Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 4




Vương Cường da đầu run lên, trong nội tâm kêu to:

- Không tốt, hai cái đều là giả dối, tiểu tử đáng giận.

Mũi chân điểm mặt đất một cái, thân hình Vương Cường liền muốn xông về trước.

Đao khí khiến lông tốc toàn thân người dựng thẳng vang lên, một cổ cảm giác nguy cơ mãnh liệt nổi lên trong lòng Vương Cường, bất chấp chạy thục mạng, Vương Cường quay người bổ ra một búa.

Tiếng nổ vang vọng, chiến phủ trong tay Vương Cường run rẩy, một cổ nguyên lực từ trong đao khí đối phương đánh úp lại, nguyên lực tiêu hao kịch liệt lúc trước khiến hắn thiếu chút nữa đã không nắm vững vũ khí của mình.

Vương Cường rống to một tiếng, toàn lực đánh xuống, rốt cục bổ tan đao khí, nhưng trước mặt hắn vẫn không hề thấy thân ảnh Lâm Tiêu đâu cả.

- Đáng giận, tiểu tử kia đến cùng ở đâu rồi?

Vương Cường cảm giác mình thật giống như bị một đôi mắt âm lãnh đang gắt gao chằm chằm vào vậy, toàn thân sợ hãi.

- Ta ở chỗ này.

Âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai Vương Cường, một đạo đao mang lăng lệ ác liệt từ một bên lại lần nữa đánh úp lại.

- Phá.

Vương Cường rống to một tiếng, chiến phủ chém ra, muốn lại lần nữa bổ ra công kích của Lâm Tiêu, nhưng uy lực một đao kia hiển nhiên vượt xa dự liệu của hắn, nguyên lực kịch liệt điên cuồng phún dũng mà ra, ẩn chưa luân hồi bốn mùa, lăng lệ ác liệt dị thường, trực tiếp phá vỡ phòng ngự bên ngoài thân hắn, chém ra trên người hắn một vết máu.

BOANG...

Vương Cường trước kia đã thi triển Phong Ma Loạn Vũ, tiêu hao đại lượng nguyên lực rốt cục không ngăn nổi nữa, chiến phủ trong tay văng ra ngoài, trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

- Ngươi thua.

Không đợi Vương Cường phản ứng, Lâm Tiêu lại bổ tới một đao, chiến đao màu đen lộ ra hàn mang sâm lãnh dừng lại trước trán hắn, đao khí lăng lệ ác liệt trực tiếp cắt đứt mấy sợi tóc trên trán hắn, theo gió bay xuống.

Ừng ực.

Dùng sức nuốt nước miếng một cái, trán Vương Cường đổ đầy mồ hôi, toàn thân nổi lên tầng tầng da gà.

Nếu như không phải Lâm Tiêu lưu thủ, chỉ sợ một đao kia đã sớm chém đầu hắn thành hai nửa, bị mất mạng tại chỗ rồi.

Yên tĩnh.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người rung động nhìn qua Lâm Tiêu dùng đao chỉ vào đầu Vương Cường trong khiêu chiến thất, trong nội tâm tràn đầy rung động vô tận.

Nếu như nói Lâm Tiêu đánh bại Hạ Nhất Minh chỉ khiến bọn hắn nhiều hơn một đề tài để nói chuyện ngoài tu luyện lúc trà dư tửu hậu, vậy thì ngay cả Vương Cương đã tu luyện một năm trong huấn luyện doanh, bài danh 121 trên bài danh ngọc bích cũng bại bởi Lâm Tiêu, khiến tất cả mọi người biết rõ, chỉ sợ một tuyệt thế thiên tài muốn từ từ bay lên trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh.

Người có thể vừa gia nhập Thiên Tài Huấn Luyện Doanh đã đánh bại được học viên học tập một năm, hơn nữa bài danh trên bài danh ngọc bích cũng không phải kế cuối, thành tựu sau này đều bất khả hạn lượng.

- Lần khiêu chiến này, Lâm Tiêu chiến thắng.

Mà ngay nhân viên công tác huấn luyện doanh quan chiến ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, lúc này mới tuyên bố kết quả khiêu chiến.

- Lâm Tiêu này thật sự là biến thái.

- Vừa rồi tàn ảnh phân thân chi pháp kia các ngươi có thấy rõ không, nếu như không phải ở bên ngoài quan chiến mà tự mình tham chiến thì chỉ sợ ta muốn phân biệt ra cái nào thật cái nào giả cũng không dễ dàng.

- Lại năm triệu lượng đến tay, tiền này cũng quá dễ kiếm đi.

- Ông trời, như vậy tính ra, Lâm Tiêu này vào hôm nay tổng cộng thắng tám triệu lượng.

- Tám triệu lượng ah, cứ như vậy đã bị Lâm Tiêu thắng rồi đem đi?

Vô số đệ tử đều nhịn không được sợ hãi thán phục, có sợ hãi thán phục thực lực Lâm Tiêu, cũng có sợ hãi thán phục tài phú kinh người mà Lâm Tiêu kiếm được.

Từ đó, trong lịch sử huấn luyện doanh, sẽ có thêm ví dụ người mới vừa tiến vào huấn luyện doanh đánh bại người cũ nữa rồi.

Lâm Tiêu bài danh 140 đánh bại Vương Cường bài danh 121.

Két.

Cửa phòng khiêu chiến thất mở ra, Lâm Tiêu từ trong khiêu chiến thất đi ra, sau khi Lâm Tiêu đi ra, Vương Cường mới được thất hồn lạc phách theo ra, tới tận giờ hắn vẫn không tin được mình rõ ràng bại bởi một tân nhân vừa mới gia nhập huấn luyện doanh.

- Sư đệ này của chúng ta thật là có thể ẩn nhẫn, rõ ràng che giấu thực lực.

Bọn người Lý Dật Phong khóe miệng mang cười, trong nội tâm đều rất vui thích, Lâm Tiêu với tư cách là đệ tử Võ Điện, danh khí càng lớn, bọn hắn tự nhiên cũng cao hứng thay hắn.

Tiếp nhận mười triệu lượng ngân phiếu mà nhân viên công tác đưa qua, trong lòng Lâm Tiêu cũng hơi có chút kích động.

Đây chính là mười triệu lượng ah, có số tiền này rồi, Lâm Tiêu hoàn toàn có thể mua sắm đại lượng đan dược, mau chóng từ tam chuyển hậu kỳ tiến vào tam chuyển đỉnh phong, dù sao tam chuyển hậu kỳ và tam chuyển đỉnh phong cũng không có bất kỳ bình chướng nào cả, chỉ cần không ngừng tu luyện, sau khi tích tụ nguyên lực trong cơ thể đạt đến một lượng nhất định liền có thể tự nhiên từ tam chuyển hậu kỳ tiến vào đỉnh phong.

Khác biệt duy nhất của cả hai chính là vấn đề nguyên lực trong nguyên trì.

- Lâm Tiêu. . .

Cách đó không xa, bọn người Kỷ Hồng mặt mũi tràn đầy rung động đi tới, cũng không biết nói gì cho phải.

- May mắn mà thôi.

Lâm Tiêu mỉm cười.

Cũng không phải hắn tự coi nhẹ mình, thực lực Vương Cường cũng không yếu, coi như Lâm Tiêu tấn cấp tam chuyển hậu kỳ, ở mặt nguyên lực cũng không chiếm được ưu thế, ngược lại vẫn rơi vào hạ phong, chỉ là nhờ vào Phân Thân Hóa Ảnh Quyết, môn thân pháp Địa cấp đê giai này vô cùng ảo diệu, phối hợp với tinh thần lực cường đại của mình, thường thường có thể trong chiến đấu phát huy ra tác dụng vượt ngoài ý định.

Đương nhiên, nếu như Lâm Tiêu nguyện ý bộc lộ ra đao ý thì dựa vào tính xuyên thấu đáng sợ của đao ý, ở mặt lực công kích lập tức có thể vượt trên Vương Cường.

- Đi thôi, chúng ta ăn cơm chiều đi, ta cũng đói bụng rồi.

- Ta cũng vậy, hôm nay ta phải hảo hảo ăn một bữa thật đã mới được.

- Dù sao có đại tài chủ như Lâm Tiêu ở đây mà, ha ha.

Đám người Kỷ Hồng chuyện trò vui vẻ, trong nội tâm vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Đúng lúc này, có người từ trong đám người tách ra, là một võ giả thân mặc áo bào trắng, trên ngực rõ ràng ấn lấy dấu hiệu của Nguyên Võ Thánh Địa.

Đây là một nam tử thân cao 1m8, làn da trắng nõn hơi âm lãnh, ánh mắt u lãnh rơi vào trên người Lâm Tiêu, xa xa đi tới, trên người liền tản mát ra một cổ khí thế kinh người, cổ khí thế này ngay cả Lâm Tiêu cũng có chút thầm giật mình.

- Là Trần Húc.

- Trần Húc của Nguyên Võ Thánh Địa.

- Trần Húc này vào nửa năm trước vừa mới đột phá đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, hiện giờ bài danh trong huấn luyện doanh là bốn mươi bảy, hắn muốn làm gì?

Nhìn thấy nam tử này, trong đám người truyền đến từng đợt xôn xao rất nhỏ.

Dưới ánh mắt mọi người, Trần Húc đi đến trước mặt Lâm Tiêu, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu:

- Lâm Tiêu đúng không, ngươi vừa rồi liên tiếp đánh bại hai gã đệ tử của Nguyên Võ Thánh Địa ta, khiến lòng ta rất ngứa ngáy, không biết ngươi có dám cùng ta đổ đấu không, đổ đấu bao nhiêu, tùy ngươi định, đừng nói năm triệu lượng, cho dù mười triệu lượng ta cũng đáp ứng ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.