòa lầu khác đi lại.

“Tôi đi xem thử chuyện gì.” Tôi nói xong liền phóng đi ngay.

Tí Còi chạy theo sau tôi.

“Có phải do cái đèn xanh ấy không? Hướng ấy có đèn giao thông.” Tí Còi la với theo.

Là thế sao?

Lòng tôi vô cùng ngờ vực.

Hướng đám đông tụ tập và tránh đi là cực kỳ rõ ràng.

Có người đến hóng chuyện và cũng có không ít người vội vàng tránh xa.

Tí Còi đang thở hổn chạy theo tôi, hình như tôi còn nghe thấy cả tiếng của Quách Ngọc Khiết.

Tôi mặc kệ hết, chỉ cắm đầu chạy.

Ra khỏi khu dân cư, rồi quẹo cua thì trông thấy đám đông đang tụ tập.

Những người ấy đang hô khẩu hiệu, hình như muốn nâng chiếc xe ấy lên.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt giật liên tục.

Xe bồn!

“Mau tránh ra! Thủng rồi! Thủng rồi!” Bất chợt có người la lớn.

Những người đang giúp nâng chiếc xe lên đều buông tay, cuống quýt lùi lại.

Tôi nhìn thấy trong số họ còn có người cố kéo hai người khác lùi lại.

“Anh Kỳ.” Tí Còi đã đuổi kịp tôi, cũng muốn kéo tôi lùi lại.

Khí nóng đang bốc lên.

Không phải xe bồn, là xe vận chuyển nhựa đường!

Tí Còi định bỏ chạy đã dừng lại, há mồm trợn mắt: “Cái thứ này sao lại chạy đến đây? Ý?”

Tí Còi chỉ tay về một người đang được kéo đi: “Đó không phải là…”

Tôi đã nhìn thấy một người đang được kéo đi khác, giật bắn người.

“Chủ nhiệm Mao…” Tôi nhìn người phụ nữ trung niên nửa thân trên toàn là máu kia, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Tôi chầm chậm quay đầu lại.

Ánh mắt đang nhắm vào tôi, không đến từ hồn ma.

Tôi đã nhìn thấy một con mèo mun.

Mèo mun rất bình thường, nhưng ấn tượng của tôi đối với nó thì quá sâu đậm.

Mèo mun tựa như nở một nụ cười chế giễu, đổi từ tư thế ngồi sang đứng thẳng, men theo tường bao bước đi.

“Đứng lại!” Tôi xông đến.

Con mèo thong thả chạy đi, quay lại kêu meo meo với tôi.

Sự chế giễu, không một chút giấu giếm.

Tôi nghiến răng đuổi theo.

Mèo mun cũng không thể không tăng tốc, chỉ sau vài cú nhảy, từ tường bao đó nhảy ra một bức tường khác thì nó đã mất dạng.

Tôi không đuổi theo nữa, cảm thấy tức tối và cũng thấy khó hiểu.

Tại sao mèo mun lại xuất hiện ở đây?

Cả tai nạn khi nãy nữa…

Nghĩ đến đây, tôi liền chạy ngược trở lại.

Chủ nhiệm Mao, một người có quyền tài sản quen mắt, còn thiếu một người!

Người đang bị đè bên dưới chiếc xe là Tiểu Cổ!

Lúc tôi chạy ngược lại thì di động đổ chuông.

Tôi không nghe máy, chạy đến nơi xảy ra tai nạn, nhận thấy những người bu quanh đã lùi lại một quãng.

Nhóm Tí Còi đang vây quanh chủ nhiệm mao và người có quyền tài sản kia.

Tôi nhìn sang chiếc xe vận chuyển bị lật. Nhựa đường đang chảy xuống, phủ kín mặt đất, hoàn toàn không thể nhìn thấy người đang bị đè dưới xe.

Tôi vô cùng bàng hoàng.

Nếu không có thi thể, vậy tôi hoàn toàn không cứu sống được Tiểu Cổ.

Không, vẫn có thể thông qua cảnh mộng.

Bây giờ đi vào cảnh mộng, chỉ cần về lại mấy phút trước…

Chuông di động trở nên đầy phiền phức, khiến tôi không tài nào tập trung được.

Tôi lấy di động ra, nhìn thấy cái tên đang hiển thị trên máy là Cổ Mạch.

Cổ Mạch…

Cổ Mạch…

Trong lòng tôi trào ra dự cảm không lành.

Nhịp tim vẫn đang rất nhanh, nhưng lần này tôi còn cảm thấy hoảng sợ.

Tôi nhấp vào phím nghe máy.

“Lâm Kỳ, tôi đã nghe thấy âm thanh.” Vừa lên tiếng, Cổ Mạch nói ngay.

“Cổ…”

“Nghe tôi nói, tôi đã nghe thấy âm thanh rồi!” Cổ Mạch đang thở gấp, trong di động còn vang ra tạp âm.

Tôi nghe thấy tiếng còi của xe cấp cứu.

Anh ta không ở trong khách sạn.

“Âm thanh của thế giới ấy, bây giờ tôi đã nghe thấy rõ ràng! Ở đó…”

“Meo!”

Két!

Ầm!

Tiếng động chát chúa không ngừng cắt ngang lời của Cổ Mạch.

Đùng!

Tôi nghe thấy tiếng nổ.

Trong di động, bên tai, đều vang lại tiếng nổ.

Tôi sững sờ quay đầu qua.

Cách đây không xa, có một cột khói đang bốc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.