Đa Diện - Hollythealien

Chương 51: lục thiếu nhảy




Tác giả: Luna Huang

Sau đó vài ngày, Diệp Cẩn Huyên vận một thân lam sắc, áo nhạt như mây trời, váy đậm như biển sâu, phần ngực lại là bạch sắc thêu đóa hồng liên nở rộ và diệp văn cách điệu có tên <Thanh Thủy Lưu Niên> cùng Diệp Cẩn Huy xuất phủ đến Mỹ Vị Thiêm Hương.

Diệp Cẩn Huy thấy muội muội vui vẻ khi đám nam nhân nom nóp lo sợ tìm đường chạy trốn nên đặc biệt mượn cơ hội này đưa nàng đi xem một chút. Diệp Cẩn Huyên ngồi trên xe ngựa cầm cây quạt thêu ánh trăng soi bóng dưới nước lam sắc liên tục phe phảy nghe âm thanh bên ngoài cười khúc khích.

Bên ngoài vừa thấy Diệp Cẩn Huyên xuất môn trên đường phố trừ bỏ phái nữ thì cũng chỉ còn ông lão hoặc tiểu nam hài thôi. Đám nam tử sợ đến nỗi không dám bước chân ra đường, cả những tên đã có thê tử vẫn sợ như thường.

Người nào đang dạo phố hoặc ngồi trà lâu liền nép người vào trong khiến cho mình như vô hình vậy. Chỉ cần đưa mắt nhìn thoáng qua cũng sẽ thấy có người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, trên những gian nhà, tửu lâu...cửa sổ đồng loạt đóng a.

Diệp Cẩn Huy thấy vậy cũng là nhịn không được cười, muội muội hắn nào có đáng sợ như vậy. Mỹ Vị Thiêm Hương hôm nay là Đoan Mộc Chiến Khôi bao trọn nhầm chúc mừng Đoan Mộc Chiến Lẫm thú phi, mà bọn hắn còn chưa tới nên hiện tại vẫn trống rỗng a.

Diệp Cẩn Huyên được huynh trưởng đỡ xuống xe ngựa đã thấy Chúc Tôn Hữu đứng đó mỉm cười: "Tứ tiểu thư hảo."

"Chúc công tử hảo." Bước xuống xe, Diệp Cẩn Huyên tươi cười hồi đáp. Hiện nàng không mang mạn che mặt bởi nàng muốn đám nam nhân cách xa nàng ra một chút. Đột nhiên nàng cảm thấy thanh danh xấu cũng không tệ nha, dù gì vẫn tốt hơn tội danh hoàng hậu cùng người thông dâm nhiều.

Chúc Tôn Hữu không hề bị tin đồn kia ảnh hướng vẫn đối với nàng thân thiện như trước: "Biết tứ tiểu thư đến ta sớm chuẩn bị vài món cho tứ tiểu thư thưởng thức a."

"Tạ qua Chúc công tử." Diệp Cẩn Huyên phe phẩy cây quạt dịu dàng bước vào trong. Nàng được dẫn lên phòng lần trước. Đây là phòng chung của Diệp Cẩn Huy và Chúc Tôn Hữu.

Trên bàn quả là bày sẵn một món a. Giờ cũng không lo đến vết sẹo nữa nên thỏa mái mà dùng bữa. Nàng ngồi xuống nhìn món được đặt trong chung sứ trắng lùn lùn mập mập rất đáng yêu.

Chúc Tôn Hữu đứng bên cạnh giúp nàng nở nấp ra giới thiệu: "Đây là món "Phật Nhảy Tường" bên trong gồm có...(Nguyên liệu lên Google tra sẽ rõ)tứ tiểu thư thỉnh dùng."

Diệp Cẩn Huy ngồi bên cạnh nhếch môi nhìn khuôn mặt cười đến không biết gì của Chúc Tôn Hữu liền lắc đầu. Mấy hôm hắn không mang Diệp Cẩn Huyên đến Chúc Tôn Hữu liên miệng kêu ca đòi đến phủ gặp nàng.

Thế nhưng là Chúc gia không muốn có một nhi tức nhi Diệp Cẩn Huyên. Hắn lại không biết Chúc Tôn Hữu có thật tâm đối với muội muội mình hay không, vẫn là không nên để nàng gả.

"Chúc công tử cũng ngồi xuống dùng là tốt rồi." Diệp Cẩn Huyên nói xong bắt đầu dùng món ăn.

Chúc Tôn Hữu lại không như Diệp Cẩn Huy dám ngồi cạnh nàng, hắn chỉ là ngồi phía đối diện thôi. Tứ hôm biết được nàng có thể tự quyết định hôn sự của bản thân hắn liền cao hứng không thôi. Lần trước đến cầu thân bị Diệp Nghêu từ chối, nay lại đến phụ mẫu phản đối. Nếu tên hắn được viết vào thánh chỉ cho dù thế nào thì cũng không thể không tuân theo.

Bên ngoài đám hạ nhân bắt đầu chạy tới chạy lui bưng món ăn cho ba vương tử ở bên dưới lầu. Diệp Cẩn Huyên thầm nghĩ, chỉ có ba người mà thuê cả một tòa lâu có phí quá hay không? Mặc kệ, đó không phải chuyện nàng nên quản. Ca ca nàng có thêm không ít thu nhập nha.

Vô Sự cũng được chuẩn bị riêng một phần đang ở bên chân Diệp Cẩn Huyên ăn ngon lành. Chúc Tôn Hữu thấy nàng yêu Vô Sự như vậy liền nói: "Tứ tiểu thư còn muốn nuôi thêm không, phủ ta còn ba con được sinh cùng lúc với Vô Sự."

Khóe môi của Diệp Cẩn Huy co rút không ngừng. Hắn có nhớ lúc đó phải năn nỉ biết bao nhiêu Chúc Tôn Hữu mới chịu bán lại cho hắn thế mà giờ mở miệng muốn tặng cho muội muội hắn là ý gì?

"Chúc huynh thật không phúc hậu, lúc trước ta tiêu cả hơi sức bảy trăm lượng bạc mới mua được Vô Sự về tặng muội muội. Nay muội muội một câu cũng chưa nói người liền tặng thêm ba con là có ý tứ gì?"

Chúc Tôn Hữu bị hỏi đến nghẹn, hắn ho khan vài tiếng vuốt đuôi Diệp Cẩn Huy: "Diệp huynh làm sao có thể nói như vậy được." Lúc đó không tính nha, hắn còn chưa biêt hắn sẽ có ý với Diệp Cẩn Huyên cơ mà.

Diệp Cẩn Huyên khẽ cười từ chối: "Tạ qua ý tốt của Chúc công tử, ta chăm sóc một mình Vô Sự đã là rất vất vả rồi."

Lúc này tiểu nhị lại mang một món vào. Diệp Cẩn Huy dùng chiết phiến chỉ vào nói: "Đây là món "Cá Chép Vượt Long Môn" chúng ta mới nghĩ ra."

Diệp Cẩn Huyên nhìn theo liền thấy một con cá chép to mở miệng đầu ngẩng cao, đuôi hơi cong nằm trên đĩa. Phần thân được cạo sạch vảy, thân cắt thành từng khứa rồi cho vào chảo chiên lên. Ăn kèm với sốt chua ngọt rất vừa miệng.

Lúc này đột nhiên nghe được tiếng chuông trên chân của Vô Sự chạy xa. Diệp Cẩn Huyên thấy nó chạy theo tiểu nhị ra ngoài liền chạy theo nó, miệng không quên gọi: "Vô Sự đứng lại."

Diệp Cẩn Huy biết đám vương tử đang bên dưới dùng bữa lập tức cấm một mạn che mặt chạy theo giúp Diệp Cẩn Huyên mang lên. Dù gì người ta cũng là vương tử không thể đắc tội được.

Vô Sự nghe được chủ tử gọi khi nó đứng lại đã là chạy đến lưng chừng bậc thang rồi. Diệp Cẩn Huyên chau mày không vui: "Trở lại đây."

Vô Sự nhìn xuống dưới lại rồi cúi đầu tiếc nuối gì đó chạy về bên chủ tử. Âm thanh của Diệp Cẩn Huyên không to nhưng cả tòa lâu trống không nên mọi người có mặt nghe được rất rõ ràng.

Đoan Mộc Chiến Lẫm là người đầu tiên ngẩng mặt lên ngạc nhiên hỏi: "Là quận chúa sao? Hẹn ngày không bằng ngẫu nhiên, quận chúa cũng xuống chung vui với chúng ta."

Diệp Cẩn Huyên ôm một bụng nộ khí trừng mắt Vô Sự gây họa cho nàng rồi chậm rãi bước xuống. Diệp Cẩn Huy cùng Chúc Tôn Hữu chạy đến nghe được cùng là theo nàng bước xuống.

Nàng hơi cúi đầu không nhìn một ai cùng hai nam nhân hành lễ: "Gặp qua thái tử điện hạ, Cẩn vương gia, Niệm vương gia."

Đoan Mộc Chiên Khôi đảo mắt nhìn ba người thu lại vẻ ngạc nhiên ôn hòa nói: "Thật không nghĩ đến quận chúa cùng Diệp thiếu thân thuộc với Chúc lão bản như vậy." Xem ra chuyện cầu hôn lần trước không phải tin đồn rồi.

"Chúc công tử là mời thần nữ cùng đại ca đến thử món mới, lại là lỡ miệng quấy rối ba vị vương tử, thỉnh lượng thứ." Diệp Cẩn Huyên nói nhưng mắt vẫn là trừng Vô Sự.

Vô Sự ngồi bên cạnh chân Diệp Cẩn Huyên bày vẻ biết lỗi liền tực ăng ẳng cầu tha thứ. Thấy chủ tử vẫn còn tức giận nó liền dùng đầu cọ vào đôi hài thêu của nàng làm nũng. Đám nam nhân nhìn thấy hành động kia cũng nhịn không được khóe môi khẽ kéo lên.

Chúc Tôn Hữu bước lên lấy thân phận lão bản bồi tội: "Là tại hạ không chu toàn rồi, thỉnh ba vị vương tử không nên trách phạt."

Đoan Mộc Chiến Phàm lạnh nhạt mở miệng: "Bát hoàng là mời quận chúa cùng ngồi dùng bữa làm sao lại thành trách phạt rồi. Quận chúa cùng Chúc lão bản trái lại khách sáo."

"Dung mạo của thần nữ không được tốt sợ làm bẩn mắt ba vị điện hạ, vẫn là đi đầu cáo từ." Diệp Cẩn Huyên nói xong liền xoay người.

Diệp Cẩn Huy thấy thái độ dứt khoác của muội mình hắn liền cười nói: "Kỳ thực chúng ta cũng là đang dùng bữa, không tiếp tục quấy rối ba vị điện nữa, cáo từ." Nói xong hắn cũng bước theo muội muội mình.

"Diệp gia đây là không nể mặt bổn vương?" Đoan Mộc Chiến Lẫm nheo mắt lạnh giọng nhìn theo bóng lưng huynh muội Diệp gia.

Hai huynh muội nghe được bước chân cũng cứng lại không dám bước tiếp. Đồng loạt xoay người cung kính nói: "Tại hạ/thần nữ không dám."

Đoan Mộc Chiến Khôi mỉm cười giải hòa: "Nếu không dám liền đến đây cùng ngồi đi." Nhãn thần kia, thái độ kia hẳn là giận chuyện đó đi.

Thấy Diệp Cẩn Huyên vẫn không có ý bước đến hắn tiếp tục nói: "Quận chúa sẽ không phải để bụng chuyện lần trước chứ?" Hôm đó mỗi người một câu rất là không cho Diệp Cẩn Huyên một chút mặt mũi nào. Vẫn là bọn hắn có lỗi.

"Thái tử điện hạ đây là đang nói đến chuyện gì?" Diệp Cẩn Huyên giả ngốc phản vấn. Hắn không nói rõ nàng tuyệt không trả lời.

Đoan Mộc Chiến Lẫm bật cười to, nàng đúng là thông minh một câu đã áp hạ Đoan Mộc Chiến Khôi rồi: "Nếu Diệp tứ tiểu thư đã không nhớ liền không nhắc lại nữa, cùng dùng bữa thôi."

"Thần nữ đang cùng Chúc công tử dùng bữa sao lại có thể để Chúc công tử dùng một mình được, như vậy rất thất lễ a." Diệp Cẩn Huyên vẫn đứng đó chống chế không chịu bước đến cùng đám nam nhân kia ngồi.

Gương mặt tuấn tú của Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Đoan Mộc Chiến Phàm đều là đen lại trông rất khó coi. Đôi mày kiếm dán chặt vào nhau không rời, miệng muốn mở lại không biết nên nói thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.